Chương 8: Vincent và Owen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phỉ thúy, loại đá quý giá này lúc vừa mới khai thác sẽ có một lớp vỏ phong hóa bao bọc bên ngoài, nếu không cắt ra mà chỉ nhìn thì không cách nào biết bên trong tốt hay xấu. Vậy nên đến tận bây giờ, không có bất kì công cụ nào kiểm tra được bên trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không, con người chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm và mắt nhìn của bản thân để phán đoán, bởi thế nên việc mua bán nguyên thạch tràn đầy tính cá cược, người ta gọi đó là cược ngọc.

Cược ngọc ở đại lục Boya lại mang một ý nghĩa khác với Trái Đất. Đối với thú nhân, nó là hy vọng giúp họ sinh tồn và có cuộc sống tốt đẹp. Mọi bộ lạc trên đại lục đều sẽ có nơi chuyên dannhf cho nghề cược ngọc, nơi Bích Khê đưa Bạch Tử Thạch đến chính là chợ cược ngọc náo nhiệt nhất thành Maca, tất cả cửa hàng trên đường đều là cửa hàng cược ngọc.

Con đường này rất rộng, chắc khoảng chừng 300 mét, nhưng điều làm Bạch Tử Thạch kinh ngạc là khắp nơi đều có thú nhân và á thú nhân, con đường rộng thế mà lại đông đến mức người người chen chúc nhau. 

Bích Khê đã quen với khung cảnh náo nhiệt này, y vội vàng kéo tay Bạch Tử Thạch đi về trước, hòa vào dòng người. Nơi này thật sự rất đông, thêm nữa mọi người đều quá cao so với Bạch Tử Thạch, Bích Khê lo cậu sẽ bị lạc giữa đám đông, vậy nên dù tay bị kéo đau, Bạch Tử Thạch vẫn nhịn không lên tiếng.

Đó là một cảm giác rất kì lạ, tựa như vận mệnh đã an bài, ở giữa đám đông, Vincent chỉ tùy tiện nhìn quanh đã dễ dàng nhận ra á thú nhân yếu ớt kia giữa dòng người. 

Vincent tựa người vào góc tường một cửa hàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng người nhỏ nhắn ẩn hiện giữa đám đông, thị lực tốt giúp anh nhìn rõ á thú nhân xinh đẹp trắng trẻo kia đang cắn chặt răng, nhíu mày. 

Vincent đứng thẳng dậy, đi ngược đám đông đến bên cạnh Bạch Tử Thạch. Mắt anh lập tức tập trung vào cổ tay đang bị Bích Khê kéo đau của Bạch Tử Thạch, chỗ bị kéo đã xuất hiện vết bầm hồng tím.

"Này, anh kéo đau em ấy." Giọng nói lãnh đạm trầm thấp, tựa như tiếng kim loại va vào nhau, nghe trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng xa cách vang lên, Bích Khê hơi sửng sốt, nhận ra hình như người này đang nói với mình. 

Bích Khê vội dừng lại, thả cánh tay đang bị nắm chặt của á thú nhân nhỏ tuổi ra, vết máu bầm hiện rõ trên làn da trắng nõn mềm mại, trông vô cùng nổi bật và chói mắt, y không khỏi giật mình, vừa cầm tay Bạch Tử Thạch vừa luôn miệng hỏi: "Có đau không?" 

Bạch Tử Thạch mất tự nhiên lắc đầu, nhưng cặp lông mày nhíu chặt lại bán đứng cậu. Vincent nhíu mày, gương mặt tuấn tú góc cạnh lập tức ngưng tụ một luồn áp lực kinh người. Bích Khê vô tình nhìn thấy, lập tức bị chấn động, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

Bạch Tử Thạch từ tốn rút tay về, kéo tay áo xuống che lại, cậu không muốn Bích Khê tự trách bản thân: "Không sao đâu Bích Khê, anh cũng không cố ý, do em yếu ớt thôi."

"Biết mình yếu thì càng phải chú ý tự bảo vệ bản thân." Lời nói lạnh lùng của Vincent nghe chẳng khác gì đang lên lớp với cậu, Bạch Tử Thạch sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vincent. Ủa anh là ai vậy?

