• Chương 33 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Lời Tiêu Cố vừa nói khiến Mễ Tinh bối rối.

Cô nhíu mày hoang mang ngẫm lại mấy lời kia.

Cái gì mà người cứu cô năm đó không phải là Chu Nghi Nhiên chứ? Sao anh ta lại là anh hùng tai thỏ năm đó đuổi chó cứu cô đây?

Cô sửng sốt hồi lâu rồi bật cười ha hả: "Anh đùa cũng vô lí vừa thôi? Không phải trước kia anh chê bai từ anh hùng lắm mà, sao giờ lại tới đây giả mạo?"

Tiêu Cố nghiêng đầu cười hừ thành tiếng: "Anh giả mạo á? Sao em không nói là mắt em mù ý?"

Mễ Tinh: "..."

"Rốt cuộc anh nổi điên cái gì?" Nghe anh nói Mễ Tinh càng nổi đóa, cô đẩy lồng ngực anh ra, lần thứ hai cao giọng một cách đầy khí thế: "Được rồi, anh nói anh mới là anh Thỏ phải không? Thế anh đưa cái bờm thỏ hôm đó ra đây cho tôi xem".

"Ai còn giữ mấy thứ này được đây?" Tiêu Cố bị cô chọc cười: "Là dì bắt anh mang, lúc đi anh tiện tay nhét cho một người..."

Nói tới đây anh bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Mễ Tinh: "Anh hiểu rồi, chắc chắn khi ấy anh đã nhét cho Chu Nghi Nhiên, thế nên em mới nghĩ người cứu em là hắn".

Mễ Tinh trào phúng thở hắt ra một hơi, cô cảm thấy đây là câu chuyện tiếu lâm buồn cười nhất mình được nghe năm này: "Hả, nói vậy mà anh cũng nói được, anh bảo vất rồi à? Thế anh nói cho tôi nghe hôm đó là ở đâu?"

Tiêu Cố đáp: "Tiệc sinh nhật của mẹ Hoắc Lệ".

Mễ Tinh nhíu mày, không biết anh ta nghe được từ chỗ nào: "Vậy sao anh lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của dì Hoắc".

"Anh đi cùng Cố Tín, họ có thư mời".

Mễ Tinh nghi ngờ quan sát anh: "Cố Tín có quan hệ gì với nhà họ Hoắc? Sao lại mời anh ta được?"

"Cố gia cũng là một danh môn ở thành phố C mà". Tiêu Cố nói tới đây thì ngừng lại, như thể đang nghĩ tới điều gì. Anh khẽ cười rồi nói với Mễ Tinh: "Chắc em không biết, trước kia Cố Tín tên là Cố Vân, sau này cậu ấy mới đổi sang tên khác".

Mễ Tinh: "..."

Cô không có ấn tượng gì với cái tên Cố Tín. Nhưng mà Cố Vân thì cô lại nhớ ra. Cách đặt tên của người nhà họ Cố rất thú vị, tất cả đều liên quan đến bạc vàng châu báu. Hai chị em Cố Trân Cố Bảo là những mặt chữ dễ nhận ra, nhưng đến tên Cố Vân thì... xin lỗi, nhận thức của mấy bạn nhỏ thì không nhiều lắm đâu.

Thế là họ bắt đầu gọi loạn, Cố Kim, Cố Quân, Cố Thổ cái gì cũng có.

Nhưng mà sau khi Mễ Tinh lên tiểu học, cuối cùng cô cũng học được chữ này trong từ điển.

Cô giật giật khóe môi, cân nhắc một chút rồi nói với Tiêu Cố: "Được rồi, cho dù đúng là khi ấy anh có tham gia tiệc sinh nhật của dì Hoắc đi nữa cũng không thể chứng minh những lời anh nói sau đó đều là thật được".

Tiêu Cố mím môi nhíu mày nhìn lại cô: "Sao em không đi hỏi Chu Nghi Nhiên thử?"

"Ơ..." Mễ Tinh không phản đối, nhiều năm qua cô lặng lẽ để ý Chu Nghi Nhiên như thế, nhưng xưa nay cô chưa từng nhắc lại chuyện đêm đó với anh.

Cô luôn cảm thấy, nếu hỏi chuyện này thật thì chút tình cảm của mình với anh cũng sẽ bị bại lộ dưới ánh sáng mặt trời.

Nhưng mà sự tình phát triển đến vậy rồi, cô không thể làm đà điểu vậy nữa, không biết rõ sao mà yên tâm được.

