• Chương 30 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn  

Chu Nghi Nhiên làm Mễ Tinh run rẩy, cô luôn nhắc đến Tiêu Cố thật sao?

Không biết có phải vì xấu hổ hay không, hoặc là do thấy mình thất lễ với Chu Nghi Nhiên, mặt Mễ Tinh cũng hơi ưng ửng đỏ: "Xin lỗi anh, em không định nhắc tới anh ta..."

Chu Nghi Nhiên nhìn cô cúi đầu, anh nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, xoay người đi về phía cây đàn dương cầm nọ: "Anh đánh đàn cho em nghe".

Anh ngồi xuống phía trước đàn dương cầm, bộ âu phục màu trắng tao nhã như chú thiên nga trắng.

Mấy nhân viên bên cạnh lén lấy điện thoại trong túi áo mình ra, mở phần mềm video rồi tìm một góc không dễ bị phát hiện ghi hình người kia lại.

Chu Nghi Nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống trước, khi chưa bắt đầu ấn những phím đầu tiên, anh khẽ cười với mấy nhân viên nọ: "Tôi không muốn bị quay trộm, được không ạ?"

Nhân viên: "..."

Anh đẹp trai đã yêu cầu làm sao mà từ chối được đây: "Vâng, ngại quá". Cô lúng túng cất điện thoại mình đi, trong lòng lại nôn nao tiếc nuối.

Lúc này đây Chu Nghi Nhiên mới bắt đầu trình diễn, bài anh đánh không phải là ca khúc Jingle bells mà Mễ Tinh yêu cầu, đó lại là một danh khúc khác đã nghe nhiều thành quen For Elise.

Tiếng đàn du dương vang vọng trong đại sảnh, khách hàng xúm đến càng lúc càng đông. Mặc dù Chu Nghi Nhiên có đề nghị nhân viên không chụp trộm nhưng người vây xem thì anh không cản được.

Có không ít nữ sinh ríu rít lấy điện thoại quay phim, thỉnh thoảng còn thốt lên cảm thán. Mễ Tinh tức giận bất bình nghĩ, hừ, mấy người chỉ chụp trộm được thôi.

Sau khi Chu Nghi Nhiên đánh xong, cả đại sảnh vỗ tay chúc mừng, có nữ sinh còn muốn anh đánh tiếp. Lần thứ hai Mễ Tinh thấy căm giận, mấy người có biết vé vào cửa buổi diễn tấu của anh Thỏ là bao nhiêu không hả? Muốn đánh tiếp, nghĩ hay chưa.

Chu Nghi Nhiên lịch sự khom người nói cảm ơn rồi đi tới đứng bên cạnh Mễ Tinh.

Không ít cô gái nhìn theo anh rồi ngắm nghía Mễ Tinh, cô vuốt mái tóc quăn của mình kiêu ngạo hệt như cô công chúa, tiếp nhận ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người.

Chu Nghi Nhiên buồn cười: "Đi thôi nào".

"Vâng". Cô cũng không muốn ở lại đây cho người ta xoi xét.

Hai người đi đến khu bán đồ dùng cho nữ, Chu Nghi Nhiên nghiêng đầu nói với Mễ Tinh: "Biểu diễn ở đây không hẳn là lí tưởng, lần sau em đến xem anh diễn tấu nhé, anh sẽ dành tấm vé hạng nhất cho em".

"Thật không ạ?" Mễ Tinh vui vẻ nhìn anh: "Anh sẽ diễn tấu ở trong nước nữa à?"

Cô biết anh đã từng tổ chức vài đêm nhạc ở nước ngoài nhưng không được đến xem, mỗi lần nhìn ảnh trên máy tính là thấy lòng ngứa ngáy.

Chu Nghi Nhiên gật đầu: "Ừm, anh sẽ tổ chức tuần diễn trên toàn quốc, nhưng mà phải đợi sang năm đã".

"Nhất định em sẽ đi". Mễ Tinh phấn khích trả lời anh. Chu Nghi Nhiên nhìn cô bất giác khẽ mỉm cười.

Hai người đi dạo một lúc thì dừng lại trước cửa hàng Bunny. Chu Nghi Nhiên biết đây là nhãn hiện thời trang mà Mễ Tinh thích nhất, vốn cứ tưởng cô sẽ bước vào đây, không ngờ cô ấy lại đi thẳng không nhìn.

Chu Nghi Nhiên khá bất ngờ: "Em không vào xem à?"

Mễ Tinh lắc đầu kiên định: "Không ạ, lần trước..." Nói tới đây cô ngừng lại đúng lúc. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa cô đã nói "Lần trước lúc đi cùng Tiêu Cố, em đã thử nhiều bộ mà không mua, chắc chắn mấy cô nhân viên vẫn nhớ mình kĩ lắm".

"Mấy kiểu mới ra em không thích cho lắm". Mễ Tinh cười với anh, đánh chết cũng không muốn thừa nhận bây giờ không mua nổi.

