• Chương 3 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm đồ ăn
Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Mễ Tinh đóng cửa lại, lưu số điện thoại của Tiêu Cố vào di động.

Sắp xếp lại hành lý tốn không ít thời gian của cô, sau khi hoàn thành xong, bầu trời bên ngoài đã tối mịt hoàn toàn. Mễ Tinh nhìn đồng hồ, vừa đúng thời gian phát sóng bản tin thời sự. Cô sờ sờ bụng mình, thấy cũng hơi đói rồi nhưng mà không biết phải nên ăn gì đây.

Suy nghĩ một hồi, cô lấy hộp chocolate mua từ lúc trưa ở trong túi xách ra, mở hộp giấy tinh tế bao bên ngoài.

Mùi hương đặc trưng của bột cacao vấn vít nơi chóp mũi, Mễ Tinh cắn nhẹ một miếng, chocolate và mứt quả mâm xôi thơm ngon nồng đậm tan chảy giữa môi và răng, làm cho lòng cô cũng dâng nỗi ngọt ngào.

"A ~ ăn ngon quá." Mễ Tinh thở dài ngân nga đầy hạnh phúc, sau khi nuốt hết chocolate trong miệng, cô đưa tay muốn lấy thêm viên nữa.

Lúc móng tay được cắt tỉa gọn gàng chạm vào miếng chocolate, tự dưng cô lại hơi do dự. Hộp kẹo chỉ có 8 viên thôi, ăn thêm một miếng sẽ ít đi một miếng.

Mễ Tinh đành phải thu tay lại, liếm liếm đầu ngón tay của mình rồi đóng hộp.

Thôi thì phải tiết kiệm đi thôi, thời kì đói kém này không biết sẽ phải kéo dài bao lâu nữa.

Xem như đã giải quyết xong chuyện cơm tối, Mễ Tinh ôm quần áo ngủ tai thỏ của mình định đi tắm. Trước tiên cô dán người trên cửa nghe ngóng một hồi lâu, xác định bên ngoài không có tiếng động gì mới mở cửa thật nhanh chạy ra ngoài.

Ai ngờ vừa mới đóng cửa lại đã nhìn thấy con chó Husky Tiêu Cố nuôi đứng ở đầu hành lang lẳng lặng nhìn lại cô.

"Ợ." Tiếng thét chói tai sắp phát ra khỏi miệng bị cô gắng gượng nuốt trở về, biến thành tiếng nấc cụt nghẹn ngào như thế. Đúng lúc này Tiêu Cố lại không có ở đây, nếu như tiếng thét của cô hù dọa con chó đó, coi như mình cũng tiêu đời theo.

Cô giả vờ như không có chuyện gì, mắt nhìn thẳng bước nhanh đến trước cửa phòng tắm, mở cửa đi vào.

Mãi cho đến lúc khóa trái cửa phòng lại, Mễ Tinh mới dựa lưng vào cửa, hai chân như nhũn ra trượt xuống.

Trong chốc lát bình ổn lại nhịp tim của mình, cô quan sát mấy lần trong phòng tắm.

Không có bồn tắm, sau này không thể tắm bồn ngâm mình nữa được rồi.

Miệng cô mếu máo bắt đầu tắm gội bản thân, sữa tắm và dầu gội đầu được để trên kệ tủ, mở vòi hoa sen ra tắm.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, Mễ Tinh còn cẩn thận chú ý, con Husky kia vẫn ngồi chồm hỗm ở chỗ cũ.

Cô nấc cụt lần thứ hai, vội vàng chuyển mắt ngay, nhìn thẳng đi về phòng mình như lúc nãy.

Kiểm tra cửa nẻo hết hai lần, cô mới an tâm ngã lên giường dù trong lòng sợ hãi.

Chiếc giường này nhìn không bắt mắt lắm nhưng nằm lên thì lại rất thoải mái.

Cô nằm nghỉ một lúc sau đó lại bắt tay vào việc sắp xếp bàn sách thành bàn trang điểm cho mình. Cầm một hộp mặt nạ dưỡng ẩm lên, bóc một tấm rồi dán lên trên mặt, thuận tay cầm ống lăn massage ngay bên cạnh, Mễ Tinh bắt đầu massage phần bắp chân của mình.

Dòng điện nhỏ phóng ra từ dụng cụ massage giống như nam châm bám vào bắp thịt, Mễ Tinh thoải mái thở dài một tiếng, cuối cùng cô cũng có cảm giác mình được sống lại rồi.

Cứ hưởng thụ như thế mười lăm phút, lúc cô thoải mái suýt chút đã ngủ quên, đột nhiên Mễ Tinh mới nhớ ra có việc mình còn chưa làm hết.