Chu Nghi Nhiên đang đứng đợi dưới lầu, cô mím môi đi ra cửa: "Được, tôi đi hỏi ngay đây".

Tiêu Cố suy nghĩ một chút cũng đi theo: "Anh đi với em, nhỡ hắn chống chế anh còn đối chất được".

Mễ Tinh: "..."

Ông chủ Tiêu không hổ là dân buôn bán, thiệt thòi một chút cũng không chịu được.

Đúng lúc này con Husky cũng nhảy chồm sang, muốn cùng chủ nhân sóng vai tới chiến trường, Tiêu Cố đuổi nó chạy vào nhà: "Thiên Thiên ở nhà đi".

"Gâu". Ý chí chiến đấu của Husky sục sôi mãnh liệt.

"Tao về nhanh thôi" Tiêu Cố theo sau Mễ Tinh đi ra ngoài, đóng cửa lại nhốt Husky bên trong.

"Gâu..." Nó cảm thấy cuộc đời của chó mới gian nan làm sao.

Chu Nghi Nhiên đang chờ ngoài hoa viên Nam Thành, thấy Mễ Tinh và Tiêu Cố cùng nhau đi tới đó thì anh khẽ nhíu mày. Hình như vẻ mặt của Mễ Tinh có phần không ổn lắm, anh đi lên hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì à?"

Mễ Tinh ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Đã lâu vậy rồi, cô vẫn luôn xem anh là anh Thỏ của mình, bây giờ lại chạy ra đây chất vấn người ta có phải là anh Thỏ không, đến cô cũng thấy ghét chính mình.

"Sao thế?" Thấy cô lần lừ mãi không nói, Chu Nghi Nhiên càng không hiểu làm sao.

Tiêu Cố đi tới trước một bước chuẩn bị nói, Mễ Tinh hốt hoảng vội ngăn anh, nói thật nhanh: "Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nhà dì Hoắc nhiều năm trước không?"

Chu Nghi Nhiên ngẩn ra, không ngờ đột nhiên cô lại hỏi chuyện này nhưng vẫn đáp rất nhanh: "Nhớ chứ, khi đó em bị chó dọa cho hoảng hốt, khóc hu hu như con mèo mướp nhỏ".

Mễ Tinh vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi, anh còn giúp em đuổi con chó đó nữa".

Tiêu Cố giật giật đầu mi, cách nói chuyện dẫn dắt của Mễ Tinh làm anh thấy bất mãn.

Anh lạnh lùng nhìn Chu Nghi Nhiên chằm chặp, như kiểu chỉ cần hắn ta dám thừa nhận, anh sẽ thả Thiên Thiên cắn người ngay.

Đôi mắt Chu Nghi Nhiên hơi trầm xuống, anh ngẫm nghĩ một lúc mới tò mò nhìn Mễ Tinh: "Không phải lúc em chạy tới con chó kia đã bị đuổi rồi à?"

Mễ Tinh hốt hoảng ngắt lời: "Trước đó ấy, là anh tìm được em rồi giúp em đuổi chó đúng không?"

Sau khi anh Thỏ đuổi chó đi giúp cô, cô chưa kịp nói tiếng cảm ơn anh đã bỏ đi mất. Cô bò dậy chạy theo hướng anh đi, sau đó mới nhìn thấy Chu Nghi Nhiên.

"Là anh mà". Mễ Tinh thảng thốt như nói với chính mình.

Chu Nghi Nhiên nhíu mày trầm mặc.

Mễ Tinh chưa từ bỏ ý định: "Lúc đó trên tay anh có cầm bờm tai thỏ".

Chu Nghi Nhiên suy tư một lúc mới nhớ ra chuyện này. Anh nhìn sang Tiêu Cố đứng một bên rồi giải thích với cô: "Cái bờm thỏ đó là do Tiêu Cố đưa anh, anh ta là anh họ của Cố Tín, ngày đó anh ta cũng có mặt trong tiệc sinh nhật của dì Hoắc. Lúc tới còn mang một cái bờm tai thỏ, mọi người trêu chọc vài câu Tiêu Cố mới giận dỗi bỏ đi. Dì Cố sợ anh ta lạc đường nên đuổi theo, anh cũng đi tìm cùng. Lúc tới vườn hoa thì gặp hắn, hình như hắn vẫn còn tức giận, ném cái bờm thỏ cho anh rồi đi luôn".

