Chương 20: Em ấy là của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra hôn chúc ngủ ngon là một chuyện hết sức bình thường mà ha...

Có cái quần què! Bạch Tử Thạch nhìn gương mặt khó hiểu của Langia, cười khan: "Không có gì, không có ai..."

"Bạch, sao đột nhiên cháu lại hỏi mấy chuyện hôn hít này? Không có ai làm vậy với cháu thật à?" Langia vô cùng nghi ngờ câu phủ nhận của Bạch Tử Thạch. 

Hôn trán là nghi thức chào hỏi giữa người thân hoặc người yêu với nhau. Nếu người khác hỏi thì không nói, nhưng một người thiếu kiến thức xã hội như Bạch hỏi, chắc chắn phải gặp qua hoặc tự trải nghiệm rồi.

Langia bước đến gần làm Bạch Tử Thạch bối rối gật đầu: "Không có, thật sự không có... Cháu chỉ vô tình thấy Bích Khê hôn Cott thôi."

"Vậy à..." Langia cười rộ lên, ông nghe nhắc đến cháu trai thì vui lắm: "Cott mới 17, nên thằng bé có hơi dính người."

Mới... 17. Bạch Tử Thạch cảm giác rất ba chấm, sau đó tự động đổi tuổi. 30 tuổi ở đây là 18 tuổi, vậy 17 tuổi cũng chỉ mới hơn 10 tuổi một chút... Vậy theo thực tế thì ở đây cậu mới chỉ là một đứa bé khoảng 13 tuổi.

Bạch Tử Thạch dừng một hồi, im lặng kéo Vincent xuống khỏi cái danh dê già. Nhớ đến bộ dáng Vincent chăm mình chẳng khác gì chăm trẻ... Người ta thật ra chỉ đang biểu hiện sự yêu quý với người nhỏ tuổi hơn thôi mà... nhỉ? 

Nếu không thì, ngoại trừ mấy gã ấm dâu ra, ai lại có hứng thú với một đứa trẻ 13 tuổi chứ? Tuy... bị xem thành trẻ con cũng có hơi ba chấm.

Bạch Tử Thạch nghĩ thông, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Dù rơi vào một thế giới toàn gay nhưng không có nghĩa cậu cũng là gay. Nói gì thì hiện tại cậu chưa có cái sở thích đó, mấy thú nhân cao to đen hôi nhìn kiểu gì cũng không so được với mấy cô gái thơm tho, mềm mại, đáng yêu~

Còn vấn đề có về được hay không... Bạch Tử Thạch nhất thời ủ rũ. Nếu cậu thật sự không về được, phải ở đây sống hết quãng đời còn lại, vậy chỉ cần chuẩn bị đủ đồ dưỡng già. Vậy thì dù không có bạn đời, không có con cũng có thể sống tốt mà ha? 

Bạch Tử Thạch không nghĩ cậu bị xem là á thú nhân thì có thể sinh sản giống á thú nhân. Nhưng, nếu cậu thật sự bị thế giới toàn gay này đồng hóa... Vậy thì, ba à, con xin lỗi, con của ba làm ba không có đời sau rồi.

Langia nhìn á thú nhân nhỏ tuổi đang mang tâm trạng u ám thì cũng không hỏi cậu bị gì, chỉ dịu dàng kéo cậu đi ăn cơm: "Lát nữa bác mang cháu qua nhà Bích Khê nhé? Bác phải đến bệnh viện, Bàng Bích cần đi sửa vài món đồ nên cũng không ở nhà."

Bàng Bích ngồi bên cạnh cũng tủm tỉm gật đầu: "Bích Khê là một người bạn đời tốt, thằng con Carlo của ông cưới được nó là có phúc. Nó sẽ chăm sóc tốt cho cháu."

"Cháu biết." Bạch cười đáp lại thú nhân trông có vẻ hiền tử: "Nhưng hôm nay cháu có hẹn với bạn ở khu tách đá của Owen rồi."

"Gặp bạn mới à?" Langia nghe vậy thì mừng thay cho Bạch Tử Thạch. Nhóc á thú nhân bọn họ cứu chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi hướng nội, không thích giao tiếp với người khác: "Vậy để Bàng Bích đưa cháu đi, nơi đầu tiên ông ấy đến cũng gần chỗ đấy."

Bạch biết Langia không yên tâm về mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu.

......

Đứng bên ngoài cửa hàng nguyên thạch của Owen, Bạch Tử Thạch nhìn nguyên thạch chất đống bên trong thì nhịn xuống suy nghĩ muốn vào chọn vài khối. Hôm qua cậu vừa cược trúng, còn trúng lớn tận hai khối giá thấp nên khá nổi bật, không thể để người khác biết năng lực của cậu được. 

Ở thế giới này, nếu người khác biết năng lực của cậu sẽ rất nguy hiểm, Bạch Tử Thạch vẫn chưa quên khoảng thời gian á thú nhân bị đàn áp Vincent từng kể.

Trước cứ kiếm chỗ học hỏi thêm đã, ít nhất cũng khiến mọi người nghĩ cậu học hỏi ở nhiều nơi. Bạch Tử Thạch lấy lại bĩnh tĩnh, quẹo vào đường nhỏ đến khu tách đá.

Hôm nay khu tách đá vẫn đông như cũ, Bạch Tử Thạch vô thức tìm kiếm hình bóng Vincent giữ nhóm thú nhân, bất chợt có người gọi cậu từ phía sau. Chất giọng lạnh lùng trầm thấp quen thuộc này, Bạch Tử Thạch nở nụ cười xoay lại: "Vincent, chào buổi sáng."

