• Chương 9 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc
Chuyển ngữ: Fei Ying

Nghe Mễ Tinh nói xong, Tiêu Cố không kìm được mà thấp giọng cười, phản ứng giống hệt cái hôm Mễ Tinh nghe thấy con husky bị gọi là Hao Thiên Khuyển.

Mễ Tinh trừng mắt, cao giọng nói: "Cười cái gì! Có gì hay đáng để cười à!"

Tiếu Cố vừa cười vừa nói: "So với Hao Thiên Khuyển còn buồn cười hơn nhiều, anh hùng... Quả nhiên là lời của một cô công chúa nhỏ."

Mễ Tinh bưng chén mỳ gói đứng dậy, nổi giận đùng đùng rời phòng khách.

Anh hùng thì sao? Anh hùng mà cũng chọc anh ta cười được, thế thì chẳng phải anh ta cũng đang cười nhạo mấy bộ phim siêu phẩm của Mỹ ở ngoài rạp chiếu phim à!
Rửa sạch chén mỳ xong, Mễ Tinh trở về phòng, bật máy tính rồi lại rải sơ yếu lý lịch đi khắp nơi lần nữa.

Mặc dù rất ghét cái tên Tiêu Cố kia nhưng cô vẫn nghe lời anh ta chọn một vài công ty có quy mô nhỏ và vừa tạm coi là được, gửi xong sơ yếu lý lịch, cô lại vào diễn đàn để xem mấy cái áo đầm cô đăng lên đã có ai mua chưa.

Cũng có một vài phản hồi nhưng đều là vãng lai, không ai tỏ ý muốn mua. Mễ Tinh click nút thoát, quyết định vào trang chủ tìm kiếm page của Chín cân, định bụng xem xem cô ta có bán được quần áo hay không.

Comment ở trang của Chín cân đã sang trang thứ 2, Mễ Tinh mở ra xem qua thì nhận ra trang bán quần áo đã bị khóa hết rồi.

Mễ Tinh: "..."

Sao bán nhanh quá vậy?
Trong lòng Mễ Tinh có hơi tức giận, cô trượt con trỏ chuột lên trên, tìm được khách hàng để lại tin nhắn. Đó là một khách hàng mới đăng ký tài khoản, không có cả avatar, tên nick là Cẩu đản, nhìn qua cũng thấy được đặt rất tùy tiện.

Trong trang đó không có giao dịch chi tiết của hai người, chắc là họ chat riêng, Mễ Tinh không tìm được thỏa thuận giá cả cuối cùng, đành thoát hết các trang mạng.

Tạo sao chỉ có mình cô là đen đủi? Làm gì cũng không thuận lợi cả. Trái lại cái tên Chín cân gian thương kia lại nhanh chóng tìm được khách hàng.

Mễ Tinh bĩu môi ôm máy vi tính ngồi lên giường, tìm một bộ phim truyền hình để xem.

Ngày hôm sau, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh ngủ là nhấn mở điện thoại di động, xem một lượt xem có sót tin nhắn chưa đọc nào hay không.

Đúng là có 1 cái thật.

Tinh thần Mễ Tinh phấn chấn hẳn, ngồi dậy từ trong chăn mở tin nhắn ra đọc.

"Chào bạn Mễ Tinh, chúng tôi đã nhận được sơ yếu lý lịch của bạn, mời bạn đúng hai giờ rưỡi chiều ngày 12 đến công ty để tiến hành phỏng vấn."

Phía trên còn kèm theo chỉ dẫn cặn kẽ, Mễ Tinh vui vẻ nhảy xuống giường, khởi động xoay xoay cần cổ.

Hôm qua Tiêu Cố có dặn cô phải khiêm tốn một chút, nhưng tất cả quần áo của cô đều là hàng hiệu nổi tiếng, không còn cách nào khác, Mễ Tinh đành phải chọn mấy kiểu tương đối bình dân để mặc ra ngoài.

