• Chương 31 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mễ Tinh thoáng đỏ mặt, sau đó giả vờ lạnh lùng cười ha ha đáp lại: "Anh không biết xấu hổ ghê ta".

Trong đôi mắt Tiêu Cố có nụ cười rất nhạt: "Sao anh phải ngại kia chứ?"

Mễ Tinh tiếp tục vờ lạnh nhạt: "Không biết xấu hổ".

Tiêu Cố nhướng mày: "Mới như thế đã bảo anh không biết xấu hổ? Em chưa va chạm xã hội à?"

Mễ Tinh: "..."

Cô vùi đầu yên lặng ăn cơm, cổ nhân nói chẳng sai, lúc ăn không được nói, khi ngủ cũng không nói, quả đúng là chân lý.

Cô không nói thì đâu có nghĩa Tiêu Cố không mở lời. Anh nhìn người đang ngồi phía đối diện, hỏi luôn: "Cái tên Chu Nghi Nhiên kia, ngoài chuyện hồi bé từng cứu em ra thì tốt đẹp chỗ nào?"

Nói đến anh Thỏ, Mễ Tinh có quá trời vô số điểm để khen: "Anh ấy đẹp trai, dịu dàng, hơn nữa còn cực kì thông minh, thi cái gì cũng đều nhất cả đấy, đành đàn dương cầm rất là hay, lúc học đại học anh ấy được rất nhiều giáo viên để ý đấy, à đúng rồi, anh ấy còn từng diễn tấu mấy lần ở nước ngoài".

Mỗi lời cô nói sắc mặt Tiêu Cố lại xấu đi một phần. Chờ đến khi ngừng lại, Tiêu Cố mới trầm mặt nói: "Chẳng qua em chỉ tự mỹ hóa hình tượng của hắn trong lòng mình mà thôi".

Theo tục ngữ thì là Tình nhân trong mắt sẽ biến thành Tây Thi, nhưng mà anh không muốn thừa nhận hai người họ là tình nhân cái gì.

Nghe có người bảo anh Thỏ không tốt, Mễ Tinh cũng thấy rất không vui: "Tôi mỹ hóa cái gì? Tất cả đều là sự thật hết". Cô chun mũi thì thầm: "Chí ít cũng tốt hơn anh đấy".

Mặc dù giọng của cô rất thấp nhưng Tiêu Cố vẫn nghe được rõ ràng, khóe mắt anh khẽ giật, sắc mặt còn đen hơn vừa nãy: "Hắn tốt hơn anh cái gì chứ?"

Trong lòng Tiêu Cố tự động so sánh những lời Mễ Tinh vừa khen Chu Nghi Nhiên, đẹp trai à, anh cũng tuấn tú lắm cơ mà, dịu dàng sao, anh tự nhận mình vô cùng dịu dàng với Mễ Tinh luôn đấy, thông minh, từ nhỏ tới lớn không ít khi anh đứng nhất khi thi, cũng biết đánh dương cầm, hơn nữa anh nấu ăn cực tốt...

Anh còn chưa so sánh xong, Mễ Tinh ngồi trước đã đáp luôn: "Ít nhất bằng cấp của anh ấy nhất định cao hơn anh". Anh Thỏ từng học đại học âm nhạc ở Pháp đó, giáo viên toàn nổi danh quốc tế.

Tiêu Cố: "..."

Lần này Tiêu Cố không nói gì, Mễ Tinh thấy anh cúi đầu im lặng ăn cơm không lên tiếng, cô nghĩ có lẽ là do anh mặc cảm không bằng.

Cứ nghĩ mình thắng được một lần, Mễ Tinh vui vẻ ăn hết bữa ăn ngon, ngay cả rửa chén cũng mạnh mẽ lạ thường.

Cô rửa chén xong thì về phòng của mình, Tiêu Cố ngồi chơi với chó trong phòng khách cũng rút điện thoại ra.

