• Chương 4 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm trưa
Chuyển ngữ: Nấm lùn

Sau khi trải qua sự kiện tìm đồ ăn chấn động lòng người, Mễ Tinh ngủ rất ngon. Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị tiếng chó sủa đánh thức.

Cô vò vò tóc ngồi dậy, nghe ngoài cửa có tiếng người nhỏ nhẹ, âm sắc trầm thấp cuốn hút kia chắc chắn là của tên Tiêu Cố: "Có phải tối hôm qua mày lại đến phòng bếp ăn trộm đồ không hả?"

Mễ Tinh: "..."

Nhanh như vậy đã bại lộ rồi sao?

Cô rùng mình, hoàn toàn tỉnh ngủ. Nhảy từ trên giường xuống, xỏ đôi dép của mình vào rồi rón rén đi tới bên cạnh cửa.

Dè dặt hé cửa ra, Mễ Tinh nhìn về phía cánh cửa đầu hành lang.

Tiêu Cố đang khom người nghiên cứu con Husky trước mặt, con Husky thì ngồi chổm hổm  trên sàn nhà, mặt đầy vô tội nhìn anh.

"Dưa leo trong tủ lạnh thiếu một quả, túi xoài khô này cũng bị đụng tới." Tiêu Cố giơ cái túi giấy đang cầm trong tay lên, nhẹ nhàng cân nhắc: "Cái túi này không đủ trọng lượng, có lẽ thiếu khoảng bốn năm miếng."

Mễ Tinh: "..."

Trọng lượng của năm miếng mà anh ta cũng ước tính được sao, anh là cái cân đầu thai đấy hả?

Con Husky vô tội sủa: "Gâu gâu."

Tiêu Cố nhíu mày lại: "Còn muốn chối hả? Chỉ có mày biết tao để xoài khô ở chỗ đó thôi."

"Gâu gâu!" Con Husky quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Tiêu Cố nhìn nó rồi bắt đầu suy nghĩ, trước kia con chó này cũng từng nhân lúc anh mở tủ lạnh để trộm thịt mang đi, nhưng mà nó không thích ăn dưa leo mà. Hơn nữa cửa tủ lạnh ở trên cao, anh không nghĩ nó có bản lĩnh mở được cửa. Còn cả túi xoài khô này nữa, trên túi đựng không hề có vết cắn hay vết cào nào, hẳn không phải là chó làm ra.

Như vậy, hôm qua trong nhà này chỉ có một người tới.

Tiêu Cố quay người lại, thấy Mễ Tinh đang lấm la lấm lét đứng cạnh cửa.

Mễ Tinh bị bắt ngay tại trận: "..."

"Vèo" cô lui đầu về, khóa cửa lại.

Ngoài cửa không còn tiếng động nào vang lên, một lát sau, Mễ Tinh nghe thấy tiếng đóng cửa. Cô mở cửa phòng ra lần nữa, phát hiện Tiêu Cố và con chó Husky đều không có ở đây.

Mễ Tinh đoán chắc là anh đã dắt chó đi dạo rồi.

Cô quay trở về phòng, mở máy vi tính lên kiểm tra thử giao dịch tối hôm qua mà mình đăng lên mạng. Dưới topic áo lông khoác ngoài màu hồng có một tin nhắn lại.

Hai lượng: Đắt quá.

Mễ Tinh thấy cái avatar của người kia đang sáng nên cũng click vào mục trò truyện riêng: "Xin chào, bạn có đây không?"

Người nọ trả lời cô rất nhanh: "Có, cái áo khoác đó của cô có thể mặc cả không?"

Hai con thỏ: Cái áo đó là trang phục mùa đông kiểu mới của Bunny vừa tung ra quý này, số lượng hạn chế, tôi mới mua tháng trước thôi, chỉ mới mặc có hai lần à.

Hai lượng: Tôi biết nó là của Bunny, số lượng hạn chế, nhưng mà quần áo đã mặc rồi, cô còn mong bán đắt được thế sao?

Hai con thỏ: Tôi đã giới thiệu trong bài viết rõ ràng, bộ này giá gốc là mười hai ngàn, bây giờ ít nhất vẫn còn mới chín phần, tôi bán tám ngàn cũng không tính là đắt phải không?

Hai lượng: Tám ngàn tệ một bộ quần áo mà còn nói không đắt? Hơn nữa áo này của cô hồng nhợt nhạt, làm gì có ai thích được đây".

