Chương 21: Kế hoạch dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ấy là của tôi." Vincent giống như không nghe thấy câu hỏi của Allan, lặp lại lần nữa.

"Rồi rồi rồi, tôi biết em ấy là của cậu rồi." Allan bất đắc dĩ đáp, "Nhưng mà, bé con đó vẫn chưa trưởng thành. Nhà của em ấy ở nơi này, cậu cũng có việc cần làm, chẳng lẽ cậu định đưa em ấy đi khắp nơi hay sao?"

Vincent hiếm thấy bố thí một câu trả lời cho Allan: "Tôi không cần đưa em ấy đi khắp nơi."

"Không mang em ấy đi... Không mang em ấy đi khắp nơi, vậy nhiệm vụ của cậu... Móe? Không phải như tôi nghĩ đâu đúng không?" Allan hét lên nửa câu không đầu không đuôi lại hạ giọng xuống: "Tôi nói này, không lẽ cậu định mang Bạch Tử Thạch về thẳng Á Thành?"

"Ê, Vincent, không lẽ cậu cam tâm tình nguyện chịu thua Susa à? Không nói đến việc tên khốn đó lúc nào cũng đến làm phiền cậu, nhưng nhiệm vụ lần này có liên quan đến mấy thứ kia, cậu phải cẩn thận. Không tìm được người cứ thế mà về, vậy khác gì từ bỏ quyền thừa kế?" Allan muốn đỡ trán, gã không ngờ Vincent luôn kiềm chế, bình tĩnh như thánh nhân, đến thời điểm mấu chốt lại biến thành kẻ si tình như vậy.

"Tôi đã tìm được người rồi." Vincent không phải không biết Allan đang lo cho anh, anh nhìn nhóc á thú nhân chịu khó học hỏi giữa đám người, nghiêm túc đáp.

"Tìm được rồi? Cậu tìm được... từ từ..." Allan kích động nói năng hơi lộn xộn. Gã quay đầu nhìn á thú nhân nhỏ tuổi đứng giữa mấy khối nguyên thạch: "Người cậu nói, sẽ không phải là..." Gã chỉ tay về phía á thú nhân nhỏ tuổi.

Ánh mắt Vincent bình tĩnh, gật đầu. 

Allan nháy mắt gục đầu xuống, suy sụp nói: "Vincent... Cậu không quên Bạch Tử Thạch là một con gà mờ mới mới bước chân vào giới cược ngọc đó chứ. Cậu chọn em ấy không phải tự nhận thua sao?"

"Kết quả thế nào, khó mà nói được." Vincent một chút cũng không thấy anh chọn Bạch Tử Thạch có gì sai, nhưng thấy bộ dạng đòi sống đòi chết của Allan, hiếm khi tốt bụng giải thích một chút: 

"Người cụ cố muốn chúng ta tìm là người đặc biệt trên phương diện cược ngọc, cũng không nói chọn người có mắt nhìn tốt. Tuy Bạch chỉ là người mới, nhưng em ấy rất may mắn. Chắc cậu không biết, hôm qua em ấy để ý đến ba khối nguyên thạch, trong đó có 2 khối gạch liêu Owen đã chọn, đặt trong cửa hàng để thể nghiệm khả năng cược ngọc của những người nghiện cược, tìm phỉ thúy trong đống đó chẳng khác gì mò kim đáy biển."

"Khối phỉ thúy màu lam ngày hôm qua được tách từ đống gạch liêu đó. Khối nguyên thạch khác bị người ta mua thì tách ra được khoảng mười mấy ký phỉ thúy chủng đậu, thế nước tuy không tốt nhưng màu xanh sáng."

"Kỳ lạ hơn, em ấy mua một nửa khối phế liệu đã bị cắt xẻ, trên mặt cắt toàn là bạch miên, nửa còn lại đã bị cắt nhỏ thì không có phỉ thúy, nhưng đến lượt em ấy lại tách ra được một khối thuỷ tinh. Tôi nhìn trúng chính độ may mắn của Bạch."

