• Chương 10 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm
Chuyển ngữ: Nấm lùn

Một cái tát vung ra cực kì vang dội, không những làm cho tổng giám đốc Bàng bối rối mà ngay cả giám đốc Quách và Tiểu Hồ cũng hoảng hồn theo.

Tổng giám đốc Bàng là người từng trải, sau phút giây tim đập mạnh và loạn nhịp ngắn ngủi, ông ta nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Ông vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên chất vấn: "Cô làm cái gì thế?!"

Mễ Tinh cũng đang giận không thôi, hỏi ngược lại ông ta: "Tôi còn chưa hỏi ông làm cái gì đấy, ông sờ loạn cái gì?"

Tổng giám đốc Bàng nói lại: "Tôi sờ cô một chút thì làm sao? Tôi sờ cô là coi trọng cô đó!"

Mễ Tinh không nhịn được cười khẩy: "Vậy tôi còn phải cảm ơn ông nữa à? Tôi nói cho ông biết, tôi ghét nhất kiểu người như thế đây, bình thường chắc sờ không ít các cô gái trẻ chứ gì? Các cô ấy có thể im hơi lặng tiếng nhưng tôi thì không nhé! Tưởng bản thân có chút tiền bẩn mà tất cả phụ nữ phải theo sau phục tùng à? Vợ con ông có biết chuyện này không? Ông sờ một sợi tóc trên đầu tôi thôi tôi cũng thấy buồn nôn lắm rồi!"

Có lẽ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Bàng nếm mùi thất bại khi đang sờ mó gái trẻ, sau khi bị Mễ Tinh vỗ đầu che mặt mắng cho một trận, ông ta thẹn quá hóa giận muốn đánh người: "Bớt giả vờ đi nhé, không biết cô đã bị bao nhiêu thằng đàn ông sờ soạn nữa kìa, còn tưởng mình là thánh nữ à? !"

Tiểu Hồ vội vàng tới ngăn ông ta lại: "Tổng giám đốc Bàng, có gì thì từ từ nói, đừng ra tay với con gái mà."

"Nói hay nhỉ? Cô không nhìn thấy cô ta đánh tôi sao? Các cô tới nói chuyện hợp tác là thế này đấy hả?" Ông ta hất Tiểu Hồ ra, cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài, "Nếu các cô đã không có thành ý thì khỏi phải lãng phí thời gian!"

Giám đốc Quách cũng cầm áo khoác của mình, giận đùng đùng nhìn Mễ Tinh: "Ngày mai cô khỏi phải đi làm!" Cô ta vừa nói xong thì cũng đi ra ngoài đuổi theo giám đốc Bàng.

Trong phòng chỉ còn lại Mễ Tinh và Tiểu Hồ, Tiểu Hồ nhìn Mễ Tinh, thấy đôi mắt cô đã đỏ ửng cả rồi, cô ấy hỏi: "Cô không sao chứ?"

Thấy Mễ Tinh không đáp, Tiểu Hồ lại khẽ cười như muốn làm dịu đi bầu không khí: "Tổng giám đốc Bàng kia đúng là một lão sắc quỷ nổi danh, không biết đã hại bao nhiêu chị em phụ nữ rồi, hôm nay cô tát cho hắn như thế quả là hả giận!"

Mễ Tinh khẽ mím môi, cầm lấy túi và áo khoác ngoài của mình rồi bỏ đi.

Mới sáu giờ trời đã tối mịt rồi, hai bên đường đèn đã bật cả lên. Mễ Tinh đứng trước giao lộ vẫy một chiếc taxi, trở về hoa viên Nam Thành.

Nhờ chăm chỉ rèn luyện trong khoảng thời gian này, bây giờ cô đã có thể đi giày cao gót leo đến bảy tầng nhà mà eo không hề mỏi, cũng không còn thở hổn hển như trước. Cô tìm chìa khóa trong túi xách, mở cửa đi vào.