"Tôi nhớ tiền lương lần trước đã nói tài vụ gửi cho anh rồi mà". Giọng Úc Ý vang lên từ tai nghe, Tiêu Cố trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi đồng ý chuyện tuyên truyền lần trước mà mấy anh đề nghị".

Hình như Úc Ý hơi sửng sốt, một lát sau giọng nói của anh ta mới vang lên lanh lảnh: "Tôi hơi tò mò nguyên nhân đấy".

Tiêu Cố cười tự giễu: "Miễn cho có người cứ tưởng tôi còn chưa tốt nghiệp phổ thông kìa".

Lần này Úc Ý còn im lặng lâu hơn: "Anh hẹn hò à?"

Tiêu Cố bảo: "Anh đã kết hôn rồi mà tôi không hẹn hò được chắc?"

Úc Ý cười nhẹ: "Tôi sẽ thông báo với bộ phận tuyên truyền liên lạc với anh".

Người của bộ phận tuyên truyền làm việc rất năng suất, ngày hôm sau đã hẹn thời gian phỏng vấn cùng Tiêu Cố, đêm trước lễ giáng sinh, họ soạn thảo xong nội dung buổi phỏng vấn đăng lên mạng công khai.

Weibo truyền thông Úc Thị V là một weibo lớn có hơn mười triệu fans, Mễ Tinh cũng là một thành viên trong đó.

Trước kia ngoài công bố các sản phẩm mới trong chuỗi nhà hàng Úc Thị, họ sẽ có các số đặc biệt về đầu bếp hoặc món ngon định kì, Mễ Tinh đánh dấu vào những mục quan tâm, lúc rảnh rỗi lại vào trong xem thử.

Hôm nay có một bài đăng mới, thấy bảo là số đặc biệt mừng không khí giáng sinh, trên mặt báo cũng ngập tràn hơi thở của ngày Chúa ra đời, Mễ Tinh vui vẻ mở ra xem.

Lúc hình ảnh hiện ra, gương mặt của Tiêu Cố xuất hiện ở vị trí bắt mắt nhất, điện thoại di động trong tay cô suýt nữa rơi trên mặt.

Cô mở to mắt nhìn thật kĩ, trên tiêu đề số báo giáng sinh có ghi rằng: "Số đặc biệt mừng giáng sinh. Đầu bếp chính đặc biệt của Úc Thị, Tiêu Cố".

Mễ Tinh: "..."

Đột nhiên cô cảm thấy thế giới này huyễn hoặc.

Cô để điện thoại xuống bỏ ra khỏi ổ chăn, ôm máy tính lên weibo lần nữa. Lần thứ hai mở trang web kia ra, vẫn là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của Tiêu Cố, chỉ có điều còn lớn hơn hồi nãy.

Mặc dù Tiêu Cố mở quán ăn nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy Tiêu Cố mặc bộ đồ đầu bếp. Lúc này đây anh lại mặc trang phục đầu bếp chính kiểu Pháp... ừ, cô đã nói mình là người mê đồng phục chưa nhỉ?

Mễ Tinh giụi mắt, chăm chú đọc phần tin phía dưới.

Bắt đầu bài phỏng vấn là giới thiệu sơ lược thông tin của Tiêu Cố, hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học hệ tài chính của Đại học Bắc Kinh, sau khi sang Pháp học chế biến cơm Tây, anh theo học đầu bếp Leslie, cũng là học trò người Hoa duy nhất của ông, một trong những môn sinh đắc ý nhất.

Nếu Tiêu Cố tiếp tục phát triển ở trời Tây, chắc chắn danh tiếng không thua gì Vương tử Lâm Triệt, nhưng đáng tiếc anh chỉ ở lại Pháp ba năm thì về nước.. kinh doanh một cửa hàng thịt xiên.

Mễ Tinh: "..."

Sao mà... đời người đảo lộn vậy.

Có lẽ Tiêu Cố xuất ngoại hay về nước đều có nguyên nhân cả, nhưng bây giờ cô không đoái hoài nghĩ tới, tiếp tục lướt xuống đọc.