Mễ Tinh: "..."

Chê đắt thì cô đi mua quần áo nhãn hiệu khác luôn đi, trong các shop bán hàng, quần áo mấy trăm ngàn cũng không phải không có. Hơn nữa cái gì mà màu hồng nhợt nhạt? Rõ ràng đây là màu hồng phấn được con gái yêu thích nhất mà!

Cô kiềm chế cảm giác muốn ói trong lòng, trả lời vào khung nói chuyện: "Vậy cô trả bao nhiêu?"

Hai lượng: Nhiều nhất là ba ngàn.

Mễ Tinh: "..."

Cô chỉ muốn gửi biểu cảm bái bai sang đó mà thôi.

Hai con thỏ: Xin lỗi, ba ngàn quá rẻ.

Hai lượng: Ba ngàn mà cô còn chê rẻ, chị gái à, quá nửa tiền lương của tôi đổ vào đây hết đó. Cô bán cái giá tám ngàn như vậy, tôi bảo đảm để đó một năm cô cũng không bán được.

Mễ Tinh cắn môi không muốn đáp lời, muốn mua nhãn hiệu nổi tiếng lại không muốn bỏ tiền, trên đời này làm gì có chuyện hay thế chứ.

Cô tắt máy vi tính, sau khi rửa mặt trang điểm xong, cô thay chiếc áo may ô trên người, cầm toàn bộ tài sản xuống lầu mua sắm.

Mặc dù khu này là một chung cư cũ, nhưng tất cả các phương diện ở đây đều đầy đủ và thuận tiện.

Dưới nhà có tận mấy siêu thị, mặc dù không nhiều hàng hóa như các siêu thị lớn trung tâm, nhưng tiêu dùng hằng ngày thì hoàn toàn đầy đủ. Dọc theo đường lớn có rất nhiều người bán hàng rong đang bán đồ ăn sáng, khói hơi trắng xóa bốc lên nóng hổi, Mễ Tinh nhìn thôi cũng thấy ấm áp theo. Ven đường cũng có rất nhiều nhà hàng khác, mặc dù hầu hết đều đang đóng cửa nhưng nhìn tên cửa hàng là có thể đoán được đa số nó đều là quán ăn.

Mễ Tinh đi đến một siêu thị lớn nhất, định mua một ít đồ dùng thường ngày và đồ ăn.

Cô vừa vào siêu thị là chạy thẳng tới khu hàng thực phẩm, nhanh chóng tìm được loại mì gói giảm giá, bởi vì gần hết hạn sử dụng cho nên một số hàng người ta đành phải bán lỗ vốn. Bên cạnh mỳ gói còn chất đống từng túi chân giò hun khói nhỏ, bạn đồng hành của mỳ gói cũng đang giảm giá theo, Mễ Tinh lấy hai gói mỳ và một túi chân giò hun khói, ném vào trong xe hàng.

Siêu thị có quy mô thế này cô đi dạo rất nhanh, chọn thêm một gói bánh quy và mấy chiếc khăn mặt, bắt đầu định đi tới tính tiền. Lúc đi ngang qua một kệ hàng, Mễ Tình nhìn thấy một cốc nước được bày bán trên đó, màu hồng phấn, trên miệng cốc còn có một đôi tai thỏ vểnh lên.

Đáng yêu thế này làm sao cô dời mắt đi được. Mễ Tinh nhìn thử giá niêm yết, 48 tệ.

Bây giờ đối với cô mà nói 48 tệ là một số tiền lớn, cô do dự rất lâu rồi vẫn cầm cốc lên, bỏ vào xe mua đồ.

Tới khi tính tiền, cô lưu luyến đưa tờ tiền màu xanh một trăm tệ cho nhân viên thu ngân, sau đó nhận lại được mấy tờ tiền lẻ. Xách túi đồ vừa mua xong ra khỏi siêu thị, lúc đi qua một cửa hàng ăn sáng, cô lại tranh thủ mua một túi sữa màu vàng và một cốc đậu nành

Lúc về đến nhà, Tiêu Cố và con chó của anh vẫn còn chưa trở về. Mễ Tinh trở về phòng ngủ của mình, lấy đồ mới mua ra dọn dẹp. Sau khi sắp xếp xong, cô ngồi trước bàn đọc sách vừa gặm bánh bao vừa mở máy vi tính lên, canh giữ trang web mua bán chờ khách hàng tới thăm.