Allan vừa nghe anh nói xong thì nghiêm túc hẳn lên. Gã suy nghĩ hồi lâu, vẫn không đồng ý: "Vincent, tuy cậu nói có lý, nhưng mấy cái may mắn đó rất khó nắm bắt. Cậu lấy gì bảo đảm em ấy luôn may mắn như vậy? Tôi nghĩ còn không bằng đi tìm mấy đổ thạch sư có tiếng. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu không tìm người ở Á Thành mà lại muốn tìm ở mấy bộ lạc giáp ranh thành phố."

"Tôi đã quyết rồi." Vẻ mặt Vincent không dao động vì câu nói của Allan. Tại sao anh không tìm ở Á Thành? Vincent rũ mắt, anh vẫn nhớ lời cụ cố từng nói... Đến nơi xa một chút, không chừng sẽ có thu hoạch lớn.

......

Bạch Tử Thạch ngâm ở khu tách đá cả một ngày. Lúc mọi người phát hiện cậu không cần dùng găng tay hắc văn, ai cũng nghi ngờ cậu là người Á Thành. Sau khi Bạch Tử Thạch giải thích vài lần, thấy mọi người không tin cũng chẳng buồn giải thích nữa, dù sao mọi người nghĩ vậy cũng tốt. 

Ít nhất, mọi người có thể lý giải vận may làm người ta hâm mộ ngày hôm qua của cậu là vì cậu đến từ thành Mộng Ảo.

Vincent vẫn luôn quan sát Bạch Tử Thạch. Lúc cậu chuyên tâm làm việc, mặt sẽ vô tình lộ ra vài biểu cảm thú vị, chẳng hạn như hiện tại, Bạch đang sờ một khối nguyên thạch. Nghe mọi người nói khối nguyên thạch này vỏ ngoài rất được, chỉ tiếc ở chỗ, trên vỏ có một cái khe to cỡ lóng tay, nhìn vào khe có thể thấy màu xanh lục nhạt. Chủ nhân của khối nguyên thạch nghĩ tuy nó nứt, nhưng vết nứt không ăn vào trong, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến phỉ thúy. 

Một nhóm á thú nhân sau khi quan sát bằng đèn cường quang cũng có cùng quan điểm. Bạch cũng nhìn thử. Tuy cậu cười bảo mình không rành, nói không biết, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ đáng tiếc. Bộ dáng này của cậu, hẳn là không xem trọng khối nguyên thạch này. Vincent đoán.

Bạch Tử Thạch nhìn á thú nhân mới quen, phấn chấn kề lưỡi cưa vào sát khe bắt đầu mài, trong lòng nhịn không được thở dài. Hiện tại hắn vui vậy thôi, nhưng chờ lát nữa, niềm vui đấy sẽ biến mất. 

Khối nguyên thạch phỉ thúy này mang đến cảm giác giống với khối phỉ thúy ở nhà Bích Khê, nồng nặc tử khí. Vết nứt kia nhìn như không ăn vào trong, nhưng thực tế nó đã phá hủy toàn bộ phỉ thúy, năng lượng bên trong hẳn đã bị hao hụt không ít.

Bạch Tử Thạch trầm tư hồi lâu, sau đó lách khỏi đám người. 

Vincent gọi cậu, Bạch Tử Thạch mới hoàn hồn chạy đến chỗ anh. Vincent đưa cho cậu một ly nước lan chi, Bạch Tử Thạch nói cảm ơn cầm lấy uống một hơi.

Vincent vỗ vai cậu: "Mệt à?"

"Hơi hơi."

"Qua đây." Vincent dẫn Bạch Tử Thạch đến cửa hàng phục vụ ngoài trời bên cạnh khu tách đá, mua cho Bạch Tử Thạch một ly đá bào sữa đặc. Loại thức uống này giống với đá bào kem ở Trái Đất, ăn vào vừa giòn vừa thơm, mát mẻ sảng khoái, Bạch Tử Thạch mới ăn một miếng đã nghiện, chỗ duy nhất không tốt chính là, cái muỗng kem có hơi lớn!!

