Chương 7: Lần đầu cược ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với đề nghị chọn nguyên thạch thử vận may của Bích Khê, Bạch Tử Thạch cảm thấy cũng ổn. Dù sao vận may lúc cược ngọc không có tác dụng với cậu lắm, với cả vừa rồi cậu ngồi đối diện mấy khối nguyên thạch cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, tám chín phần mấy khối nguyên thạch này không có phỉ thúy, cậu đồng ý với đề nghị của Bích Khê chẳng qua vì không tiện từ chối, dù sao nếu đổi thành một người bình thường, chắc chắn sẽ rất hứng thú với đề nghị này.

Dù chỉ là giả bộ, Bạch Tử Thạch vẫn bước đến ngồi xổm xuống cạnh một khối đá vỏ cát đen cách đó không xa. Gần như vậy rồi mà cậu vẫn không có cảm giác gì đặc biệt, Bạch Tử Thạch nghĩ rồi đặt tay lên nguyên thạch, trong nháy mắt, cơ thể cậu có cảm giác như bị một nhóm động vật lông xù cọ nhẹ, tựa như cơn gió lướt quá, cực kỳ nhẹ, nhưng chắc chắn là có!

Bạch Tử Thạch trợn mắt! Đây là lần đầu tiên cậu gặp tình huống này! Lúc còn ở Trái Đất, cậu chỉ cần đến gần nguyên thạch một khoảng nhất định là đã có thể biết bên trong có phỉ thúy hay không. 

Nếu đứng cạnh một đống nguyên thạch, cậu có thể thoáng thấy một nhóm động vật nhỏ tựa sát vào mình, cảm giác có một nhóm lông xù cọ vào cơ thể, nặng có nhẹ có. Nhưng vừa rồi cậu đến rất gần, lại chẳng cảm thấy gì cả.

Bạch Tử Thạch có một suy đoán, cậu nhìn hình dáng khối đá vỏ cát đen, lớp vỏ ngoài thô ráp, bên trái có hai vệt trứng muối tách biệt, không có mãng đái. 

Bạch Tử Thạch đặt khối đá này xuống, nhanh chóng đi đến cạnh khối nguyên thạch vỏ cát trắng gần đó. Cậu thử ngồi xổm ở khoảng cách gần, không có cảm giác gì, sau đó đặt tay lên, trong chớp mắt, cảm giác bị cọ nhẹ lại xuất hiện, nhưng lần này mạnh hơn một chút.

Chẳng lẽ phải chạm vào mới có thể cảm nhận được nguyên thạch trên hành tinh này?! Bạch Tử Thạch nghĩ đến "u tháp" mà Bích Khê từng nói, không lẽ thứ vật chất đó có khả năng cản trở năng lực cảm ứng của cậu? Vậy tại sao hôm đi dạo chợ, cậu vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của mấy bé con đó? Nếu so sánh thì chỉ khác ở chỗ nguyên thạch ở đây ít, còn ở đó là chợ nguyên thạch nên có nhiều nguyên thạch hơn...

Nhiều hơn! Chẳng lẽ vì lí do này? Bạch Tử Thạch hơi hoảng hốt, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại đi đến hai khối nguyên thạch còn lại, một khối có vỏ nâu, vẻ ngoài đặc biệt đẹp, trên vỏ chia rõ hai vùng mãng đái, xung quanh mãng đái rải rác mấy đốm trứng muối đậm màu. 

Lần này, Bạch Tử Thạch trực tiếp đặt tay lên, ngay lập tức nhíu mày, khối này có phỉ thúy, lực tương tác thậm chí còn lớn hơn hai khối trước, nhưng lạ ở chỗ, cậu cảm thấy lực tương tác của phỉ thúy bên trong âm ỉ tử khí, không giống vẻ nghịch ngợm đầy sức sống, nhảy nhảy đùa nghịch rồi bật lên, cảm giác rất tươi tắn của hai khối vừa rồi. 

Bạch Tử Thạch đặt nó sang một bên rồi đi đến khối nguyên thạch cuối cùng. Vẫn là vỏ cát vàng, lớp vỏ ngoài tương đối giống khối vừa rồi, trên vỏ có lớp mãng đái mờ, hai vệt trứng muối như đang xoắn lại, nhưng ở mặt trái khối nguyên thạch này có một lớp rêu đen, Bạch Tử Thạch sờ thử, đoán lớp này là rêu tươi, nói chung khả năng đánh cược không thấp. 

Bạch Tử Thạch dùng những kiến thức lúc còn ở Trái Đất đánh giá nguyên thạch, sau đó đặt tay lên, một lúc sau mới rút về, cậu không cảm nhận được gì cả, trong khối đá này vốn không có gì hết!

Chẳng trách người ta nói cược ngọc là một đao nghèo một đao giàu, trước khi được cắt ra, vỏ ngoài nguyên thạch dù biểu hiện tốt cỡ nào thì vẫn có tính mạo hiểm. 