Dường như Vincent cũng nhận ra mình lỡ miệng, im lặng rũ mắt, anh cầm cổ tay Bạch Tử Thạch lên, sau đó lấy từ túi áo ra một cái bình nhỏ hình trụ, nhẹ nhàng xịt lên cổ tay cậu hai cái, cảm giác mát lạnh làm Bạch Tử Thạch mất tự nhiên giật giật tay. 

Vincent bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy: "Đừng cử động."

Không biết tại sao Bạch Tử Thạch ngoan ngoãn dừng lại thật, tùy ý để anh ta cầm tay mình. Dường như Vincent rất hài lòng, gương mặt lạnh lùng hiện lên nét dịu dàng, tay anh chạm lên vết bầm, nhẹ nhàng xoa bóp rồi dừng lại hỏi: "Lực vậy được chưa?"

"Hả? À... Còn... hơi mạnh." Bạch Tử Thạch bị Vincent nhìn thì lập tức nuốt hai chữ "cũng được" lại, thay bằng "có hơi mạnh". 

Vincent tiếp tục xoa bóp, nhưng lần này động tác đã nhẹ hơn rất nhiều, có thể thấy anh ta đang cẩn thận khống chế lực tay của mình. Bạch Tử Thạch có hơi sững sờ, nhìn bàn tay to lớn màu mật của thú nhân không biết tên đang xoa bóp cổ tay trắng nõn nhỏ bé của mình, chỉ thấy nơi hai người tiếp xúc nóng rực, dòng nhiệt này ăn sâu vào tận trong da.

Một lát sau, Vincent thả tay cậu ra, Bạch Tử Thạch cảm thấy nơi vừa rồi bị đau giờ chỉ còn cảm giác ấm áp và thoải mái, cậu có chút bừng tỉnh, cảm giác nóng bỏng vừa rồi chắc là tác dụng của thuốc nhỉ? 

Cậu nhìn Vincent, từ tận đáy lòng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh."

"Tên."

"Hả?" Bạch Tử Thạch ngốc nghếch ngẩng đẩu, nhìn thú nhân góc nào cũng đẹp trai ngời ngời.

"Tôi hỏi, tên em." Giọng Vincent rất trầm, lúc nói chuyện cảm giác sắc bén, dứt khoát. Bạch Tử Thạch nhất thời nghe đến ngẩng người, chờ đến khi Vincent hơi tức giận lặp lại câu hỏi lần thứ ba, cậu mới trả lời theo phản xạ: "Bạch Tử Thạch."

"Bạch Tử Thạch... Bạch, Tử, Thạch." Vincent lẩm bẩm cái tên này hai lần, cúi đầu nhìn gương mặt mềm mại hiếm thấy của Bạch Tử Thạch, ánh mắt trở nên dịu dàng, nói ra một cái tên: "Vincent."

"Vincent?" Bạch Tử Thạch có hơi khó hiểu lặp lại, gương mặt của thú nhân đẹp trai tỏ ra rất vừa lòng, anh gật đầu, dặn dò: "Nhớ kỹ."

"Hả?" Nhớ kỹ cái gì cơ? Bạch Tử Thạch hơi không phản ứng kịp, nhưng mà thú nhân đẹp trai kia đã đi thẳng về trước, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người.

Bích Khê nãy giờ vẫn luôn ở bên cạnh im lặng nhìn hai người đụng chạm nhau, không nói gì, tới khi Vincent đi rồi mới đưa tay về phía Bạch Tử Thạch: "Cầm tay anh, chúng ta đi thôi."

Não Bạch Tử Thạch vẫn chưa load kịp, nắm lấy Bích Khê, đi theo y.

Lúc này, Vincent đi giữa nhóm thú nhân đang cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi lúc nắm cổ tay cậu, anh thấy nó vừa nhỏ lại vừa mềm, còn hơi lo lắng, sợ sẽ bẻ gãy nó, nhớ đến bộ dạng đáng yêu, ngốc ngốc nhìn mình của Bạch Tử Thạch, ý cười hiện lên trong mắt anh. Bé ngốc, còn rất thú vị.

"Thấy rồi nha~~" Một giọng trêu chọc vang lên, Vincent không nhìn cũng biết là ai, anh chẳng thèm quay lại, đi thẳng vào một cửa hàng nguyên thạch. 