Buổi chiều mới phỏng vấn nhưng cô vẫn đến sớm, công ty này đúng là nhỏ hơn rất nhiều so với công ty lần trước cô phỏng vấn, ngay cả nhân viên lễ tân cũng không xinh đẹp bằng. Thế nhưng Mễ Tinh cũng nghĩ, dù sao thì mình cũng không có ý định phung phí quá lâu ở chỗ này nên cũng bình tĩnh lại.

Hôm nay không có nhiều người tới phỏng vấn, Mễ Tinh xếp số hai. Trong phòng phỏng vấn cũng chỉ có một người, là một người đàn ông trung niên, Mễ Tinh nghĩ chắc là ông ấy sẽ không giống như chị gái nhân sự ngày hôm qua, chỉ liếc mắt đã nhận ra nhãn hiệu và giá cả bộ quần áo cô đang mặc?

Quá trình phỏng vấn quả thực không hề hỏi về gia cảnh của cô, hy vọng của Mễ Tinh sau khi phỏng vấn xong tương đối là cao, ít ra thì sau mấy năm ngẩn ngơ sống ở nước ngoài thì ngoại ngữ vẫn là ưu thế lớn nhất của cô.

Công ty này không trả lời vội vã, trái lại, sau khi Mễ Tinh nhận thêm được hai thông báo phỏng vấn nữa và hoàn thành cả hai, cô mới nhận được thông báo tuyển dụng từ công ty đầu tiên.

Lúc nhận được tin nhắn, cô còn nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác định chắc chắn đúng là tin nhắn tuyển dụng mới thì mừng rỡ reo hò.

"Gâu gâu!" Trong phòng khách, con husky nghe thấy tiếng cũng chạy đến trước cửa phòng cô sủa ầm ỹ.

Mễ Tinh xách túi đi ra cửa, ngồi đối diện với nó: "Cẩu đản, hôm nay lại có thịt ăn rồi."

Con chó bám đuôi muốn cùng cô ra ngoài, Mễ Tinh lại không dám mang theo nó. Một người một chó vừa đấu trí đấu dũng rất lâu, Mễ Tinh mới thành công nhốt được con Husky vào trong.

Cách một cánh cửa vẫn còn nghe tiếng sủa không phục của nó.

Mễ Tinh xuống lầu mua một phần cơm hộp và hai cái chân gà, còn mua thêm một cái cổ vịt, xách một túi thức ăn đầy ắp trở về nhà.

Chắc là con Husky ngửi thấy mùi thịt thơm, nhất quyết vây quanh Mễ Tinh. Cô lấy đùi gà trong túi ra, thả một cái vào khay của nó: "Nhân lúc ba mày không ở đây, mau ăn đi."

"Gâu!" Con chó như hiểu được lời cô nói, vội vàng cắm đầu ăn. Mễ Tinh mở hộp cơm ra, bên trong có hai mặn một chay, mặc dù cơm không được nấu dẻo như ở nhà nhưng so với mỳ gói cũng tốt hơn rất nhiều.

Một người một chó ngồi trong phòng khách ăn vô cùng thỏa mãn, con Husky ăn xong đùi gà lại trông mong nhìn Mễ Tinh, muốn cùng ăn cổ vịt với cô.

Mễ Tinh cúi đầu nhìn nó rồi nói: "Món cổ vịt này rất cay, mày không ăn được đâu."
"Gâu!" con Husky bày tỏ, không có gì mà nó không ăn được.

Mễ Tinh vẫn lắc đầu: "Nếu mày ăn xong bị đau bụng không chừng chủ nhà sẽ đánh tao mất ấy."
"Gâu gâu!" Con Husky vẫn kiên định muốn ăn cổ vịt.

Ngay lúc Mễ Tinh sắp không chống cự nổi ánh mắt đó mà cho nó một miếng cổ vịt thì Tiêu Cố về đến nhà. Ngay tức thì, con Husky trở nên ngoan ngoãn hơn, xem ra bình thường cũng bị đòn không ít.