Chu Nghi Nhiên cũng không vạch trần cô, thực ra cô làm việc trong cửa hàng Tiêu Cố anh cũng đoán vì không đủ tiền xài.

Lúc sắp đi qua cửa hàng của Bunny, Mễ Tinh nhìn thấy tấm biển quảng cáo treo bên ngoài.

"Khuyến mãi đầu xuân 2016 sắp bắt đầu online. Quầy sẽ bán khuyến mãi từ ngày mùng 1 tháng 1, chỉ giới hạn 1000 bộ mà thôi, giá 1280 đồng, bán hết là dừng".

Lòng Mễ Tinh bỗng mênh mông xao động, a a a, sao cô lại quên mất chuyện mỗi năm Bunny bán sale một ngày được cơ chứ.

Chỉ 1280 đồng, Bây giờ cô cũng mua được rồi.

Cô chỉ hận không thể xông về nhà lên mạng ngồi chầu chực. Chu Nghi Nhiên thấy cô có vẻ khá là mất bình tĩnh thì dò hỏi: "Sao thế em?"

"Không, không có gì ạ, mình về thôi". Như lần trước kéo Tiêu Cố ở đây, Mễ Tinh vội vàng kéo Chu Nghi Nhiên đi khỏi.

Bởi vì trong lòng chỉ muốn về nhà canh giờ mua giảm giá, lúc ăn cơm lòng cô cũng không yên. Buổi chiều sau khi đi dạo cung điện dưới nước với Chu Nghi Nhiên xong cũng đã hơn bốn giờ. Hai người ngồi trên xe bàn tiếp hành trình phía sau.

"Tới cửa hàng ven biển của Úc Thị nhé, nghe nói ở thành phố A Úc Thị có một cửa hàng Tây ngon lắm". Chu Nghi Nhiên đề nghị.

Mễ Tinh vô thức lấy điện thoại xem giờ, cô vẫn đồng ý: "Vâng, được ạ". Mặc dù rất muốn chạy về nhà mua đồ, nhưng cơ hội đi chơi cùng anh Thỏ cũng hiếm có cực kì, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Nhưng mà Chu Nghi Nhiên vẫn để ý nhận ra, anh thắt dây an toàn nhưng chưa khởi động xe: "Em có việc gấp à? Vừa nãy lúc ở Cung điện dưới nước cũng nhìn điện thoại mãi".

Mễ Tinh bối rối, không ngờ anh Thỏ quan sát kĩ ghê vậy. Nhưng cô đâu thể nói mình muốn về nhà mua hàng sale được đây.

"Không có gì đâu ạ, hôm qua làm việc cả ngày nên bây giờ em thấy hơi mệt ạ". Mễ Tinh càng nghe càng thấy không thuyết phục.

Chu Nghi Nhiên nhìn cô khẽ bật cười một tiếng, chạy xe ra làn đường: "Vậy thôi hôm nay anh đưa em về nghỉ, lần sau mình lại đi tiếp nhé".

Mễ Tinh ngượng ngùng đỏ mặt: "Không cần, không cần đâu ạ, em ăn cơm xong là tốt ngay ấy mà".

Chu Nghi Nhiên đáp lời: "Đừng ép mình như thế, giờ chúng ta cũng không gấp gì mà, sau này còn nhiều cơ hội nữa".

Mễ Tinh sửng sốt, sau này anh ấy sẽ thường hẹn mình đi ăn cơm nữa à?

Cô cúi đầu lặng lẽ cười thành tiếng, đồng ý với anh: "Được ạ, sau này mình lại đi".

Sau khi Chu Nghi Nhiên chở cô về hoa viên Nam Thành, Mễ Tinh ôm con thỏ bé mà anh tặng cho cô, trên tay còn cầm một hộp quà khó khăn bò lên cầu thang bộ.

Đến cửa nhà cô cũng không còn tay mà móc ra chìa khóa, cô giơ chân đạp lên cửa hai lần: "Tiêu Cố ơi, anh đâu rồi?"

"Gâu gâu". Không nhận được câu trả lời của Tiêu Cố, nhưng mà tiếng kêu của Husky lại càng lúc càng to, Mễ Tinh đoán có lẽ nó đang đứng đối diện mình sau cửa.

Tiêu Cố đuổi Husky sang bên lách tách mở cửa ra.

Lúc nhìn thấy Mễ Tinh ở bên ngoài, anh chớp mắt sững sờ lướt nhìn cô vài lượt, không mặn không nhạt hỏi người kia: "Hai người đi chơi công viên nhi đồng về đấy hả?"

Mễ Tinh: "..."

Cô nghiêng người khó nhọc vác thỏ bông vào nhà, quay đầu trừng Tiêu Cố: "Đây là quà sinh nhật anh Thỏ tặng cho tôi".

Tiêu Cố khẽ nhíu mày hình như có vẻ hơi nghi hoặc: "Anh Thỏ? Không phải anh hùng à?"

