• Chương 27 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Lúc Cố Tín với Chu Nghi Nhiên đến quán, trong cửa hàng chỉ mới có hai, ba bàn khách. Nhân lúc ít người, Cố Tín nhẹ nhàng đi lên phía tầng hai.

Mễ Tinh rót trà cho khách xong, lúc xoay người tình cờ nhìn thấy vạt áo của Chu Nghi Nhiên. Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển sang Tiêu Cố đang ngồi trong phòng khách.

"Sao hôm nay anh lại tới trông cửa hàng thế này?" Mặc dù bình thường cũng thường xuyên tới đấy, nhưng hôm nay trông có vẻ như đang chờ đợi ai.

Tiêu Cố nhìn Mễ Tinh đi tới trước mặt mình: "Hôm nay em họ anh qua đây."

"Em họ anh? ! Cố..." Lúc sắp nói ra chữ cuối cùng, cô vội vàng che miệng của mình lại.

Tiêu Cố gật đầu, trả lời: "Vừa mới tới, đang ở trên phòng riêng."

Mễ Tinh nhìn về phía cầu thang, hóa ra người vừa mới đi lên là Cố Tín sao? Ơ, Cố Tín tới, thế Thẩm Thi Thi... Nhắc mới nhớ, sao hôm nay Thẩm Thi Thi còn chưa đi làm nhỉ?

Cô vừa nghĩ tới xong, Thẩm Thi Thi đã hùng hùng hổ hổ xộc thẳng từ ngoài vào: "Em xin lỗi, hôm nay ở trường có việc nên em đến muộn ạ."

Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn gò má ửng hồng vì chạy bộ của cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không cần phải xin lỗi gì đâu, dù sao vẫn bị trừ tiền mà."

Thẩm Thi Thi: "..."

Cô làm mặt quỷ với Tiêu Cố rồi đeo balo định đi thay quần áo, Tiêu Cố đã với theo gọi lại: "Em phụ trách khách ở phòng riêng số 18 trên tầng nhé".

Thẩm Thi Thi nghi ngờ dừng bước lại: "Sớm như vậy đã có người đặt phòng riêng rồi ạ?" Mặc dù điều kiện phòng bao tốt hơn đại sảnh nhiều, nhưng cô lại thấy ăn thịt xiên cay ngồi đại sảnh mới có không khí chứ?

Tiêu Cố chỉ gật đầu không giải thích gì thêm, ngược lại Mễ Tinh như nhận ra gì đó.

Khách ở phòng riêng số 18 chắc chắn là Cố Tín chứ ai!

Cô xoay người nhìn Thẩm Thi Thi, nụ cười mang theo vẻ mập mờ sâu xa: " Tí nữa biểu hiện tốt vào nhé."

"Hả? Vâng ạ..." Thẩm Thi Thi lơ mơ đáp lại rồi đi thay quần áo.

Cô thay xong thì đi thẳng tới gõ cửa phòng số 18 luôn: "Xin chào, làm phiền ạ."

Lúc đẩy cửa đi vào, vừa định hỏi khách có cần gì không, nụ cười trên mặt cô chợt sững sờ cứng lại.

Cố Tín mặc chiếc áo len đen đang ngồi dựa vào tường, cười với cô: "Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ, cô Thẩm Thi Thi."

Chu Nghi Nhiên giật giật lông mày, hứng thú đảo mắt hết nhìn nhìn Cố Tín lại sang Thẩm Thi Thi. Xem ra Cố Tín mời anh đến cửa hàng thịt xiên cay này còn có dụng ý khác.

Sau lần Thẩm Thi Thi vô tình nhìn thấy Cố Tín ở cửa hàng tạp hóa thì hai người không gặp nhau lần nào. Không ngờ cô không thấy Cố Tín tới cửa hàng tạp hóa, nhưng lại gặp được anh lúc ăn thịt xiên cay!

Sau khi sự hoảng sợ ban đầu dần qua đi, Thẩm Thi Thi vui mừng thốt lên: "Tốt quá đi, chúng ta có duyên ghê!"