Cô phải bán quần áo của mình nữa, nếu không thì không có cơm ăn.

Cô đã tính kĩ rồi, trước mắt cứ phải bán đồ đã, để cho tình hình kinh tế của mình dư dả hơn một chút, từ từ rồi tiếp tục kiếm việc làm. Thành phố A quá xa lạ với cô, chợ giao dịch chứng khoán ở chỗ nào cô cũng không hề biết, nhưng mà cũng may xã hội bây giờ phổ biến internet, ở trên mạng có rất nhiều sàn giao dịch trực tuyến.

Cô gỡ mặt nạ ra, ngồi cạnh bàn đọc sách. Sau khi bật máy tính xách tay lên, cô mới nhớ ra ở đây chưa có mạng.

Trong khung kết nối internet hiện thị có kết nối wifi, nhưng bắt buộc phải yêu cầu mật khẩu, Mễ Tinh nghĩ wifi mạnh thế này chắc chắn là mạng của chủ nhà này thôi.

Cô suy ngẫm một lúc rồi quyết định đi ra ngoài hỏi anh ta mật khẩu.

Phòng ngủ của Tiêu Cố ở phía trước bên tay phải, cuối hành lang. Bởi vì không đi qua phòng khách nên Mễ Tinh mới không lo lắng lắm. Trước tiên cô mở cửa yên lặng nhìn ra ngoài, ban nãy con Husky đứng trước cửa hành lang, bây giờ thì lại không thấy nữa, có khi nó quay về ổ chó của mình rồi.

Cô thở dài một hơi rón rén đi ra ngoài, gõ cửa phòng Tiêu Cố.

Hai tiếng "Cộc cộc" vừa dứt, cửa cũng được người bên trong mở ra.

Tiêu Cố để trần nửa người trên xuất hiện ngay trước cửa, anh đang dùng khăn mặt lau phần tóc còn ướt. Hẳn là anh vừa mới tắm xong, trong phòng còn vấn vương mùi thơm sữa tắm nồng nàn thoang thoảng, không biết là từ phòng tắm hay là phảng phất ở trên người Tiêu Cố.

Mễ Tinh bị chấn động mạnh đến mức thiếu chút nữa thét tiếng lưu manh.

Một tay Tiêu Cố giữ khăn mặt trên đầu, có hơi mất kiên nhẫn nhìn người ngoài cửa: "Có chuyện gì?"

Mặc dù trong phòng có lò sưởi nhưng thời tiết này không mặc quần áo anh cũng thấy lạnh đó

Mễ Tinh lặng lẽ nuốt nước miếng, chuyển ánh nhìn sang bên cạnh: "Mật khẩu wifi của anh là gì? Tôi muốn lên mạng bán quần áo."

Tiêu Cố yên lặng một lúc, nói: "Mật khẩu là số điện thoại di động của tôi, internet cô có thể dùng, nhưng tiền mạng phải chia đều, à đúng rồi, điện nước cũng phải chia đều.

Rốt cuộc Mễ Tinh cũng ngước mắt nhìn anh: "Nhưng anh còn có một con chó nữa mà."

Tiêu Cố hơi ngẩn người, không ngờ trên đời còn có một người tính toán thiệt hơn với một con chó thế: "Con chó của tôi một tháng tắm một lần, cô thấy thế nào?"

Mễ Tinh: "..."

Được rồi xem như bù thêm vào tiền thuê nhà giá rẻ vậy, cô chịu thiệt một chút là được.

Cô cau mũi chuẩn bị quay về phòng, ánh mắt của Tiêu Cố lướt qua lướt lại trên bộ đồ ngủ tai thỏ màu hồng và đôi dép lê của cô. Cái túi cô đeo trên vai lúc buổi chiều hình như cũng có một cặp đồ trang trí hình tai thỏ.

"Cô rất thích thỏ à?" Anh thuận miệng hỏi thử.

Mễ Tinh quay đầu lại nhìn anh: "Không được à?"

Tiêu Cố không trả lời, anh xoay người định lấy đồ gì đấy. Trong nháy mắt lúc anh nghiêng người sang, Mễ Tinh nhìn thấy hình xăm sau lưng anh.

Bởi vì góc độ và quần jean che lại, cô không nhìn được trọn vẹn hình xăm đó, nhưng có lẽ đó là một con quái vật đầy dữ tợn.

Mễ Tinh hoảng hốt, theo bản năng cô buột miệng hỏi luôn: "Anh xăm à? Không lẽ anh là xã hội đen đó sao?"