"Hừ, lười nói với anh". Mễ Tinh không để ý Tiêu Cố nữa, cô ôm đồ đi một mạch về phòng.

Trở lại phòng, cô không kịp mở quà ra xem mà vội vàng mở máy tính lên ngay, may là máy tính mới mua khi về nước, mới mười giây đã khởi động thành công.

Click vào địa chỉ trang web đã lưu lại, Mễ Tinh nhanh chóng truy cập vào khu vực sale đồ, sau đó nhìn chữ Sold out viết thật to.

Mễ Tinh: "..."

Cô vẫn trễ một bước rồi.

Cô kéo chuột xuống kiểm tra tình hình đợt sale đồ năm nay. Đồ bán online tổng cổng 2000 cái, bên trong túi phúc không công khai nó là món hàng gì, nhưng trong ghi chú ít nhất cũng sẽ có áo khoác, áo lông, chân váy hoặc một chiếc váy đầm.

Trái tim Mễ Tinh như chảy máu, bình thường nếu mua một bộ đồ nào đó cũng đã hai ngàn rồi, bây giờ trong túi phúc có đến bốn món kia, lại chỉ bán có 1280... Nhưng mà cũng vô ích mà thôi.

Cô nằm nhoài trên bàn máy tính, cảm giác chỉ cần chớp mắt cũng rơi lệ ra ngoài.

Lúc Tiêu Cố đến gõ cửa phòng cô, nhìn thấy dáng vẻ khó mà thương được đó.

"Em làm gì thế?" Anh tựa bên cạnh cửa nhìn bóng lưng Mễ Tinh.

Mễ Tinh quay đầu lại u oán chỉ lên trên màn hình: "Bunny bán túi phúc hết rồi..."

Tiêu Cố đưa mắt nhìn máy tính của cô, bờ môi bất giác lại cong lên: "Anh thì biết cái gì". Mễ Tinh tức giận đập bàn đứng dậy: "Cái này còn đáng sợ hơn cổ phiếu sụt giá nữa. Bởi vì tôi có mua cổ phiếu đâu".

Tiêu Cố: "..."

Nói cũng hợp lý đấy.

"Nếu bán hết rồi em cũng thoát đi..."

"Không muốn thoát". Lời Tiêu Cố còn nói chưa dứt miệng đã bị Mễ Tinh chặn họng ngay.

Tiêu Cố cúi mắt khẽ bật cười, anh nhìn cô rồi hỏi: "Ăn tối chưa? Anh có làm sò biển rau đông lạnh, bít tết và ba tê ngỗng, còn cả canh rau nữa".

Mễ Tinh bị túi phúc làm đau lòng đứt ruột, nhưng mà chưa gì đã phục hồi như cũ: "Miễn phí sao?"

Tiêu Cố mím môi xoay người đi ra ngoài: "Em rửa chén".

Chỉ cần rửa mấy cái bát đã được ăn bữa tối do Tiêu Cố làm sao, cô cần gì tính toán.

Ngồi bên cạnh bàn ăn, múc một muỗng canh rau cải Mễ Tinh lại lim dim nheo mắt. Tay nghề của Tiêu Cố tuyệt vời.

"Anh nói thật đi, lúc trước anh từng làm gì thế? Sao nấu món gì cũng ăn ngon ghê vậy?" Mễ Tinh ngậm thìa tò mò nhìn Tiêu Cố.

Tiêu Cố đưa mắt nhìn cô: "Muốn biết thật à?"

Mễ Tinh gật đầu.

Tiêu Cố nói: "Thế thì em nói xem ngày hôm nay em đã làm những gì?"

Mễ Tinh nhíu mày, không biết tại sao anh lại hỏi cái đó nhưng vẫn nói sơ qua: "Ăn bánh ngọt, ăn cơm trưa, sau lại đi Cung điện dưới nước".

Tiêu Cố hỏi: "Sao không ăn cơm tối?" Anh còn nghĩ nhất định Chu Nghi Nhiên đã tính toán hành trình cả ngày rồi.

Mễ Tinh bảo: "Vì tôi phải về gấp mua túi phúc nữa mà".

Đột nhiên anh lại sinh ra một chút lòng thương hại dành cho Chu Nghi Nhiên.

"Thế anh nói đi". Mễ Tinh giục anh, "Sao anh nấu gì cũng ngon quá thế hả?"

Tiêu Cố nói: "Vì anh học được thôi".

Mễ Tinh: "..."

Nói đùa cô đấy à? Cô cắn thìa nhìn lướt qua tô canh phát hiện một vấn đề khác nữa.

"Sao anh lại nấu phần hai người? Sao anh biết tôi sẽ về thế hả?"

"Anh có biết đâu". Tiêu Cố ngẩng đầu nhìn lại cô, cong cong khóe miệng: "Xem ra chúng ta có thần giao cách cảm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net