Bạch Tử Thạch nhớ có một lần giám đốc phụ trách đi mua phỉ thúy, giám đốc của cậu cũng có chút danh tiếng trong giới cược ngọc, được người ta gọi là vua cá cược, đã kiếm lời cho công ty không ít, nhưng lần đó công ty cho 20 triệu tiền vốn, ông ấy làm lỗ hơn 15 triệu, khi đó giám đốc ảm đạm, tự giễu nói: "Cái thú cược ngọc này, càng chơi tôi lại càng nghi ngờ kinh nghiệm của mình. Bao nhiêu người kinh nghiệm đầy mình mà vẫn thua đó thôi!"

Bạch Tử Thạch cảm thán rồi cầm khối nguyên thạch thứ hai mình xem đưa cho Bích Khê: "Em chọn khối này."

Bích Khê nhìn nguyên thạch Bạch Tử Thạch chọn, chỉ vào nó cười bảo: "Vẻ ngoài của khối này không quá tốt, là hàng tặng kèm lúc mua, em chắc chắn muốn chọn nó chứ? Trong mấy khối nguyên thạch ở đây, anh thấy vỏ ngoài nhìn tốt nhất là khối màu nâu ở bên kia."

Bạch Tử Thạch nhún vai, hơi mỉm cười: "Dù sao cũng chỉ thử vận may thôi mà."

Bích Khê nhoẻn miệng cười: "Được, để anh tách nó ra cho em trước. Xem thử vận may của bé Bạch nhà chúng ta thế nào."

Bạch Tử Thạch: "... Có thể đừng gọi em là bé Bạch được không?" Nhóm Langia gọi cậu là Bạch thì cũng thôi, sao giờ tới đây còn thêm một chữ "bé" nữa vậy, hai cái chữ này ghép lại không hề hay một chút nào nha!

"Vậy anh gọi em là Bạch nhé, nói thật, cái tên Bạch Tử Thạch của em hơi khó đọc." Bích Khê vừa nói vừa kiểm tra lớp vỏ, đánh dấu tảng đá một chút rồi đặt dưới máy giải thạch, có vẻ chuẩn bị cắt trực tiếp, y nghĩ bên trong khối nguyên thạch này không có phỉ thúy, cao lắm cũng chỉ là gạch liêu.

Bạch Tử Thạch nhích lại gần, Bích Khê cắt dọc theo đường đã đánh dấu, nguyên thạch tách ra, ánh sáng màu lục nhạt hiện lên, sắc xanh nhạt chứ không đậm, nhưng hiếm ở chỗ chất ngọc trong và thuần: "Thế mà lại là phù dung, dù không phải loại tốt nhất nhưng cũng được xem là không tệ."

Bích Khê như không ngờ đến, y cười rộ lên, tâm trạng khá tốt: "Bạch, vận may của em coi bộ cũng khá đấy, chờ anh tách hết nó ra đã."

Lần này trông Bích Khê cẩn thận hơn nhiều, y tỉ mỉ nhìn hướng đi của sắc xanh, bắt đầu mài dọc theo vân đá. 

Nửa tiếng sau, Bích Khê lấy ra được khoảng 3 đến 3 kí rưỡi phỉ thúy đặt vào tay Bạch Tử Thạch, bộ dạng cảm khái mất mát, thậm chí còn hơi ảm đạm: "Trong đống nguyên thạch anh mua, khối phù dung này đã được xem là tốt rồi."

Bạch Tử Thạch thấy tâm trạng Bích Khê đi xuống cũng không biết an ủi thế nào, chỉ đành nói: "Không phải cược ngọc cược mười lần thua hết chín sao anh?"

Lúc này Bích Khê mới hơi nguôi ngoai: "Nói thì nói vậy... Chẳng qua nghĩ đến việc hai tháng sau là tháng thú triều... Anh muốn tìm một ít phỉ thúy loại tốt cho Carlo, chính là bạn đời của anh, vậy cũng yên tâm hơn."

Bạch Tử Thạch nghe xong cũng hơi buồn bã, cậu nhớ lại chương trình mình vừa xem, khung cảnh sinh tồn tàn nhẫn ấy xuất hiện trần trụi trước mặt mọi người. 

Nếu có thể tìm được phỉ thúy loại tốt, cậu sẽ cho Bích Khê. Bạch Tử Thạch nghĩ, kiên định nhìn Bích Khê: "Vẫn còn thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm được."

Bích Khê nhìn á thú nhân chưa thành niên trước mặt mình, gương mặt vốn non nớt lại bày ra bộ dáng trưởng thành, trông vô cùng đáng yêu, tâm trạng y cũng tốt hơn, gật đầu: "Đương nhiên, dù gì chúng ta cũng còn hơn một tháng."

Y đặt ba khối nguyên thạch còn lại lên máy tách đá, cười bảo: "Không chừng anh sẽ tìm thấy trong đống này."