Hèn chi anh ta lại cho thuê nhà với giá rẻ như vậy, anh ta muốn hấp dẫn mấy người dễ mắc lừa giống như cô chứ gì, sau đó sẽ bán cho chợ đen làm cu li!

Tiêu Cố quay đầu lại nhìn cô: "Người có hình xăm toàn là xã hội đen cả à? Hiểu biết về xã hội cũng thấp quá rồi đấy".

Mễ Tinh: "..."

Tiêu Cố cầm hai chìa khóa ở trên bàn rồi ném cho Mễ Tinh một cái: "Vừa nãy quên đưa cô, chìa khóa cửa.

Cô bắt lấy chìa khóa, nhìn anh một cái rồi trở về phòng mình.

Thử password bằng số điện thoại mà Tiêu Cố cho cô, quả nhiên kết nối được với internet. Cô tìm được một trang web mua bán trực tuyến khá phổ biến, sau khi nghiên cứu thì Mễ Tinh cũng đăng ký thành viên.

Nếu muốn nhanh bán được hàng thì hình ảnh phải đẹp, Mễ Tinh suy nghĩ một chút, mặc quần áo của mình vào rồi chụp thử mấy kiểu đứng trước gương.

Cô định bán một cái áo khoác và một bộ váy đầm, nếu như có thể bán đồ được, có lẽ số tiền đó đủ để cô duy trì một thời gian.

Sau khi tự chụp xong, cô chụp cận cảnh áo quần rồi đăng lên trên mạng.

Chỉnh sửa lại thông tin cho ổn thỏa, Mễ Tinh mong mỏi nhấp chuột đăng tin.

Và chính Mễ Tĩnh cũng không thể ngờ là, rồi cũng có một ngày cô phải bán đổi quần áo để lấy tiền.

Giải quyết hết xong xuôi, trong lòng cô thoải mái như buông được một tảng đá nặng nề, vui vẻ load weibo.

Anh chàng thỏ không cập nhật gì mới trên weibo, Mễ Tinh thoáng thất vọng. Cô mở thông báo có tin nhắn ở phía bên góc phải ra đọc.

Alice: Bây giờ chú vẫn đang tức giận lắm đấy em, đừng về.

Alice chính là người đã giúp đỡ Mễ Tinh bỏ trốn ra khỏi nhà, bởi vì Mễ Tinh đổi số điện thoại mới và không nói với ai, cho nên lúc đầu cô đã hẹn với Alice, có tin tức gì thì cứ báo cho cô bằng tin nhắn weibo.

Vừa đọc được tin cô đã biết thời gian trở về nhà vẫn còn xa xăm lắm.

Mễ Tinh quyết định tắt máy nằm xuống giường ngủ sớm.

Nửa đêm không biết là mấy giờ, Mễ Tinh tỉnh dậy vì đói.

Xung quanh mình rất tối và cực kì yên tĩnh, hoàn cảnh xa lạ khiến cho cảm giác mất an toàn càng tăng thêm một bậc.

Nhưng mà cô thấy đói lắm rồi, cơm tối chỉ ăn mỗi một viên chocolate, mặc dù cái đó có thể bổ sung năng lượng được nhưng sao mà no chứ.

Mễ Tinh đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng cảm giác đói bụng mãnh liệt đã chiến thắng sợ hãi.

Cô quyết định đi xuống phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn không.

Muốn đi đến phòng bếp thì phải qua phòng khách, mà phòng khách lại là địa bàn của con Husky kia.

Mễ Tinh soi đường bằng ánh sáng từ di động, nhón chân bước nhanh về phía trước, cô cảm giác bước chân mình còn nhẹ hơn cả mèo.

Trong phòng khách, Husky đang ngủ trong ổ chó của mình, Mễ Tinh không dám nhìn thẳng vào nó, sợ ánh mắt của mình làm con kia tỉnh dậy. Cũng trong giây phút đó, cô cảm thấy hình như mình đang ở trong sơn động của kẻ xấu, dũng cảm phiêu lưu đi thám hiểm.

Khó khăn lắm mới đến được phòng bếp, Mễ Tinh mở tủ lạnh ra nhìn. Bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng tất cả đều phải cần chế biến, cô nhìn qua một lượt, cuối cùng chỉ có quả dưa leo là cầm gặm được thôi.

Ừ, ăn một trái dưa leo chắc chủ nhà không nhận ra đâu nhỉ? Nếu như phát hiện ra... Trên người cô vẫn còn ba trăm lẻ tám tệ năm mươi xu.

Cô cầm dưa leo cắn một miếng, chuẩn bị trở về phòng rồi ăn, nhưng mà mới vừa quay người lại, cô đã nhìn thấy con Husky đứng đó.