Mễ Tinh tiếp tục vờ như không có chuyện gì xảy ra ngồi ăn cơm trong phòng khách, trong tay Tiêu Cố xách một túi đồ, nhìn về phía cô: "Hôm nay ăn uống thịnh soạn thế, tìm được việc rồi hả?"

"Ha ha." Mễ Tinh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhìn anh đáp, "Sáng mai tôi đi làm thủ tục nhận việc đấy, không lâu nữa là có thể dọn ra ngoài rồi!"
"Ôi, tôi rất mong chờ đó." Tiêu Cố cất giọng hờ hững, đặt túi đồ vừa mua lên bàn trà nhỏ, cầm một hộp bánh quy cho chó đi ra, "Thiên Thiên, đã ăn gì chưa?"
"Gâu gâu!" Làm gì có.

Tiêu Cố nhìn qua cái khay cơm của nó, bên trong vẫn còn ít xương và dầu mỡ của đùi gà còn sót lại.

Anh nghiêng đầu nhìn sang chỗ Mễ Tinh, còn cô thì chuyên tâm tập trung gặm cổ vịt trong tay.

Tiêu Cố không nói gì nữa, mở gói bánh quy cho chó, sau đó lôi cái khay đựng thức ăn ra, đổ một chút vào: "Siêu thị mới ra vị mới, mày ăn thử xem có thích không."

Con Husky tiến lên ngửi ngửi rồi sung sướng ăn nhanh.

Mễ Tinh nhìn về phía khay cơm của chó, trong đó là bánh bích quy và một cục nhỏ hình vuông, hình như là vị mỡ bò phô mai.

Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi cô chưa được ăn bánh quy vị mỡ bò phô mai.

"Sao, cô cũng muốn ăn à?" Tiêu Cố hài hước nhìn cô một cái.

Mễ Tinh lườm anh, quay đầu lại: "Ai thèm."

Cô thu dọn đồ đạc của mình rồi mang về phòng ăn. Mặc dù hôm nay vẫn chưa bán được cái áo đầm nào, nhưng tìm được việc cũng là một bắt đầu tốt hơn, có khi từ bây giờ cô sẽ chuyển sang vận hên ấy chứ!

Ôm mộng tưởng tốt đẹp, cuối cùng cô cũng chào đón ngày đi làm đầu tiên. Đến làm thủ tục nhận việc cùng cô còn một cô gái khác, hai người ngồi trong phòng họp lắng nghe nhân viên phụ trách phổ biến về hợp đồng.

Mễ Tinh cảm thấy công việc mình vừa tìm được bây giờ thực sự có hơi không tương xứng, vì ba tháng đầu tiên là thời gian thử việc, tiền lương không cao, mà trước khi trở thành nhân viên chính thức có khi cô đã được trở về nhà ấy chứ.

Nhưng quả thực thời điểm này không còn cách nào khác cả, trước tiên chỉ có thể đi làm ở chỗ này mà thôi. Nhân viên phụ trách giới thiệu các vấn đề cơ bản xong thì dẫn họ về từng bộ phận riêng. Mễ Tinh được phân tới phòng marketing, mặc dù không quá thích ngành này nhưng người phụ trách nói sự phân công này là theo nhu cầu hiện tại của công ty, sau khi được vào chính thức thì có thể được chia tới các bộ phận khác.

Mễ Tinh cũng không nói gì thêm nữa, đi theo cô ấy tới phòng marketing. Giám đốc Quách của phòng marketing là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhìn qua cũng biết là rất nhiều kinh nghiệm và vô cùng nghiêm khắc. Chị quan sát Mễ Tinh mấy lượt rồi nói: "Được rồi, sau này em sẽ đi theo Tiểu Hồ, học hỏi nhiều vào nhé."

Giám đốc Quách vừa nói xong thì gọi Tiểu Hồ bước tới, Tiểu Hồ để kiểu đầu húi cua, vẻ bề ngoài so với Mễ Tinh thì chỉ như sinh viên đại học năm tư, năm năm gì đấy. Anh ta thấy Mễ Tinh thì trêu đùa nói: "Ôi, giám đốc Quách lại điều một người đẹp đi theo tôi à?"