Đèn phòng khách sáng trưng, con Husky đang nằm trong ổ chó ăn cơm tối, thấy Mễ Tinh quay về thì vui vẻ nhìn cô sủa hai tiếng.

Tiêu Cố bưng một đĩa thức ăn xào từ phòng bếp đi ra có vẻ cũng chuẩn bị ăn cơm. Mễ Tinh vẫn ngây ngốc chẳng nói chẳng rằng đứng đờ ra trước cửa, nhìn có vẻ không được vui.

Tiêu Cố khẽ nhíu mày, anh để đĩa thức ăn xuống bàn, cởi tạp dề rồi đi qua nhìn cô xem thử: "Cô làm sao thế?"

Khóe miệng Mễ Tinh giật giật, sau khi phát ra hai tiếng nghẹn ngào không rõ nghĩa thì khóc òa cả lên "Hu hu".

Tiêu Cố: "..."

Con Husky đang ăn cơm cũng bị tiếng khóc của cô thu hút, nó tới gần nhìn ngó: "Gâu gâu"

Mễ Tinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, cô toàn tâm toàn ý khóc cho thỏa nỗi lỏng, cho dù lớp trang điểm trên mặt có bị loang lổ cũng chẳng buồn quan tâm. Tiêu Cố nhíu mày, tiến lên một bước ôm cô vào lồng ngực.

Cơ thể đột nhiên được ấm áp bủa vây khiến Mễ Tinh hơi ngẩn ra một lúc, dường như cảm nhận được động ác an ủi sau lưng mình của người kia, nỗi tủi thân tích tụ trong lòng Mễ Tinh từ lâu ào ạt như nước chảy thành sông.

Cô vừa khóc vừa nói: "Từ khi tôi về nước đến giờ không có chuyện gì suôn sẻ cả, bị ép cưới thì không nói, khó khăn mới trốn nhà đi được, tiền lại bị mất trộm, bán quần áo cũng gặp phải gian thương, tìm việc làm cũng gặp phải tên háo sắc."

Mắt Tiêu Cố khẽ chuyển, bị ép cưới? Mặc dù anh đã đoán được lí do cô tới thành phố A không phải để tìm việc làm nhưng anh cũng không ngờ cô lại đào hôn chạy tới đây. Anh vỗ vỗ lưng cô, hỏi chuyện mà mình khá để ý: "Gặp phải tên háo sắc à?"

"Còn, còn là một tên háo sắc già." Giọng của Mễ Tinh nghẹn ngào, đáng thương không chịu được, "Tay ông ta sờ tôi, tôi tức quá tát cho ông ta một cái, ông ta còn mắng tôi không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông sờ, sờ rồi, mặc dù tôi học đại học ở nước ngoài, nhưng, nhưng mà tôi đâu có bạn trai, cũng chưa từng để người khác chạm mình".

Đầu ngón tay Tiêu Cố xuyên vào trong mái tóc mềm mại của cô, im lặng xoa xoa sau gáy.

Mễ Tinh tiếp tục nức nở nói tiếp: "Tôi, công việc của tôi lại mất rồi."

Tiêu Cố ôm cô một lúc lâu, tiếng khóc của cô mới dần dần chấm dứt. Thấy tâm trạng của người trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều, Tiêu Cố mới buông cô ra, lấy khăn giấy đưa sang.

Mễ Tinh lau sạch nước mắt rồi lấy ra gương trang điểm trong túi xách ra tự mình soi gương.

Tiêu Cố cười, hỏi cô: "Cô ăn cơm chưa?"

Mễ Tinh lắc đầu: "Vẫn chưa ăn no."

Tiêu Cố lại không nhịn được cười, anh xoay người đi về phía phòng ăn: "Qua đây ăn chung đi."

Đây là lần dầu tiên chủ nhà mời cô ăn cơm, trước kia mỗi khi đến giờ ăn, cho dù cô ở trong phòng cũng có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn anh nấu. Nhưng mà cho dù cô có ngồi trong phòng khách ăn mì gói giả bộ đáng thương, anh ấy cũng không buồn phản ứng.

