• Chương 26 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến tranh lạnh
Chuyển ngữ: Nấm lùn

Mễ Tinh đi dạo quanh phòng khách một vòng rồi hào hứng đi xem thử phòng tắm. Phòng tắm ở đây không lớn lắm, mặt tường lát gạch men sứ trắng tinh, bồn tắm lớn phủ men tọa lạc trong góc phòng, bên ngoài không có cửa gương mà ngăn cách.

Cô thử nhiệt độ nước rồi xả hai phần bồn, khi đó mới bắt đầu ngồi xuống. Bồn tắm vừa vặn có thể duỗi thẳng chân, nhiệt độ nước ấm vừa thích hợp, xoa dịu hết những mệt mỏi trong ngày.

Cô dựa vào bồn tắm thở một hơi thoải mái, nếu ngâm mình trong phòng tắm của phòng ngủ chính chắc thoái mải hơn nhỉ?

Không không, cô không muốn đi vào phòng ngủ của Tiêu Cố tắm đâu.

Cô ngâm mình hơn hai mươi phút đồng hồ mới chịu ra, đúng lúc nghe tiếng người gõ cửa.

Ở đây chỉ có mỗi hai người, cô và Tiêu Cố, người ngoài cửa không cần nói cũng biết ngay là ai. Mễ Tinh tỉnh ngủ hẳn, buổi tối muộn gõ cửa phòng con gái, chắc chắn chẳng có ý tốt gì. Lá cờ phòng bị trong lòng Mễ Tinh lại vung cao lần nữa: "Có chuyện gì thế?"

Ở bên ngoài, Tiêu Cố hỏi cô: "Em có đói bụng không? Anh nấu một ít mỳ, em có muốn ăn không?"

Theo bản năng Mễ Tinh sờ bụng thử, mặc dù buổi trưa họ ăn cơm khá muộn, nhưng mà cả tối đi trên đường chỉ ăn vặt chút thôi, cô cũng đói lắm rồi. Cô suy nghĩ một lúc, tới trước gương nhìn thử, đảm bảo chắc chắn quần áo ngủ của mình rất kín cổng cao tường mới mở cửa đi ra: "Ăn."

Tiêu Cố khẽ cười, xoay người xuống dưới nhà.

Bên ngoài phòng bếp là phòng ăn, Tiêu Cố lấy một cái nồi nhỏ để nấu mỳ, cho thêm một ít rau trong đó, anh cầm hai cái bát và đôi đũa đi ra.

Mễ Tinh lấy đũa vớt mì trong nồi cho vào bát trong tay, sau đó cô mới hút một ngụm mì thưởng thức.

"Ở đây không có đồ để nấu, anh chỉ tìm được mấy thứ này mà thôi, ăn tạm nhé." Tiêu Cố cũng cầm đũa lên, lấy một ít mỳ vào bát.

Trong lòng Mễ Tinh có đôi phần ấm ức, mùi vị thế này mà ăn tạm cái gì? Vậy lúc trước khi cô ăn mỳ gói, có khi nào anh ta cảm thấy cô ăn đồ thừa không thế nhỉ?

"Em có ăn trứng không?" Trong nồi mỳ có một quả trứng trần, Tiêu Cố chỉ tìm được mỗi một quả trứng gà nên cho vào nấu chung.

"Có." Mễ Tinh cầm bát tới bên cạnh nồi nhỏ, chờ Tiêu Cố lấy trứng để vào bát của mình.

Tiêu Cố không biết nói gì luôn, anh lấy đũa gắp quả trừng thật khéo để vào bát cho cô: "Buổi tối em ăn nhiều thế không sợ mập lên à?"

Mễ Tinh nuốt ngụm mì trong miệng, xem thường đáp lại: "Còn lâu tôi mới lên cân ý, thể trạng ăn cũng không béo đâu, hừ." Mễ Tinh nói xong thì thoáng dừng một chút, khoan đã, hôm qua mình mới bị Tiêu Cố nhìn thấy sạch, hôm nay đã ngồi chung vui vẻ ăn mì với anh ta, có gì đó sai sai quá phải không?

Cô nhăn mày ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố: "Anh đừng nói chuyện với tôi, chúng ta còn đang chiến tranh lạnh nữa đấy."

Tiêu Cố bỏ đôi đũa trong tay xuống, không nhịn được bật cười: "Nếu em thấy mình thiệt thì anh cởi ra cho em xem luôn nhé."

"Phụt ..." Mễ Tinh sặc mỳ, vừa tức vừa ngượng nhìn anh, "Ai muốn nhìn anh hả, biến thái!"

Tiêu Cố đứng dậy, lùi sau bàn hai bước: "Anh nói thật, có qua có lại mới toại lòng nhau mà, nếu không em cứ nghĩ anh chiếm tiện nghi của em thì anh biết làm sao."

Mễ Tinh thấy anh vừa nói vừa cởi áo len ra, cô luống cuống đứng bật dậy theo anh: "Dừng tay đi! Anh đừng tìm lý do mà đùa bỡn lưu manh thế chứ!"