Bạch Tử Thạch nhìn dáng vẻ của Bích Khê cũng không biết nói gì, thật ra cậu biết khối tốt nhất đã bị cậu chọn, còn khối màu nâu có vẻ ngoài được nhất kia, cậu cảm thấy phỉ thúy bên trong hơi có vấn đề.

Cậu nhìn Bích Khê giải khối đá đầu tiên, y không đặt lên máy giải thạch mà dùng đá mài, bắt đầu mài dọc theo mãng đái, có vẻ Bích Khê kỳ vọng rất lớn vào khối đá này. Bạch Tử Thạch đứng bên cạnh nhìn y làm, bỗng nhiên Bích Khê dừng lại, vui mừng hô lên: "Trúng! Thấy màu xanh rồi!" 

Y dội nước lên, ở góc đá bị mài lộ ra một khóm màu xanh lục to bằng lóng tay, chất ngọc tinh tế, trong như băng, sắc thuần, vừa đậm vừa sáng, là một màu xanh lá vô cùng xinh đẹp.

"Ít nhất cũng là chủng băng đấy!" Bích Khê dùng những ngón tay đeo găng chạm vào mặt phỉ thúy bị lộ ra, cảm thán: "Bạch, có lẽ em đã mang đến may mắn cho anh."

Bạch Tử Thạch không vui nổi, cậu nghĩ, nếu lỡ phỉ thúy lấy ra bị khiếm khuyết thật, cách biệt như vậy không phải sẽ càng thất vọng hay sao? Nhưng giờ cậu không cản được, chỉ có thể tự an ủi rằng, biết đâu khối phỉ thúy này vốn mang lại cảm giác âm ỉ tử khí thì sao?

Bích Khê không biết những suy tư của Bạch Tử Thạch, y bình tĩnh lại, bắt đầu mài tiếp, mài được khoảng nửa tiếng đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn vết rạn nhỏ xuất hiện, đến đây rồi mà có vết rạn thì không ổn, hy vọng vết rạn không ăn vào trong. 

Nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, theo thời gian mài, phỉ thúy cũng dần lộ diện, những vết rạn nhỏ đáng ghét kia không chỉ không mất, ngược lại còn lan rộng, trên dưới trái phải chằn chịt vết rạn.

Bích Khê thở dài, lấy toàn bộ phỉ thúy ra, là chủng băng màu xanh tươi, nhìn chất nước còn sắp chạm đến ngưỡng cao cấp của chủng băng màu xanh tươi! Có thể xem là thượng thừa! 

Ấy thế mà, ấy thế mà trên đó lại chằn chịt những vết rạn gai mắt!!! Phần lớn năng lượng bên trong phỉ thúy đều đã mất, nói cách khác thì chẳng có tác dụng mấy, cao lắm cũng chỉ tốt hơn gạch liêu một chút.

"Hụt rồi." Bích Khê xoa mày, Bạch Tử Thạch nhìn khối phỉ thúy vụn vỡ được tách ra, trong lòng cũng thấy khó chịu, cậu biết kiểu gì cảm giác âm ỉ tử khí kia cũng có vấn đề, có thể nói phỉ thúy như vậy được xem là đã "chết".

Bích Khê không nhìn biểu cảm trên mặt Bạch Tử Thạch, cúi đầu bắt đầu giải khối đá vỏ cát đen, được khoảng năm mười kí phỉ thúy chủng đậu. 

Còn một khối cuối, y mài dọc theo mãng đái một lúc vẫn không thấy ánh xanh, trực tiếp cắt đôi ra, bên trong trắng bóc, chẳng có gì cả.

Bích Khê cởi găng tay hắc văn ra, cẩn thận đặt nó xuống, sắc mặt y trông không ổn lắm, mỉm cười mệt mỏi: "Bạch này, có vẻ vận may của em không tệ, tốt nhất trong đống này vậy mà lại là khối phù dung kia."

Bạch Tử Thạch lo lắng nhìn Bích Khê, không biết nên nói gì, đành dời sự chú ý sang chuyện khác: "Bích Khê, không phải anh nói đưa em đi dạo chợ nguyên thạch sao? Không chừng vận may của em có thể mang đến cho anh một khối phỉ thúy siêu cấp đó!"

Bích Khê nhìn gương mặt nhỏ bé xinh xắn của Bạch Tử Thạch, trong lòng cảm thấy ấm áp, y biết cậu đang lo lắng nên vực dậy tinh thần: "Em nói đúng. Đợi anh dọn xong rồi đi."

-----

(*) Mãng đái: Đường gồ lên như con trăn cuốn trên lớp vỏ nguyên thạch. Chỗ được khoanh đỏ trong ảnh là mãng đái.

(**) Trứng muối: những chấm màu xanh lá trên vỏ nguyên thạch.

(***) Chủng phù dung: phỉ thúy trung bình khá, màu xanh biếc nhạt, mềm mại tinh khiết, sắc xanh trong suốt. 

(****) Chủng đậu: phỉ thúy độ quý trung bình kém, là loại phỉ thúy màu xanh đậu thường thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net