Như thể tâm nguyện từ lâu bỗng dưng lại trở thành hiện thực, đột nhiên Mễ Tinh lại không biết làm sao. Cho đến khi Tiêu Cố cầm một bộ chén đũa để trên bàn, cô mới hoảng hốt đi tới đó.

Đậu phụ mapo, sườn heo hấp, còn cả canh trứng rong biển.

Mặc dù tất cả đều là các món ăn gia đình hàng ngày nhưng nhìn thôi cũng khiến người ta mê mẩn.

"Tranh thủ ăn cho nóng." Vừa rồi cô khóc lâu như vậy, thức ăn cũng hơi lạnh ít nhiều.

Mễ Tinh cầm chén đũa lên, bới một muôi cơm trắng mềm, sau đó gắp một miếng sườn heo hấp vào bát. Mùi thơm nồng nàn của sườn heo hấp làm cô vội vàng cắn một miếng: "Oa! Ngon quá!"

Tiêu Cố nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên: "Mấy món này còn chưa tính là ngon đâu, đây không phải là sở trường của tôi."

Mễ Tinh tò mò nhìn anh: "Vậy món gì mới là sở trường của anh? Thịt xiên à?"

Tiêu Cố khẽ cong môi không đáp, con Husky không an phận đi tới trước bàn nâng hai chân trước, dường như cũng muốn được chia một chén canh.

Tiêu Cố không kiên nhẫn đẩy nó xuống dưới: "Ăn thịt ức gà của mày ấy."

"Gâu gâu!" Gà cũng muốn, sườn heo cũng muốn!

"Có phải lại muốn ăn đòn không hả?" Tiêu Cố uy hiếp.

Đuôi Husky cụp xuống, không dám chọc vào anh, nó buồn bực đi về tiếp tục gặm thịt gà.

Mễ Tinh gặm hết một miếng sườn heo hấp thì ngước mắt lên nhìn Tiêu Cố: "Vừa rồi sao đột nhiên anh lại ôm tôi thế?"

Tiêu Cố nhìn cô một thoáng rồi nói: "Trước kia khi mẹ tôi khóc ba tôi vẫn thường an ủi bà như vậy."

Mễ Tinh vô thức ngậm chặt đũa trong miệng, lúng túng vì câu nói khó hiểu của anh. Cô lại lấy muỗng múc một muỗng đậu phụ mapo vào bát, cúi đầu hỏi: "Có phải anh thấy tôi quá kích động quá không chín chắn đúng không?"

" Ừ." Tiêu Cố trả lời đơn giản mà dứt khoát.

Mễ Tinh: "..."

"Nhưng mà chẳng có ai vừa ra trường đã trở nên thành thục. Nếu chuyện này xảy ra sau khi cô đi làm một năm, tôi tin cô sẽ xử lý tốt hơn ngày hôm nay nhiều lần." Tiêu Cố thờ ơ bổ sung tiếp, "Con gái ra ngoài làm việc rất dễ chịu thiệt thòi, mấy lão già háo sắc đó chưa bị ai đánh nên mới ngông cuồng như vậy. Hôm nay bị cô tát một cái, có lẽ sau này khi sờ mó các cô gái khác thể nào cũng sẽ có một bóng ma trong lòng."

Mễ Tinh hơi ngẩn người, cảm thấy khác phấn khởi. Cô gật đầu thật mạnh rồi nói với Tiêu Cố: "Anh chưa thấy tên tổng giám đốc Bàng đó đâu, khiến người ta ghét kinh khủng!"

Tiêu Cố nhìn cô, hỏi thêm: "Sau này cô định thế nào?"

Nói đến vấn đề này, trong lòng Mễ Tinh cũng thấy hơi chán nản: "Thì đi tìm việc tiếp."