Cô biết ngay mà, cái đồ xấu xa này gọi mình ăn tối muộn, đâu thể đơn giản là ăn mỳ được chứ!

Tiêu Cố cười cười, dựa vào bức tường sau lưng. Mễ Tinh đỏ mặt cầm bát đũa của mình lên, chạy vụt lên trên lầu.

Một mình Tiêu Cố ở lại trong phòng ăn, anh lại cúi đầu bật cười một lúc mới ngồi xuống cạnh bàn, ăn hết chỗ mỳ còn sót lại.

Mễ Tinh bỏ vào phòng khách chén sạch quả trứng chần trong bát, để đũa xuống nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

Đúng là sống lâu ngày rồi mới biết lòng nhau, người như Tiêu Cố trơ tráo đong đưa kinh dị quá.

Có lẽ bởi vì ban ngày leo núi tốn quá nhiều sức lực, đêm nay Mễ Tinh ngủ cực ngon. Lúc Tiêu Cố sang đánh thức, cô vẫn đang mơ màng trong giấc mộng.

Mễ Tinh bị gọi thì không vui chút nào, cô hùng hổ mở cửa, nhìn Tiêu Cố bên ngoài: "Có chuyện gì thế?"

Tiêu Cố đâu phải Thẩm Thi Thi, anh không hề bị khí thế lúc ngủ dậy của cô làm cho sợ, anh quan sát cô rồi cười nói: "Công chúa nhỏ à, hôm nay em phải đi làm đấy."

Mễ Tinh: "..."

Công chúa nhỏ không cần đi làm đấy!

Mễ Tinh đau buồn đóng cửa lại, bắt đầu thay quần áo. Lúc cô đi xuống, Tiêu Cố đang đứng chờ ở cửa.

"Đi thôi." Mễ Tinh lên tiếng.

Tiêu Cố nhìn cô, hỏi lại: "Em mang theo hết đồ chưa?"

Mễ Tinh suy nghĩ một chút: "Chắc hết rồi."

"Chắc?" Tiêu Cố sang bên cạnh hai bước, nói với cô, "Tới đây lấy dấu vân tay này."

Mễ Tinh ngẩn người, nghi ngờ nhìn anh: "Lấy dấu vân tay làm gì?"

"Nếu em về nhà mới nhớ còn sót đồ ở đây, chẳng lẽ em muốn anh lái xe quay lại mở cửa cho em à?"

Mễ Tinh: "..."

Cô ha ha hai tiếng rồi đi lên ghi dấu vân tay.

Tiêu Cố thấy cô lấy dấu vân tay xong, khóe miệng tủm tỉm bước ra ngoài: "Đi thôi, em sắp muộn giờ rồi."

Mễ Tinh: "..."

Mấy phút sau, cô ngồi trong chiếc Land Rover của Tiêu Cố nghênh ngang đi về cửa hàng Danh tiếng vang xa mười phố của người kia.

Tiêu Cố đưa một túi sữa vàng cho cô, đây là đồ anh vừa mua trong siêu thị bên cạnh chỗ khu nhà Khải Thụy. Mễ Tinh nhìn túi sữa màu vàng bèn nhận lấy rồi uống.

"Haiz." Người ngồi bên ghế lái thở dài.
Tiêu Cố hỏi cô: "Mới sáng sớm đã thở dài cái gì?"

Mễ Tinh liếc anh: "Bởi vì sáng sớm tôi lại không được ngủ mà phải đi làm chứ sao nữa." Nghĩ đến việc tiếp tục làm nhân viên phục vụ, tâm tình Mễ Tinh nặng nề ngay lập tức.

Tiêu Cố mím môi không nói nữa.

Khoảng chừng bốn mươi phút đi xe thì đến được cửa hàng thịt xiên của Tiêu Cố. Mễ Tinh cởi dây ăn toàn, thuận miệng hỏi anh: "Sao anh lại mua nhà xa vậy?"

Tiêu Cố trả lời: "Thích nên mua thôi, anh định mở thêm chi nhánh ở chỗ kia."

Mễ Tinh như nhớ ra cái gì đó khẽ gật đầu, bên kia có không ít nhà ở, hơn nữa còn là khu buôn bán, chắc không tệ lắm đâu.

Nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đi làm lại, dường như mọi người đều chưa kịp hòa nhập với nhịp làm việc cũ, đề tài trò chuyện vẫn vây quanh chuyến du lịch lần này.

Mễ Tinh đi lên ấn vân tay, máy chấm chuyên cần ting ting hiện ra tên của cô. Mễ Tinh thu tay lại đi tới phòng thay quần áo, nhưng đi được một bước lại ngẩn người đứng yên.

Lúc nãy cô cứ thấy có cái gì không đúng, hóa ra là ở đây!

Cửa nhà Tiêu Cố khóa bằng dấu vân tay, anh ta để cô in vân tay như vậy chẳng khác nào đưa chìa khóa cho cô kia chứ?