Cố Tín khẽ cười, nhìn cô rồi nói tiếp: "Trước đó tôi có đến cửa hàng tạp hóa hai lần nhưng không gặp được cô."

Thẩm Thi Thi hiểu ra: "À, em chỉ có mấy ca làm ở bên đó thôi mà, có lẽ một tuần khoảng hai, ba buổi thôi."

Hình như Cố Tín cũng nhớ ra gì đó, anh khẽ gật đầu, Thẩm Thi Thi nhiệt tình hỏi thăm: "Tốt rồi, anh muốn ăn gì nào? Em đi lấy đồ ăn cho anh."

"Vậy cám ơn cô nhiều." Thân phận của Cố Tín đúng là không thích hợp đi rêu rao bên ngoài, anh liệt kê một số thứ mình thích ăn, Thẩm Thi Thi liền chạy đi lấy giúp.

Chu Nghi Nhiên chờ đến khi Thẩm Thi Thi ra khỏi mới tủm tà tủm tỉm hỏi người kia: "Cố Thiên Vương à, cậu quen biết rộng ghê nhỉ."

Cố Tín nhướn mày đáp lại: "Cô ấy làm cho một cửa hàng tạp hóa ở gần nhà tôi thôi, lần trước lúc bị fan truy đuổi, nhờ cô ấy đã giúp tôi thoát được."

Chu Nghi Nhiên "Ồ" một tiếng rất ý vị sâu xa:"Hình như cô ấy còn là sinh viên nhỉ?"

"Ừ, đại học năm thứ hai."

Chu Nghi Nhiên khẽ cười: "Cậu tìm hiểu tường tận quá."

Bị trêu chọc rõ ràng mà Cố Tín cũng chẳng buồn lúng túng, anh mím môi nói với Chu Nghi Nhiên:"Chúng tôi còn từng đi ăn cơm chung nữa mà."

Lúc Mễ Tinh tò mò chạy lên tầng hai thử, Thẩm Thi Thi đang ngâm nga ca khúc chủ đề trong album của Cố Tín với giọng điệu hết sức là tình cảm, vừa hào hứng đứng lựa chọn đồ ăn. Mễ Tinh đi lên, híp mắt nhìn cô bé: "Có chuyện gì sao em vui vẻ thế?"

Cô biết chuyện mà vẫn thích hỏi đấy.

Thẩm Thi Thi thấy cô lên thì để cái giỏ trong tay xuống, phấn khích nắm tay cô: "Cố Tín tới đây! Ở phòng số 18 đó chị! Một thời gian không thấy, hình như anh ấy còn đẹp trai hơn kìa".

Mễ Tinh: "..."

"Đúng rồi, chị tới đúng lúc quá, ở đây có nhiều đồ ăn ghê, một mình em cầm không hết, chị cầm giúp em mang vào với." Thẩm Thi Thi vừa nói vừa đưa một cái giỏ nặng trĩu cho Mễ Tinh.

Mễ Tinh nhận lấy giỏ thức ăn, đi theo Thẩm Thi Thi đến phòng số 18: "Anh ta đi một mình à? Không đi cùng bạn gái sao?"

"Nói bậy à, anh ấy làm gì có bạn gái!" Thẩm Thi Thi quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Tinh, rồi quay đầu như suy tư gì đó, "Nhưng mà hình như có một người thì phải, em không nhìn kỹ."

Mễ Tinh cười cười: "Ừ, chị hiểu rồi, trong mắt em chỉ thấy mỗi Cố Tín thôi mà nhỉ."

Thẩm Thi Thi cười ha hả: "Chủ yếu là vì trên người anh ấy có vầng sáng chói lòa."

Mễ Tinh rất muốn liếc mắt khinh thường cô bé đó, nhưng mà đã tới trước cửa phòng, cô đành kìm nén nó vào trong.