...

Bộp.

Quả dưa leo đang cắn trong miệng cứ thế rơi xuống đất, cô còn chưa kịp đau lòng đã vội vàng che miệng của mình lại, sợ bản thân sẽ la hét chói tai.

Con Husky kia im hơi lặng tiếng sừng sững giữa bóng đêm, giống như một người thủ vệ đầy chính nghĩa.

Mễ Tinh không dám động đậy một chút nào, ai mà ngờ được chỉ bất cẩn một chút, con chó mà cô lo sợ nhất lại gặp mình trong không gian bó hẹp của phòng bếp.

Không những thế còn bị nó phát hiện mình ăn trộm đồ ăn của chủ nhân nhà nó, có khi nào bị cắn chết tại chỗ luôn không đây...

Sau khi trong đầu cô hiện lên hình ảnh đó, Mễ Tinh lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một người một chó cứ thế giằng co suốt một hồi, đột nhiên Husky vẫy vẫy đuôi, đi về phía trước một bước.

Mễ Tinh theo phản xạ lui về sau hai bước.

Con Husky đi đến tủ bát thì dừng lại, nó nhìn nhìn Mễ Tinh, lại nhìn tủ bát ngoắc ngoắc cái đuôi mình.

Mễ Tinh vẫn đứng yên tại chỗ, cho đến khi con chó lớn trước mặt lặp lại động tác đó lần thứ tư, cuối cùng cô cũng đi về phía trước duỗi tay ra mở tủ.

Bên trong là một hàng túi giấy được đóng kín cẩn thận, bởi vì ánh sáng của điện thoại hơi tối, cô không thấy rõ cái gì ở bên trong.

Con chó nhìn mấy cái túi giấy thì tiếp tục vẫy đuôi, lè lưỡi nhìn Mễ Tinh.

... Nó muốn mình cầm lấy sao?

Mễ Tinh nuốt nước miếng, hiểu thời thế mới là người tài giỏi, cô nên làm theo chỉ thị của con Husky này thì sẽ an toàn hơn.

Cô cầm lấy một túi giấy, sau đó rút tay về thật nhanh. Cầm điện thoại soi vào túi đựng đồ, hóa ra là xoài khô được để ở bên trong.

Con husky tiếp tục nhìn cô vẫy đuôi đầy mong đợi.

Mễ Tinh: "..."

Không lẽ mình đói quá nên mới cảm thấy động tác của nó là bảo mình ăn nhỉ?

Cô nhìn túi đựng hàng không có ngày tháng sản xuất hay thương hiệu bên trên, mấy thứ không rõ xuất xứ thế này bảo sao cô dám ăn. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú tha thiết của con chó, cô vẫn mở ra cái miệng túi đã đóng kín, lấy một miếng xoài khô ra.

Mới vừa mở túi ra, mùi thơm ngọt ngào nồng đậm của quả xoài tràn ngập ngay vào mũi, cô dè dặt cắn một miếng xoài khô trong tay, ánh mắt vụt sáng lên.

Từ phòng ăn ba sao của Mễ Kỳ Lâm cho đến các quán nhỏ ven đường, Mễ Tinh đã từng thưởng thức rất nhiều đồ ăn ngon từ các nơi trên thế giới, nhưng mà cho tới tận bây giờ cô chưa từng ăn được món xoài khô nào ngon tới thế này cả! Ngon hơn cả mấy thứ nhập khẩu từ nước ngoài nữa đó!

Quả thì dày thịt, cắn lại dẻo dai, hơn nữa hương thơm thì ngào ngạt, dù làm khô cũng không mất mùi thơm. Miếng nào cũng mềm mềm ướt ướt, lớn nhỏ vừa phải, đúng là ăn từng miếng từng miếng không sao dừng lại được!

Sau khi một hơi tiêu diệt hết ba miếng, cô bỗng ngừng lại.

Đợi tý đã, tình huống này hình như có gì gì sai sai.

Cô lại nhìn con chó lớn trước mặt, nó đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, lè lưỡi nhìn cô.

Mễ Tinh liếm liếm khóe miệng, nuốt nốt miếng xoài khô trong miệng, lấy thêm ra hai miếng nữa rồi đóng kín miệng túi để lại vào chỗ cũ. Sau khi đóng tủ bát, cô nhặt quả dưa leo rơi dưới đất, vội vàng lao ra khỏi phòng bếp, trở về phòng.

Hy vọng ngày mai chủ nhà không phát hiện trong phòng bếp thiếu một quả dưa leo với năm miếng xoài khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net