...

Ông chủ Tiêu tin tưởng cô ghê cơ ha ha ha, không sợ cô cuỗm hết đồ nhà anh nữa hả?

Mễ Tinh không suy nghĩ sâu xa, cô vỗ mặt một cái rồi vào thay quần áo.

Lúc đi ra thì bắt gặp Lâm Tĩnh Dung, Mễ Tinh lên tiếng chào hỏi trước, cô vẫn còn để ý chuyện hôm qua: "Chị Dung Dung, sao hôm qua lúc về chị không ngồi xe ông chủ Tiêu?"

Nếu xét trong cửa hàng này ai có quan hệ với Tiêu Cố tốt nhất, nhất định phải là Lâm Tĩnh Dung, vì thế hành động ngày hôm qua của cô ấy đúng là hơi khác thường. Hơn nữa nếu không phải vì cô ấy bỏ đi lên xe buýt, Thẩm Thi Thi cũng sẽ không đi theo "Giúp người kia hoàn thành niềm ước vọng".

Lâm Tĩnh Dung trầm mặc rồi cười nói với cô: "Cái này hả, vì ngày hôm qua tôi bị ông chủ Tiêu từ chối, ngồi xe anh ấy thì lúng túng ấy mà."

Mễ Tinh sững sờ, cô chỉ hỏi bừa không ngờ chị ấy lại trả lời nghiêm túc như thế nữa. Cô ngập ngừng nhắc lại: "Từ chối sao?"

Lâm Tĩnh Dung gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, anh ấy nói chỉ xem tôi là nhân viên mà thôi, là đồng nghiệp, cho nên sau này mọi người cũng đừng đùa gọi tôi là bà chủ nữa nhé."

Mễ Tinh khẽ mím môi, hơi lúng túng: "Tôi xin lỗi, tôi không biết..."

"Không có gì đâu." Lâm Tĩnh Dung vỗ vỗ vai cô, nụ cười trên mặt bỗng trở nên ý vị sâu xa, "Cô cố lên nhé, tôi rất tin tưởng cô."

Mễ Tinh: "..."

Cô cố cái gì? Cố gắng làm kíp trưởng à?

"Đúng rồi, vừa nãy tôi thấy cô ngồi xe Tiêu Cố tới đây à, tối hôm qua hai người không về sao?" Lâm Tĩnh Dung đi bên cạnh Mễ Tinh, vừa bước xuống tầng vừa hỏi thăm.

Mặt Mễ Tinh lập tức thoáng ửng hồng, vội vàng giải thích ngay: "Không phải đâu, ngày hôm qua hơi muộn nên anh ấy đưa tôi đến ở bên Khải Thụy quốc tế"

Lâm Tĩnh Dung dừng lại, rồi gật đầu: "Ừ, chỗ đó tôi chưa đến bao giờ."

Trong lòng Mễ Tinh càng luống cuống nhiều hơn, Lâm Tĩnh Dung nhìn cô, cười nói: "Tôi chỉ tán gẫu mấy câu thôi, sao mặt cô lại đỏ như vậy thế?"

Mễ Tinh bất giác sờ lên mặt: "Tôi chỉ sợ mọi người hiểu lầm thôi, tôi và ông chủ Tiêu thật sự chẳng có gì..."

Sau khi cô nói xong, chính bản thân mình còn không chắc, nụ hôn ngày đó với sự kiện xảy ra bên hồ suối nước nóng lại hiện ngay trước mặt.

Tiêu Cố về đến nhà, trước hết anh đi đón Husky. Hai ngày không được nhìn thấy chủ, Husky được dẫn về nhà thì vô cùng kích động. Tiêu Cố chơi với nó một lúc, đang định đưa đi dạo thì nhận được điện thoại của Cố Tín.

"Chuyện gì thế?" Tiêu Cố hỏi một câu, con Husky ở bên cạnh cũng sủa theo.

"Ôi, hình như hôm nay Hao Thiên Khuyển vui lắm nhỉ, nhớ anh lắm phải không?" Cố Tín nghe thấy tiếng sủa của con Husky thì cười hỏi.

Tiêu Cố nói: "Có cần anh đưa điện thoại cho nó để hai người trò chuyện không?"

Cố Tín mím môi hỏi: "Hôm nay Thẩm Thi Thi có đi làm không?"

Tiêu Cố khẽ nhíu mày: "Em hỏi cái đó làm gì hả?"

Cố Tín nói: "Cô ấy là fan hâm mộ của em, em định tới cho cô ấy một ngạc nhiên bất ngờ."

Tiêu Cố: "..."

Anh vuốt ve đầu của con Husky, suy nghĩ rồi trả lời: "Hôm nay cô ấy làm ca trưa."

"Ok, lát nữa em dẫn bạn em tới, anh sắp xếp cho bọn em một phòng nhỏ với nhé." Anh ta đưa tay nhìn đồng hồ, nói, "Bây giờ bọn em đi luôn đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net