Tiêu Cố suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tạm thời cô đến cửa hàng của tôi giúp đỡ đi, dù sao cô cũng chỉ tới thành phố A để tránh đầu ngọn gió thôi mà."

Động tác của Mễ Tinh cứng đờ, cô ngơ ngác nhìn anh: "Sao anh biết tôi tới thành phố A để tránh đầu ngọn gió?"

Tiêu Cố buồn cười nhìn cô: "Vừa rồi chính cô nói đấy, cô bị ép cưới nên mới trốn tới đây."

Mễ Tinh: "..."

Đúng là lúc nãy cô đau lòng quá nên nói hết những bất mãn trong lòng, hoàn toàn không ý thức được mình đang nói cái gì.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không rêu rao khắp nơi đâu." Tiêu Cố cười với cô, "Trong cửa hàng của tôi, từ trước đến giờ thời gian thử việc là ba tháng, lương cơ bản là 2800, mỗi ngày cho nhân viên hai bữa ăn, cuối tháng trích phần trăm tiền thưởng. Buổi sáng từ mười giờ rưỡi đến hai giờ chiều, buổi tối từ năm giờ đến mười giờ là thời gian làm việc, thời gian còn lại có thể ở trong cửa hàng nghỉ ngơi, cũng có thể tự do sắp xếp. Thay phiên nghỉ ngơi, một tháng nghỉ bốn ngày. Khi chuyển thành nhân viên chính thức sẽ được mua bảo hiểm hàng năm, cuối năm còn có một lần đi du lịch tập thể hai ngày một đêm."

Mễ Tinh nghe đến ngây ngẩn, cô không ngờ đãi ngộ phúc lợi của một cửa hàng thịt xiên lại đầy đủ như vậy, ngay cả đi du lịch cả công ty cũng có. Nhưng mà..."Lương cơ bản hơi thấp"

Tiêu Cố nhìn cô: "Công việc trước của cô tiền lương là bao nhiêu?"

"Ặc..." Mễ Tinh thoáng bối rối, "Mặc dù cũng không kém bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là làm trong công ty mà.

Tiêu Cố cười thành tiếng: "Cho nên cô xem thường nhân viên phục vụ hả?"

Mễ Tinh nói: "Tôi không xem thường nhân viên phục vụ." Chỉ có điều tôi không muốn làm nhân viên phục vụ thôi.

Hiểu được ý của cô, Tiêu Cố hơi nhướng mày: "Vậy là cô đồng ý."

Mễ Tinh gẩy gảy mấy hạt cơm rồi bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh: "Trong cửa hàng của anh phải làm những việc gì?"

Tiêu Cố cười cười, hỏi lại: "Cô biết làm những gì?"

Mễ Tinh: "..."

Dù gì cô cũng là sinh viên đại học mà, anh tưởng cô không biết làm gì sao?

Tiêu Cố nói: "Cửa hàng thịt xiên không cần bưng bê đĩa, cô chỉ cần rót nước cho khách, quét dọn thu dọn vệ sinh, nhìn xem khách cần gì thì giúp một tay là được."

Mễ Tinh suy nghĩ một chút, giống như Tiêu Cố nói, vốn cô đến thành phố A chỉ là để tránh chuyện đó mà thôi, cũng không định phát triển lâu dài ở nơi này, giờ có thể tìm được một việc làm là được. Hơn nữa trong cửa hàng của Tiêu Cố ít nhất còn có thể trông nom lẫn nhau, còn có hai bữa ăn cho nhân viên, cô cũng không cần ăn mỳ gói thêm nữa.

Cô gật đầu, nói: "Vậy cũng được".

Cô đã đồng ý mà Tiêu Cố lại còn bổ sung thêm: "Cửa hàng của chúng tôi rất bận rộn, cô không đạt yêu cầu sẽ bị đuổi đấy."

Mễ Tinh: "..."

Thế rốt cuộc anh muốn gì đấy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net