Vincent nhìn nhóc á thú nhân cầm cái muỗng nhỏ múc đá bào màu trắng cho vào miệng, lúc ăn còn vui đến mức híp mắt lại, đáng yêu đến mức luôn làm anh nhịn không được muốn xoa đầu cậu, nhéo mặt cậu, thậm chí là ôm vào lòng hôn hôn mấy cái.

Em ấy là của mình. 

Vincent nói thầm với bản thân mình. Từ trước đến nay anh chưa từng nghi ngờ việc mình sẽ có được bé con trước mắt, chỉ là bảy năm thôi mà, anh chờ được. Nhưng việc quan trọng trước mắt là phải mang Bạch đi.

Vincent tính toán một hồi, bỗng mở miệng: "Tôi phải đi."

Đi?! Bạch Tử Thạch sửng sốt, nhìn Vincent, đá xay màu trắng dính ở khóe môi làm cậu trông hơi ngốc, cậu mím môi hỏi: "Anh định đi đâu?"

"Quay về Á Thành." Vincent đưa tay đến, dùng ngón tay cọ nhẹ cánh môi Bạch Tử Thạch. Cảm giác mềm mại như gió thổi qua da làm Vincent thất thần trong giây lát, ánh mắt nhìn bé con trước mắt không được tự nhiên dời sang hướng khác, anh bình tĩnh đáp: "Chỗ này, dính."

Bạch Tử Thạch mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, sau đó dùng tay chà chà miệng, trong lòng tự khinh bỉ suy nghĩ xấu xa của mình, đã bảo ở đây cậu chỉ là đứa trẻ 13 tuổi rồi, nghĩ người ta đang sàm sỡ mình làm gì không biết!! 

Cậu quyết định lờ đi cảm giác rung động khi ngón cái thô ráp của đối phương chạm lên môi mình. Bạch Tử Thạch lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Chừng nào đi?"

"Năm ngày sau."

"Nhanh vậy?!" Câu hỏi Bạch Tử Thạch thốt ra làm Vincent vui sướng. Bé con của anh lưu luyến anh. Bạch Tử Thạch cũng đang hối hận sao cậu lại nói vậy, nghe cứ như cậu có ý gì đó với Vincent ấy. 

Thú thật, Bạch Tử Thạch cũng thấy mình phản ứng hơi quá khích. Hai người họ rõ ràng chỉ mới quen được mấy ngày, cậu lại cảm thấy họ như quen biết từ lâu, lúc ở chung cũng tự nhiên thoải mái, giờ nghe tin người kia phải đi, trong lòng lại dâng lên cảm xúc lưu luyến không nỡ, vô cùng kỳ quặc.

Do hai người họ đều sở hữu đôi mắt đen hiếm thấy ở đây chăng? Bạch Tử Thạch nghĩ đến một khả năng.

"Trong nhà có chút việc." Vincent từ tốn giải thích.

Ai cũng có việc phải làm, Bạch Tử Thạch nhanh chóng bình ổn tâm trí mình, cậu cầm muỗng khuấy đá xay, mỉm cười đáp: "Giờ tôi mới biết nhà anh ở Á Thành, nơi đó trông như thế nào?"

Vincent suy nghĩ: "So với thành Maca, Á Thành... văn minh hơn, xa hoa hơn."

Xa hoa hơn cậu có thể hiểu, nhưng văn minh? So sánh kiểu gì vậy? Bạch Tử Thạch khó hiểu nhìn Vincent.

Vincent cũng không giải thích: "Em tận mắt thấy sẽ hiểu."

Bạch Tử Thạch lắc đầu: "Thôi, giao thông ở đây không tiện, không biết khi nào tôi mới có thể đến Á Thành gặp anh."

Một tia sáng lóe lên trong mắt Vincent, anh cúi đầu uống một ngụm nước đá, hỏi: "Bạch, em muốn đến Á Thành học không?"

Học? Bạch Tử Thạch ngây người, từ này cách cậu đã khá xa, nhưng giờ nhớ lại, có vẻ cậu thật sự phải đi học, hiểu biết của cậu với đại lục này chẳng khác một đứa trẻ mới lớn là bao.

Nhưng, đến Á Thành sao?

------

Hôm nay năng suất chút, 21 chương, cũng xem là được tầm 1/5 đoạn đường rồi ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net