Trong số đặc biệt có giới thiệu các món ăn sở trường của Tiêu Cố, có cả ảnh lúc anh học tập và làm việc ở Pháp, cuối cùng còn đăng kèm hai bức ảnh trong cuộc sống của anh.

Sau khi Mễ Tinh đọc số báo đặc biệt, cô rơi vào trầm mặc suốt hồi lâu. Ngây ngẩn mở bình luận ra nhìn, định nhờ nó xoa dịu tâm tình lại.

"Trời ơi đẹp trai quá, tôi còn chưa xem nội dung đâu".

"Đầu bếp ở Úc Thị mà đẹp trai dữ vậy [cười cry] tôi càng lúc càng nghi ngờ quản lí nhân sự ở đây bị mê sắc đó nha [cười cry]

"Hai mươi tốt nghiệp hệ tài chính đại học Bắc Kinh... giờ làm đầu bếp không chỉ cần thân cao mét tám mà thông minh phải cỡ IQ 180 nữa à [mỉm cười]

"Hệ tài chính đại học Bắc Kinh đây, tôi chỉ muốn nói là chương trình học của trường tôi biến thái lắm, không lưu ban là đã giỏi lắm rồi [doge]

"Ngành tài chính là cao nhất ở đại học Bắc Kinh đấy, còn ngành kỹ thuật cũng tạm được".

"Khoan đã, sao số đặc biệt của báo ẩm thực toàn thảo luận về tài chính và thời sự thế này [cười cry] tôi chỉ muốn hỏi khi nào anh đẹp trai đến Úc Thị vậy ạ, xin mấy anh đóng gói anh ấy làm quà giáng sinh tặng tôi đi".

Đặc biệt quá đi, có anh ý không làm thẻ không được. Có thẻ hội viên bạch kim của Úc Thị rồi, tôi nghĩ mình có quyền để yêu cầu thế nhỉ [doge]

"Không phải ông chủ Tiêu đó sao???"

Câu nói sau cùng kéo Mễ Tinh trở về với thực tại.

Cô kéo bài báo đọc lại thêm lần nữa, mặc dù trong bài có viết Tiêu Cố đang kinh doanh cửa hàng thịt xiên cay nhưng lại không viết rõ tên của quán là gì.

Nhất thời Mễ Tinh thầm mắng anh một câu, sao lại ngu thế chứ, cơ hội tuyên truyền tốt biết bao mà.

À nhưng mà có thể là Úc Thị cố ý giấu tên cửa hàng đi, dù sao đây đâu phải chuỗi cửa hàng của họ.

Cô đọc lại bài báo lần thứ ba, cuối cùng ánh mắt dừng lại hình người đó.

Ông chủ Tiêu... Hóa ra đúng là từng đi học đại học. Hơn nữa bây giờ ngẫm nghĩ lại, không chỉ nói tiếng Anh lưu loát, đến tiếng Pháp anh cũng nói rất hay.

Được rồi, anh và anh Thỏ ngang ngửa nhau.

Nhưng mà với Mễ Tinh mà nói, anh Thỏ hoàn toàn không giống vậy.

Có lẽ trong lòng mỗi cô gái luôn có một anh hùng, là người bạn sùng bái khi còn bé, có thể đó sẽ là siêu nhân, có thể là tề thiên đại thánh, nhưng anh hùng của cô lại là anh trai mang cái bờm tai thỏ, giáng từ trên trời xuống.

Cô gập máy tính lại, tâm tình phức tạp nằm xuống giường.

Ngày hôm sau là 24 tháng 12, đêm trước ngày Giáng sinh, đêm Giáng sinh.

Mặc dù cửa hàng thịt xiên theo phong cách cổ xưa, tuy nhiên trước cửa lớn vẫn có một cây thông trang trí, Tiểu Đức còn đội mũ Giáng sinh, phát kẹo cho khách hàng vào quán.

Hôm qua sau khi Úc Thị đăng tin có nhiều người đọc được, thế là những khách hàng hôm nay đã xôn xao bàn tán và sùng bái.