Allan nhìn cái ót của thú nhân trước mặt, chẳng hề để bụng ôm tay cười bảo: "Vincent à, tôi còn tưởng cậu không có hứng thú với á thú nhân chứ? Không ngờ cậu lại để ý một đứa nhóc vị thành niên! Còn cho người ta biết tên nữa... Chậc chậc..." 

"Cơ mà, bé á thú nhân kia đúng là làm người ta ngứa hết cả người, nhỏ xinh mềm mại đến bất ngờ luôn ha, còn chưa nói đến đôi mắt màu đen kia, giống như ngọc Mực Dục cao cấp nhất... Đúng là làm người ta nhịn không được muốn... Á... Không muốn gì hết."

Vincent thu hồi ánh mắt lạnh lùng, hạ giọng cảnh cáo: "Cách xa em ấy ra!"

"Dạ biết, dạ biết." Allan ngượng ngùng gật đầu. Vincent quay đầu đi chẳng thèm nhìn gã, Allan nghĩ mà sợ hãi ôm ngực, rụt cổ đi theo sau anh không dám nói tiếng nào.

Bạch Tử Thạch và Bích Khê chen chúc trong đám đông hồi lâu mới đi vào một cửa hàng nhỏ không hề thu hút. Cửa hàng này không giống với những cửa hàng náo nhiệt còn lại, bên trong chỉ có khoảng mười mấy á thú nhân, thú nhân thì chẳng có ai. 

Bạch Tử Thạch cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy Bích Khê đi đến bên cạnh một á thú nhân trung niên đang ngồi thư giãn, á thú nhân này vóc người cao lớn, mái tóc ngắn đỏ như lửa, nhìn qua có lẽ là người trầm ổn hướng nội.

Bích Khê vô cùng quen thuộc chào hỏi anh ta: "Owen, gần đây có nhập thêm nguyên thạch không?"

Owen mỉm cười: "Có, sáng nay mới nhập thêm một đợt, cậu tới cũng không muộn lắm đâu. Sao rồi, mấy khối lần trước thế nào?"

Bích Khê cười khổ đáp: "Đừng nhắc nữa, hụt cả rồi, khối tốt nhất là phù dung, cái khối nhìn được nhất là chủng băng loại tốt, nhưng bên trong toàn vết rạn!"

Nụ cười trên mặt Owen biến mất, an ủi y: "Chơi cược ngọc, mười lần cược chín lần thua mà. Còn đây là...?"

Bích Khê dù sao cũng là một tay cược ngọc lão làng, như vậy vẫn chưa tính là gì, được Owen an ủi cũng chỉ gật đầu rồi kéo Bạch Tử Thạch lại: "Em ấy muốn theo nghiệp cược ngọc nên tôi dẫn đến đây trải đời."

Owen cũng không ngạc nhiên. Thời buổi này càng lúc càng có nhiều á thú nhân muốn theo nghề cược ngọc. Mấy năm nay á thú nhân được người khác dẫn đến đây nhiều không kể xiết, nhưng cuối cùng trong một trăm người cũng chỉ có một hai người có thể gọi là thành công.

Hai người tâm sự xong, Owen lập tức dẫn họ đến một góc: "Nguyên thạch mới nhập đều ở đây, trên giá là nguyên thạch bán đổ, dưới đất là nguyên thạch vẻ ngoài tốt, trên mỗi khối đều có ghi giá, mấy khối còn lại thì bán theo kí, một kí 300 đồng. Bên kia có một khối 1000 đồng, chọn xong thì gọi tôi." Sau khi giải thích xong, Owen cũng không để ý họ nữa, cứ vậy bỏ đi.

Bích Khê là khách hàng lâu năm nên cũng chẳng để ý, vì dẫn Bạch Tử Thạch theo nên y không đi xem nguyên thạch bán đổ mà đi thẳng đến đống nguyên thạch biểu hiện tốt, ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ.

Bạch Tử Thạch cũng nhân cơ hội làm rõ thắc mắc của mình: "Bích Khê, sao mà... ở đây ít người vậy?"

Bích Khê cười: "Em đừng thấy chỗ của Owen ít người mà lầm, sạp hàng của anh ta là cửa hàng cược ngọc số một thành Maca đấy, chẳng qua do anh ta không cho thú nhân vào đây, đá cũng được tách ở chỗ khác. Sau khi á thú nhân chọn nguyên thạch xong, ra hiệu sẽ có người giúp em mang nguyên thạch đến sàn tách đá chuyên tách đá của tiệm, đó mới là nơi náo nhiệt nhất."