"Xin lỗi, làm phiền ạ." Thẩm Thi Thi cười híp mắt mở cửa bước vào, Mễ Tinh đi theo sau lưng cô, nhìn lướt qua Cố Tín rồi đặt chiếc giỏ thức ăn trong tay lên cái giá cạnh bàn.

Lúc khom người, ánh mắt cô vừa lúc nhìn người khách ngồi kia, cô bỗng chốc cứng đờ, cứ ngỡ mình nhìn lầm nữa chứ.

Chu Nghi Nhiên hơi nghiêng đầu lại chạm vào mắt của cô, ánh mắt anh lóe lên tia kinh ngạc, thăm dò gọi thử: "Mễ Tinh?"

Cố Tín và Thẩm Thi Thi đều quay sang nhìn bọn họ, đôi hàng mi của cô khẽ run lên như chim non mới nở, bơ vơ lạc lõng không ai giúp, lông tơ trên người cũng dựng lên run sợ.

"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi." Cô bỏ lại một câu rồi xoay người vội.

Chu Nghi Nhiên cũng đứng lên vô thức đuổi theo sau: "Chờ chút đã."

Lúc Mễ Tinh chạy đến cửa cầu thang, vừa lúc cô lướt ngang qua sát người Tiêu Cố đang lên lầu. Tiêu Cố quay đầu nhìn cô đang vội vàng chạy xuống, lơ đãng nhíu đôi mày.

"Mễ Tinh!" Chu Nghi Nhiên cũng đuổi tới cầu thang, vừa chạy vừa gọi tên người kia.

Tiêu Cố giữ tay anh ta lại, ngăn Chu Nghi Nhiên đang đuổi theo sau cô: "Anh làm gì vậy?"

Chu Nghi Nhiên nhíu mày, đứng lại nhìn Tiêu Cố: "Chẳng lẽ không phải tôi nên hỏi anh mới đúng à? Anh là ai?"

Tiêu Cố đáp lời: "Tôi là ông chủ ở nơi này, Tiêu Cố."

Đôi đồng tử của Chu Nghi Nhiên khẽ động, anh hỏi: "Anh là anh họ của Cố Tín sao?" Anh quan sát Tiêu Cố rồi rút tay mình ra, "Xin lỗi, bây giờ tôi còn có việc, đợi lát nữa mình sẽ nói chuyện tiếp."

Đứng trước cửa cầu thang đã không thấy bóng dáng Mễ Tinh đâu, Chu Nghi Nhiên sải bước dài đuổi tiếp.

Tiêu Cố sững người nhìn bóng lưng người đó. Cố Tín cũng đi ra khỏi phòng, đứng bên cạnh hỏi anh: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"

Tiêu Cố quay đầu nhìn anh ta: "Anh cũng muốn hỏi em đây, người đi cùng em là ai vậy?"

Cố Tín nói: "Chu Nghi Nhiên, một nghệ sĩ dương cầm, hai người đã từng gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật của mẹ Hoắc Lệ đó."

Lông mày Tiêu Cố vẫn cau chặt, tâm trạng không lấy làm vui vẻ: "Xin lỗi nhé, anh không nhớ Chu Nghi Nhiên nào cả, càng không nhớ mẹ của Hoắc Lệ là ai."

Cố Tín cúi đầu cười khẽ: "Nhưng mà hình như cậu ta biết Mễ Tinh thì phải, công chúa nhỏ mà anh nhặt về đó."

Mễ Tinh chạy một hơi ra khỏi cửa hàng thịt xiên cay, ngay cả đèn đỏ ở đầu đường cũng không ngăn cô được. Ngay tại lúc cô định vượt đèn đỏ băng qua, cánh tay bị người ta kéo lại.

"Nguy hiểm đấy." Chu Nghi Nhiên kéo cổ tay cô, nhíu mày.

Mễ Tinh vừa nhìn thấy mặt anh đã xấu hổ muốn chui luôn xuống đất. Cô vội vàng hất tay của anh ra, chạy qua hướng khác. Chân của Chu Nghi Nhiên khá dài nên chỉ cần hai ba bước đã đuổi kịp được cô: "Mễ Tinh."