Giọng nói nhẹ nhàng thân thiết làm Allan kinh hãi lắp bắp. Thú nhân tóc nâu len lén nhìn thằng bạn luôn lạnh lùng với á thú nhân, bất ngờ phát hiện gương mặt vốn lạnh tanh của thằng bạn thú nhân bỗng trở nên dịu dàng: "Chào buổi sáng."

Bạch Tử Thạch có hơi khó hiểu nhìn thú nhân bên cạnh Vincent, sao lại dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn cậu? Cậu vừa làm sai gì sao? Bạch Tử Thạch sờ mặt mình, vô cùng khó hiểu. 

Vincent thấy động tác của Bạch thì hơi nghiêng người, ở nơi Bạch Tử Thạch không thấy trừng mắt với Allan.

Allan cứng người, lập tức cười ha hả chào hỏi Bạch Tử Thạch: "E hèm, chào em, anh tên Allan, là bạn tốt tốt tốt nhất của Vincent. Nếu em muốn biết chuyện gì về Vincent, có thể đến hỏi anh, anh lúc nào cũng chào đón em." Đến cả việc cậu ta thích mặc quần lót gì anh cũng sẽ nói luôn. Ha ha, nếu để đám á thú nhân Egal, Sylvester, Betty biết Vincent để mắt đến một bé con chưa thành niên ở thành Maca xa xôi, biểu cảm kiêu ngạo của họ chắc hẳn rất thú vị.

"Chào anh, tôi là Bạch Tử Thạch." Bạch Tử Thạch rất có thiện cảm với thú nhân nhiệt tình như ánh mặt trời này, lúc gã cười lên trông rất giống anh hai cậu.

Allan rất dễ gần, chẳng mấy chốc Bạch Tử Thạch đã quen mặt gã. Bé á thú nhân này lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, làm người ta thật thoải mái. Cậu chẳng có bộ dáng yếu ớt, khó lấy lòng như những á thú nhân nhỏ tuổi, ở chung với cậu cảm giác rất tuỳ ý, Allan hơi hiểu tại sao Vincent lại để mắt đến cậu. 

Dù hiện tại cơ thể cậu vẫn chưa phát triển, đôi lúc còn chẳng biết những kiến thức thông thường, nhưng cách cậu nói chuyện lại rất trưởng thành, cũng không giống những á thú nhân nhỏ tuổi khác. 

Quan trọng nhất là... Cậu lớn lên vừa nhỏ lại đáng yêu... Nhỏ đến mức có thể nhét vào túi, đáng yêu đến mức làm người ta muốn ôm vào lòng xoa mấy cái. 

Nhưng làm người ta chú ý nhất là làn da mềm mại của cậu. Allan dám cá dù Gade luôn tự nhận mình là người có làn da đẹp nhất cũng chẳng bằng cậu, rốt cuộc nơi thế nào mới có thể nuôi ra một nhóc á thú nhân mềm múp như vậy... Chẹp, nói chung là Vincent có phúc, làn da này dù sờ hay *beep* chắc chắn đều vô cùng thoải mái.

Bạch Tử Thạch không biết mình đã bị thú nhân trông có vẻ nhiệt tình, chính trực, hào sảng trước mắt thị dâm xong còn hâm mộ bạn mình có phúc.

Vincent lạnh lùng nhìn Allan nói chuyện với Bạch Tử Thạch suốt đoạn đường, cũng không có vẻ gì là không vui. Điều này làm Allan thường lén quan sát anh càng trở nên to gan. Gã thậm chí còn dám vuốt tóc Bạch Tử Thạch. Nhìn ngoài mặt gã chân thành biết bao nhiêu, nhưng thực tế chẳng biết gã đáng khinh đến cỡ nào.

Bạch Tử Thạch và Allan trò chuyện một lúc thì cũng đến gần máy tách đá, cậu vẫn chưa quên mục đích mình đến nơi này. 

Cậu ngồi chồm hổm một bên xem người ta tách đá, đôi lúc sẽ chờ chủ nhân khối nguyên thạch đồng ý rồi mới bắt đầu xem hình dáng nguyên thạch của người ta. Nhìn hành động của Bạch Tử Thạch, mọi người đều biết cậu là người mới đến học hỏi, nhưng là người mới siêu cấp may mắn. 

Tin hôm qua cậu cược trúng liên tiếp hai khối phỉ thúy tốt đã truyền khắp khu tách đá, nên người ta cũng vui khi nguyên thạch của mình có thể ké chút may mắn của Bạch tử Thạch.

Vincent chăm chú nhìn Bạch Tử Thạch một lúc lâu, mới bình tĩnh nhìn qua Allan: "Allan Node, hình như lâu rồi chúng ta chưa so tài, tôi rất nhớ những trận đấu lúc nhỏ."

Allan nhớ trận đấu gần đây nhất mình bị Vincent đánh thành cái đầu heo thì sờ mặt, nước mắt lưng tròng: "Vincent, tôi chỉ nói với ẻm mấy câu thôi mà, cậu đừng nhỏ mọn như vậy chứ!!!"

Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, dịu dàng, chuyên tâm, giọng nói chắc nịch: "Em ấy là của tôi."

Allan thở dài: "Vincent, cậu không quên chúng ta chỉ tạm thời dừng chân ở thành Maca đấy chứ? Đến lúc đó cậu muốn em ấy phải làm sao đây?"

------

Lâu lâu lại lên chương mới, mọi người vẫn nhớ Bạch Tử Thạch với Vincent chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net