Bạch Tử Thạch cuối cùng cũng hiểu, lúc này Bích Khê đã để ý một khối nguyên thạch da cát trắng, y chỉ vào một đường đậm màu, rộng cỡ hai ngón tay trên vỏ đá: "Em xem, chỗ này gọi là mãng đái, là một dạng phong hóa giống với lớp vỏ nguyên thạch, màu có thể đậm hoặc nhạt. Khi lớp vỏ cát bán phong hóa sẽ tạo thành dạng hình khối, đường sọc hoặc vòng, v.v... Hiện tượng này xảy ra theo một hướng và quy luật nhất định. Trên vỏ có mãng đái đồng nghĩa với bên trong có thể có phỉ thúy, ngoài ra, mãng đái sẽ chạy dọc theo vị trí của phỉ thúy bên trong nguyên thạch."

"Những đốm mờ giống với rêu mọc theo cụm hoặc lẻ tẻ này gọi là "trứng muối". Chúng là vết tích phỉ thúy lưu lại sau khi trải qua quá trình phong hóa. Dựa vào màu sắc của trứng muối, độ nông sâu, hình dáng, hướng đi, mật độ, có thể đoán được sắc xanh và những đặc tính của phỉ thúy bên trong như vị trí, kích thước, hình dạng, v.v... Chỗ có mãng đái chưa chắc đã có phỉ thúy, nhưng có trứng muối thì chắc chắn sẽ có phỉ thúy..."

Bích Khê nghiêm túc phổ cập kiến thức cược ngọc cho Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch cũng nghiêm túc lắng nghe để xem cược ngọc ở đại lục Boya có khác gì với Trái Đất không.

Nghe xong cậu mới phát hiện thật ra cũng không khác mấy, khác biệt lớn nhất là trên Trái Đất, phỉ thúy màu càng đẹp thì càng quý, còn ở đây, giá trị phỉ thúy dựa trên độ đậm của màu sắc, mặc kệ màu tông nóng hay lạnh, càng đậm càng quý, bởi vì nó thể hiện rằng bên trong phỉ thúy dồi dào năng lượng.

Sau một hồi giảng giải, Bích Khê cảm thấy tạm ổn, cho Bạch Tử Thạch luyện mắt với mấy khối nguyên thạch ở đây, còn mình thì đến chỗ kệ đặt nguyên thạch bán đổ.

Bạch Tử Thạch tính toán, mấy ngày qua cậu mua đồ còn dư lại 2000 đồng, đảo mắt nhìn về phía nguyên thạch 1000 đồng một khối, nhiều nhất cũng chỉ mua được hai khối! Nghĩ nghĩ, cậu xoay người đi về phía đống nguyên thạch còn lại.

-----

(*) Nguyên thạch bán đổ: nguyên thạch được làm lộ một phần, phần này được gọi là cửa sổ. Cửa sổ này có thể là phỉ thúy, sương trắng hoặc các dấu hiệu khác. Nếu mở được cửa sổ có phỉ thúy hoặc các dấu hiệu tốt cho thấy có phỉ thúy thì giá của nguyên thạch bán đổ sẽ tăng lên. Ngược lại nếu lộ ra dấu hiệu xấu thì giá nguyên thạch sẽ giảm. Dưới đây là hình của một khối bán đổ.

(**) Trái với bán đổ là toàn đổ, các khối nguyên thạch không bị cắt, không có cửa sổ là "toàn đổ". Nói cho dễ hiểu thì bán đổ = cược 1 nửa >< toàn đổ = cược hết. Xác suất may rủi của toàn đổ cao hơn bán đổ, nhưng bù lại giá thành của toàn đổ dao động dựa vào biểu hiện của lớp vỏ ngoài, còn giá của bán đổ thì phụ thuộc vào chất ngọc lộ ra ở cửa sổ. Nếu nguyên thạch có màu xanh thì gọi là Sắc liêu, nếu màu xanh không đều gọi là Hoa bài liêu, nếu không có màu xanh gọi là gạch liêu. Như dưới đây, cái khối đá nhìn chẳng khác gì đá xây nhà này là nguyên thach toàn đổ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net