Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


14Hi vọng.

"Này nhóc con, không có việc gì thì ra chỗ khác chơi, đừng cản đường người khác."

"Đậu xanh, làm ơn nhận phòng nhanh lên, còn tới lượt người khác nữa !"

"Đi ra mau, ai cho thằng oắt nhà cậu tự tiện vào phòng khách sạn của người khác vậy ?!"

"Ah chết tiệt, xin lỗi cậu, nội thất nhìn giống quá, tôi không để ý nên nhầm phòng !"

"Ai ui, gấu trúc xổng chuồng !"

"Nè, của tôi mà !"

"Đồ đậu mầm đáng ghét."

"Àh không, tôi nghĩ mình nên ăn súp đậu tráng miệng thay cho bánh caramen."

"Mặc vào đi !"

"Quần của tôi có hơi rộng, thắt nút dây lưng chặt một chút."

"Đưa cái khăn vắt ở ghế đằng kia cho tôi."

"Còn đứng đó làm gì ?"

"Kéo tôi lên rồi đi đằng trước che cho tôi !"

"Sao tự dưng lại hỏi tên tôi, yêu tinh tai to nghe cũng hay lắm mà."

"Chú lùn tên gì ? Nói trước đi rồi tôi nói."

"Park Chan Yeol, thích gọi sao thì tuỳ cậu."

"Chú lùn Byeon."

"Quần của cậu."

"Mặt mày hớn hở thế kia xem ra đây là cái quần cậu thích nhất rồi. Không tìm lại cho cậu thì cậu tiếc của uất chết tội lắm."

"Khỏi khách sáo, tôi đâu có nói là giúp không công."

"Điều kiện là cậu cùng đi London với tôi một chuyến, bao cậu trọn gói chi phí."

"Lí do nào khiến cậu tự tin cậu có giá trên thị trường ?"

"Dở hơi."

"Ya, đồ chú lùn ! Tham ngủ đến độ tôi còn tưởng cậu bay theo chuyến khác với người ta luôn rồi chứ !"

"Đứa đi lạc là cậu thì có."

"Tôi tên là Park Chan Yeol ! Cậu gọi tôi là yêu tinh tai to, Chan Chan còn chưa đủ hay sao mà còn biên soạn biệt danh khác cho tôi nữa ?"

"Oi oi, chú lùn Byeon này, hôm nay hung dữ quá đấy."

"Sao lại buồn ?"

"Cậu mệt rồi đúng không ? Chúng ta đi thuê phòng nghỉ ngơi."

"Có biết người ta nói chuyện với mình mà không hồi đáp là bất lịch sự lắm không hả ?"

"Chịu mở miệng rồi sao ? Muộn rồi, tôi sẽ bồng cậu đi từ sân bay đến thẳng khách sạn rồi quăng lên giường, đến lúc ấy để xem cậu còn diễn tuồng câm lặng với tôi nữa không."

"Đừng có nguỵ biện, lúc tôi kéo đi cậu cũng lì lợm lắm mà."

"Lắm lời ! Ngồi yên đi công chúa, tôi buông tay là dập mông đó."

"Ngủ dậy rồi ?"

"Ừ."

"Ừ."

.

.

.

Chính Park Chan Yeol đã bắt chuyện trước với Byun Baek Hyun, tuy có hơi sỗ sàng, tuy có hơi cục mịch, tuy rằng lúc đó Byun Baek Hyun chỉ muốn cho Park Chan Yeol một trận đòn để đời cho chừa thói hống hách.

Nhưng hơn một tuần bên nhau, Byun Baek Hyun mới nhận ra bản thân đã bị bản tính cộc cằn của Park Chan Yeol thu hút. Vẫn là những câu nói cụt lủn không đầu không đuôi nhưng ẩn chứa trong đó là sự quan tâm dịu dàng vô kể.

Dần dần Byun Baek Hyun lại muốn nghe Park Chan Yeol nói nhiều hơn, dù đa phần đều là nhắc đến Byun Baek Hyun đầy châm biếm ngộ nghĩnh.

Vậy mà lời tạm biệt dành cho Byun Baek Hyun, Park Chan Yeol chỉ để lại một tiếng "ừ" trống rỗng.

Byun Baek Hyun ngồi thẫn thờ ở sân bay, nắm chặt vé máy bay trong tay, nửa muốn đứng dậy đi vào khu soát vé nửa muốn ngồi lì mãi ở ghế chờ.

"Mày đợi gì vậy chứ, Byun Baek Hyun ?"

Byun Baek Hyun cười khổ, tiếng lòng của bản thân cũng tự trào như vậy, chẳng phải đã huyễn hoặc chính mình mơ tưởng quá rồi sao.

Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, nước mắt men theo góc cạnh gương mặt chậm rãi lăn xuống.

Phải đau khổ đến mức nào mới có thể đổi lại nụ cười trước đây.

Park Chan Yeol, Byun Baek Hyun lỡ yêu anh mất rồi.

Muốn trông thấy anh cao giọng ghen tức, muốn được anh nói tiếng trót yêu mình... và muốn khi quay lưng bỏ đi, anh sẽ hấp tấp níu tay kéo về.

Nhưng tất cả đều là viển vông phải không ?

Park Chan Yeol chỉ ở bên cạnh Byun Baek Hyun nếu không có người kia trong tầm mắt, tìm thấy người kia rồi sẽ không cần Byun Baek Hyun nữa...

"Chuyến bay SL947 sắp sửa đến giờ cất cánh, yêu cầu quý khách mau chóng hoàn tất thủ tục để lên máy bay."

Tiếng loa phát thanh vang vọng nghe chói tai khôn tả, nhưng Byun Baek Hyun chỉ nghe thấy tiếng lòng mình kêu khóc.

"Tạm biệt, Park Chan Yeol."

---------------

#7/6/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net