Giám đốc Quách cười nói với anh ta: "Cậu cũng đẹp mà, cô ấy vừa tốt nghiệp, chưa biết gì đâu, cậu nhớ quan tâm hơn nhé."

Tiểu Hồ đáp: "Yên tâm đi, tôi thích nhất là quan tâm tới người đẹp đấy."

Giám đốc Quách không nghe anh ta nói lung tung nữa, quay lại phía Mễ Tinh: "Cứ như vậy nhé, những chuyện tiếp theo Tiểu Hồ sẽ chỉ cho em, à đúng rồi, tối nay chúng ta có một bữa cơm gặp khách hàng, em cũng đi cùng đi."

Mễ Tinh nhíu mày một cái: "Em cũng phải đi ạ?"

Giám đốc Quách nói: "Dĩ nhiên rồi, em là người mới, còn định lười biếng à?"
Chị nói rất cương quyết, Mễ Tinh cũng không nói thêm được gì. Tiểu Hồ chỉ cho cô công việc của mình, ngày đầu tiên cũng chưa có việc gì, cô chỉ giúp mọi người làm vài việc lặt vặt, tập quen với môi trường công việc.

Buổi chiều sau khi tan làm, giám đốc Quách dẫn cô và Tiểu Hồ cùng tham dự một bữa cơm. Địa điểm dùng bữa là ở Thiên Hạ Cư, Mễ Tinh nhìn qua cảnh vật bên ngoài là có thể tính toán được giá cả các món ăn bên trong đại khái khoảng bao nhiêu.

Xem ra là một khách hàng lớn.

Ba người bọn họ ngồi đợi một lúc lâu trong gian phòng bao, khách hàng mới khoan thai đến muộn*. Hình ảnh của người đó và hình ảnh của ông chủ trong suy nghĩ của Mễ Tinh rất giống nhau, hói nửa đầu, bụng bia, lùn lùn mập mập.

Hôm nay Mễ Tinh chủ yếu là tới ngồi cạnh thôi, dù sao thì trước khi tới cô cũng đã nghe Tiểu Hồ nói sơ qua tình huống rồi. Trên bàn cơm chỉ nghe ba người họ kẻ tới người lui, lưỡi sáng hoa sen**, thỉnh thoảng cô phụ họa thêm mấy câu cho có.

Sau mấy bận, giám đốc Quách phát hiện khách hàng liên tục nhìn trộm Mễ Tinh, con ngươi giật giật, nói với cô: "Mễ Tinh, kính Tổng giám đốc Bàng một ly rượu đi."

Đôi đũa trong tay Mễ Tinh dừng lại một lát, nghiêng đầu hỏi giám đốc Quách: "Em ạ?"

Giám đốc Quách bảo: "Đương nhiên rồi, về sau còn nhiều chỗ cần Tổng giám đốc Bàng quan tâm lắm đó."

"Đâu có đâu có." Tổng giám đốc Bàng khiêm nhường nói hai tiếng, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mễ Tinh.

Mễ Tinh khẽ nhíu mày, cầm chai rượu trên bàn bước tới bên cạnh Tổng giám đốc Bàng, rót rượu vào ly của hắn ta.

Họ Bàng cười híp mắt nhìn cô: "Cô Mễ đây da dẻ đẹp ghê, nhìn đôi tay này xem, trắng nõn trắng nà."

Vừa nói hắn ta vừa sờ soạng trên mu bàn tay của Mễ Tinh, động tác của cô chợt ngừng một lát, ném chai rượu lên bàn, một cái tát quăng tới.

* Thành ngữ "Khoan thai đến muộn": phép so sánh ẩn dụ, ý chỉ hành động đi tới chậm rãi, không vội vàng.

** Lưỡi sáng hoa sen, nguyên văn Hán Việt Thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng "thiệt xán liên hoa" hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net