Không chỉ có nhân viên trong cửa hàng ngưỡng mộ ông chủ Tiêu, đến khách khứa vào ăn cũng không ngừng bàn luận. Chuyện Mễ Tinh nghe được nhiều nhất là trong khu nhà này ngoài Đinh Mông nào đó ra bây giờ lại có thêm Tiêu Cố, đúng là tăng thể diện.

Chủ nhà cho thuê phòng xung quanh cũng cảm thấy nên tăng giá vài phần.

Nhưng mà nam chính mọi người đang thảo luân thì không thấy tăm hơi, Mễ Tinh cũng không gặp được anh. Hôm nay trong cửa hàng có cực kì nhiều việc, buổi chiều cô cũng lười chạy về nhà nghỉ ngơi, ngủ thẳng trong phòng nghỉ.

Buổi tối làm việc đến hơn mười giờ rưỡi, Mễ Tinh thay chiếc áo lông của mình rồi một mình về nhà.

Nhiệt độ ban đêm cực kì thấp, Mễ Tinh định chạy ùa về cho nhanh, vừa mới tới cửa hoa viên Nam Thành đã thấy Tiêu Cố dắt Husky đi tới.

Cô nhìn anh thì hỏi: "Muộn thế rồi anh còn đi đâu vậy?"

Tiêu Cố đáp: "Đón em".

Mễ Tinh ngây ngẩn cả người, đón cô? Anh ta tốt thế à?

"Tại sao tôi lại có cảm giác phượng hoàng chúc tết gà thế nhỉ?" Mễ Tinh nghi ngờ nhìn anh. Tiêu Cố nhịn cười đáp lại: "Hơn mười rưỡi rồi mà em chưa về nhà, là chủ cho thuê kiêm ông chủ cửa hàng, anh có nhiệm vụ đến kiểm tra xem thử".

Mễ Tinh cười ha hả: "Trước đây mười một giờ tôi mới về có thấy anh đón đâu".

Tiêu Cố dừng một chút: "Sau này tăng ca thì cứ gọi cho anh".

"Làm gì cơ?"

"Anh tới đón em về".

Ánh mắt Mễ Tinh càng đầy vẻ nghi ngờ, thậm chí cô còn muốn bước lên thử nhiệt độ trán anh: "Anh sốt à?"

Tiêu Cố im lặng xoay người kéo Husky đi về: "Về thôi".

Mễ Tinh đi theo sau lưng anh, trầm mặc quay về nhà. Chuyện Tiêu Cố chạy xuống đón cô quả là không bình thường, như kiểu anh ta đang theo đuổi mình vậy.

Hở, theo đuổi? Anh ấy đang theo đuổi cô sao?

Mễ Tinh càng nghĩ càng đỏ mặt.

Tiêu Cố đi phía trước cũng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Em lề mề gì thế? Đi nhanh lên nào".

Mễ Tinh: "..."

Thái độ tệ như thế mà muốn theo đuổi người ta sao? Haha

Husky sủa gọi cô hai tiếng, Mễ Tinh quyết định phải nể mặt Cẩu Đản, cô đi nhanh về phía trước hai bước, sóng vai cùng Tiêu Cố.

Cô chỉ đứng tới vai của anh thôi, hơi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt người. Cô ngắm anh thật nhanh, sau đó lại nhìn chằm chằm bóng hai người dưới đèn đường mờ ảo.

Hai người yên tĩnh quay về nhà, vốn Mễ Tinh định tắm rửa rồi ngủ, đột nhiên Tiêu Cố lại gọi cô: "Khoan đã".

"Sao ạ?" Mễ Tinh dừng lại nhìn anh.

Tiêu Cố cầm một quả táo đỏ được gói ghém cẩn thận đưa cho cô: "Tặng em này".

Trong đầu Mễ Tinh lóe ra nhiều suy đoán, cuối cùng ý nghĩ dừng lại là: Không lẽ đây lại là quả táo độc hoàng hậu đã đưa cho Bạch Tuyết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net