"Không phải em không phải em, anh nhận nhầm người rồi!" Mễ Tinh đưa hai tay che mặt, thà chết cũng không muốn nhận mình đúng là Mễ Tinh.

Chu Nghi Nhiên nhìn cô cười khẽ: "Sao em lại không nhận mình là Mễ Tinh chứ?"

"Thì vốn không phải mà!" Mễ Tinh vẫn ngang bướng che mặt không chịu bỏ.

Chu Nghi Nhiên cười cười kéo hai tay cô xuống, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn người kia: "Em đến thành phố A lúc nào vậy?"

Mễ Tinh nói: "Tôi là người thành phố A đấy."

Rốt cuộc Chu Nghi Nhiên không nhịn thêm được nữa, bật cười thành tiếng: "Nếu em không phải là Mễ Tinh sao thấy anh lại chạy?"

Mễ Tinh: "..."

Đúng là sơ hở lớn ghê.

Cô cúi đầu không nói một lời nào, một người đi xe đạp ngay bên đường nhấn chuông. Chu Nghi Nhiên nắm chặt cổ tay cô, kéo lên trên vỉa hè.

"Anh nghe nói em bị ốm nên mới không xuất hiện kia mà, không ngờ em lại đến thành phố A."

Anh nhìn đỉnh đầu cô, dịu dàng nói tiếp, "Đã xảy ra chuyện gì thế Mễ Tinh?"
Mễ Tinh mím môi, dù sao bây giờ cô có nói mình không phải Mễ Tinh đi chăng nữa anh cũng đâu có tin, nếu đã như vậy còn giấu giếm làm gì: "Em bị gia đình ép cưới nên mới chạy đến đây."

Lúc cô nói chuyện vẫn luôn cúi sát đầu, mặc dù quyết định kể hết ra tất cả, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Chu Nghi Nhiên ngẩn người, có lẽ không ngờ sự tình là như vậy. Mới đầu anh còn tưởng Mễ Tinh lại giở tính trẻ con, cố ý gây chuyện với gia đình.

Anh yên lặng một lúc mới hỏi: "Em đã nói chuyện với ba mẹ chưa?"

Mễ Tinh gật đầu: "Nói rồi, nhưng ba lại không chịu nghe em. Ông luôn như vậy đấy, nếu ông đã quyết định chuyện gì rồi thì người khác không thể nào nói không."

Chu Nghi Nhiên nhìn cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn trước. Anh đưa tay xoa xoa đầu cô: "Họ muốn em cưới ai?"

Mễ Tinh cắn môi: "Tống gì đó, em cũng không nhớ tên."

Chu Nghi Nhiên cười, hỏi: "Sao em cứ cúi đầu mãi vậy, không muốn nhìn thấy anh à?"

"Không phải!" Mễ Tinh vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, sau khi chạm phải mắt người kia lại vội vã cúi đầu, "Chỉ tại bây giờ em không có mặt mũi nhìn anh thôi..."

Nếu lúc nãy ở trên phòng bao đó, dưới sàn mà có khe hở chắc cô nhảy xuống rồi.

Chu Nghi Nhiên mỉm cười, chăm chú quan sát cô: "Không sao, nhìn em bây giờ rất đáng yêu."

Mắt Mễ Tinh xao động, hơi ngẩng đầu nhìn anh. Không được rồi, anh Thỏ dịu dàng quá...

Chu Nghi Nhiên thấy cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên thì khẽ cười hỏi tiếp: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Mễ Tinh nói: "Nhà Tiêu Cố, anh ta cho em thuê phòng."

Chu Nghi Nhiên thoáng nhíu mày rất nhẹ khó ai có thể nhìn ra được, sau đó anh lại nở một nụ cười ấm áp: "Khoảng thời gian này anh cũng ở thành phố A, hay là em chuyển đến ở chỗ anh được không, anh không lấy tiền thuê phòng đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net