Nhưng mà chờ cho đến tận trưa cũng chẳng có lấy một người liên hệ.

Mễ Tinh nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, cô cầm một gói mỳ ăn liền định ra ngoài đun nước sôi úp mỳ.

Dựa theo quan sát của cô ngày hôm qua, máy đun nước đặt ở phòng khách, cô không có cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt mà ra ngoài vậy thôi.

Tiêu Cố và con Husky đều đang không có ở đây!

Mễ Tình cảm thấy vận may của mình quá tốt rồi, ấn công tác của máy đun nước rồi lấy mì gói và bát ra.

Cái bát nhựa này được tặng kèm cùng mỳ gói. Sau khi đun sôi nước, đầu tiên Mễ Tinh lấy nước nóng tráng bát, sau đó cô mới bỏ mỳ gói với gia vị vào, đổ nước nóng ngập quá nửa rồi đậy nắp.

Ngay tại thời điểm yên tĩnh tốt đẹp này, con chó Husky mà Tiêu Cố nuôi đột nhiên chạy ra từ hành lang.

Mễ Tinh: "..."

Hóa ra không phải con chó này không có ở đây mà đang ở trong phòng của Tiêu Cố đó à?

... Là cô sơ ý.

Con Husky bước chân chậm lại mở to hai mắt nhìn lại cô, sau đó nó chạy đến bên cái chậu đựng thức ăn đặt trước ổ chó của mình vùi đầu ăn thức ăn cho chó.

Mễ Tình: "..."

Tình hình này có vẻ hơi tế nhị, Mễ Tinh yên lặng lắng nghe chiếc đồng hồ trong phòng khách chuyển động từng giây từng phút, cảm nhận thời gian chậm rãi chải trôi như thế nào. Cô cứ thế ngồi nguyên tại chỗ không dám động, đợi mãi đến khi mì ăn liền đã được chuẩn bị xong, cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì

Mở nắp ra rồi ăn như không có chuyện gì, hay là ôm bát chạy về phòng?

Nếu giả sử cô vội vã trở về, có khi nào vì không có người ăn cơm trưa cùng nó mà con chó trở nên cáu bẳn hay không đây?

Cô ôm bát giả vờ đứng dậy, ngay lập tức con Husky ngẩng đầu từ cái chậu ngoi lên, nhìn cô.

Mễ Tinh: "..."

Cô nuốt nước miếng, để bát lại xuống bàn trà thêm lần nữa, ngồi yên ngay ngắn.

Con Husky thấy cô không động đậy thì lại tiếp tục vùi đầu ăn thức ăn cho chó.

Lại qua một lúc sau, Mễ Tinh cảm thấy mì sợi chắc đã nở hết rồi, cô không thể làm gì khác là đưa tay lên cứng đờ mở nắp.

Mùi thơm đậm đà của gia vị mỳ thịt bò phả vào trước mặt, cô cầm dĩa trộn đều bát mỳ lên, đờ đẫn xoắn lên một dĩa mỳ đưa vào miệng.

Một người một chó hài hòa ăn cơm trưa, cho đến khi Mễ Tinh bắt đầu xiên một miếng chân giò hun khói, đột nhiên con Husky ngồi chồm hỗm ở bên cạnh nhìn cô: "Gâu gâu!"

Mễ Tinh đã đưa cái dĩa đến miệng mình rồi, cô nghiêng đầu qua, thấy con Husky đang thè lưỡi nhìn cô.

"Gâu gâu." Nó lại kêu một tiếng.

Mễ Tinh cắn môi, hình như nó muốn ăn chân giò hun khói, nhưng mà... cũng lâu rồi cô chưa ăn thịt mà.

Con chó thấy hình như cô không muốn cho lắm, thế là anh ta mới hào phóng đẩy chậu thức ăn của mình về phía cô, đẩy đẩy: "Gâu gâu!"

Vẻ mặt của nó đang trình bày ba chữ "Mời cô ăn" .

Mễ Tinh: "..."

Thấy nó hôm nay đã giúp mình gánh đủ phần oan uổng, thôi thì miếng chân giò hun khói này để cho nó ăn đi. Cô đưa tay gỡ miếng chân giò hun khỏi ra khỏi cái dĩa, ném vào trong chậu thức ăn của nó.

Trong nháy mắt, chân giò hun khói bị con Husky tiêu diệt hết.

Nó lại ngẩng đầu nhìn Mễ Tinh, vẫy vẫy cái đuôi rồi tốt bụng tha chậu thức ăn của mình đến trước mặt cô, đẩy đẩy.

Mễ Tinh cười hai tiếng ha ha: "Cám ơn mày, tao không ăn thức ăn cho chó."

... Khoan đã, miếng xoài khô tối hôm qua, không lẽ cũng là thức ăn dành cho chó đó sao? !

Mễ Tinh hoảng hốt dựng hết tóc gáy cả trên, không không, sao mà chó lại ăn xoài khô được kia chứ, chắc chắn là cho người ăn, nhất định là như vậy.

Có tiếng mở cửa, một người một chó lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Tiêu Cố mặc bộ quần áo màu xanh quân đội, áo khoác liền mũ, từ bên ngoài đi vào, anh lướt nhìn một người một chó trong phòng khách.

Trong phòng còn ngập tràn mùi mì gói nồng nặc, Tiêu Cố khẽ cau mày, đi tới trước ghế sofa nhìn Mễ Tinh.

Mễ Tinh lập tức cúi đầu làm bộ mình đang bận ăn mì.

Con Husky cũng trở về ổ của mình, tập trung ăn thức ăn cho chó.

"Cô cho nó ăn chân giò hun khói à?" Tiêu Cố mở miệng, đương nhiên là để hỏi Mễ Tinh. Mễ Tình nuốt hết ngụm mì trong miệng, kiên quyết lắc đầu: "Làm gì có, tôi còn không có thịt để ăn mà."

Tiêu Cố đi tới trước mặt con Husky, cúi người xoa xoa đầu nó: "Suốt ngày chỉ biết ăn thịt thôi."

Mễ Tình: "..."

Rốt cuộc câu này anh đang chửi ai đó?

Tiêu Cố dạy dỗ con chó của mình xong thì nghiêng đầu nhìn Mễ Tinh: "Không phải cô rất sợ chó sao, tại sao lại còn ăn cơm trong phòng khách?"

Khóe miệng của cô run rẩy cười: "Tôi bị uy hiếp."

Tiêu Cố hơi sững sốt rồi khẽ cười cởi áo khoác của mình ra, xoay người vào phòng bếp.

Rất nhanh sau đó, tiếng thức ăn được cho vào nồi, theo sau đó là mùi thơm của rau xào liên tục phảng phất vào phòng khách. Mễ Tình hít một hơi thật sâu, ôi, rau cần xào thịt trâu.

Có lẽ Tiêu Cố đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ trước rồi, bây giờ chỉ cần mang ra xào. Mùi thơm của thức ăn cứ liên tiếp xông ra, con Husky cũng ngồi không yên được, chạy đến cửa phòng bếp ngước mắt nhìn trông mong.

Tiêu Cố cầm hai đĩa thức ăn đi ra, đặt trên bàn ăn ở phòng bếp, Mễ Tình dứt khoát cúi mắt xuống, tiếp tục nuốt nốt đống mỳ sợi của mình.

Thật ra mỳ của cô cũng không còn mấy miếng, cô chỉ muốn kéo dài tới sau khi Tiêu Cố xào thức ăn xong thôi, có lẽ như vậy anh sẽ nể mặt mà mời cô ăn cùng.

Nhưng năm phút sau cô mới phát hiện mình nhầm to rồi, một mình Tiêu Cố ngồi trong phòng ăn nhàn nhã ăn cơm trưa, thỉnh thoảng đút còn cho con chó đứng bên một miếng thịt.

... Người không bằng chó.

Mễ Tình cầm cái bát nhựa chỉ còn lại nước sôi, định cầm tới đến nhà vệ sinh đổ đi.

"Chờ một chút." Đột nhiên Tiêu Cố mở miệng gọi cô lại, ánh mắt Mễ Tinh sáng bừng lên, nhưng mà lúc quay đầu lại giả vờ điềm tĩnh không phấn khích chút nào.

"Có chuyện gì à?" Cô hợp lẽ hỏi .

Trong tay Tiêu Cố đang cầm bát cơm trắng, anh ngước mắt nhìn cô: "Xoài khô ăn ngon không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net