Anh vẫn nhớ sau khi Tiêu Cố đi rồi thì không quay về nữa, tài xế nhà họ Cố tới đưa anh về thẳng.

Lời Chu Nghi Nhiên nói cuối cùng cũng phá tan những ảo tưởng cuối cùng của Mễ Tinh, cô yên lặng một lúc lâu lại hỏi: "Nhiều năm thế rồi mà, anh có nhớ nhầm không?"

Chân mày Tiêu Cố càng nheo lại, Chu Nghi Nhiên cười cười: "Không đâu, trí nhớ của anh tốt lắm, hơn nữa vì khi ấy anh ta mang bờm tai thỏ nên anh mới nhớ lâu".

Đúng thế, bởi vì anh ấy mang cái bờm tai thỏ.

Mễ Tinh mím chặt môi, khi ấy cô chỉ mới năm tuổi, xung quanh lại tối đen mịt mù, cô hoảng hốt tới mức không nhớ rõ được hình dáng của anh. Cô chỉ nhớ được một ít sắc thái và một vài đồ vật.

Chẳng hạn như bộ lễ phục nhỏ màu đen trên người anh, cả cái bờm tai thỏ trên đầu.

Lúc nhìn thấy Chu Nghi Nhiên, trên tay anh là cái bờm tai thỏ, cho nên cô cứ mặc nhiên là thế. Nếu như khi ấy Chu Nghi Nhiên mặc lễ phục màu trắng, cô cũng không nhầm anh ấy là anh Thỏ được rồi, nhưng sao khi ấy anh cũng mặc bộ lễ phục màu đen.

Tất cả mọi thông tin trùng khớp, cho nên xưa nay cô không hề nghi ngờ anh không phải.

Chu Nghi Nhiên nhìn mặt cô trắng bệch thì lo lắng hỏi: "Em làm sao thế? Khó chịu ở đâu?"

Anh muốn đi lên trước đỡ Mễ Tinh, nhưng cô lại lùi về sau một bước tránh tay anh: "Em không sao..." Cô dừng lại một lúc rồi nhìn anh xin lỗi: "Hôm nay em thấy không thoải mái, hay hôm khác mình lại đi được không?"

Chu Nghi Nhiên gật đầu không hỏi nữa: "Sắc mặt em không tốt tí nào, về nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều như thế".

Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên cô nói chuyện ngày bé chắc cũng có nguyên nhân.

Mễ Tinh lại nói xin lỗi anh rồi quay người về nhà. Tiêu Cố vẫn đứng yên tại chỗ, anh đi tới trước mặt Chu Nghi Nhiên, cười nói: "Rất cảm ơn sự thẳng thắn của anh, tạm biệt".

Chu Nghi Nhiên: "..."

Anh nhíu chặt mày, sao cứ có cảm giác mình vô tình rơi vào bẫy thế nhỉ?

Sau khi Tiêu Cố đi rồi anh cũng lái xe đi.

Mễ Tinh còn chưa bình tĩnh lại, cả người cứ thất hồn lạc phách. Tiêu Cố đi tới bên cạnh cô, bực bội hỏi: "Sao nào, người anh hùng cứu em lại là anh cho nên em mới thất vọng à?"

Mễ Tinh nghiêng đầu nhìn anh lặng thinh quay người lại.

Cô không nói gì Tiêu Cố xem như cô chấp nhận, thế là không khí càng lúc càng nặng hơn.

Lúc đến cửa cầu thang, Mễ Tinh mới tự mình lẩm bẩm: "Nếu người cứu tôi đúng là anh, thế thì tình cảm nhiều năm của tôi tính là gì?"

Cô nhầm Chu Nghi Nhiên là anh Thỏ suốt nhiều năm như vậy, tình cảm gửi gắm có thể xây được một tòa nhà cao tầng đấy.

Tiêu Cố nghe xong thì trầm mặc lúc lâu, anh ồ một tiếng rồi nói: "Anh thấy anh mới là người chịu thiệt lớn mới phải".

Mễ Tinh quay đầu trừng anh, cười ha ha thành tiếng: "Anh thiệt cái gì?"

Tiêu Cố đáp: "Em tưởng người ta là anh rồi thích hắn nhiều năm thế kia mà, chẳng lẽ không phải anh thiệt thòi nữa sao?"

Hai gò má thình lình ửng đỏ, cô quay đầu lạnh lùng đáp: "Lúc tôi mới chuyển tới có nhắc chuyện anh Thỏ, chính anh còn không nhớ nữa mà".

Tiêu Cố bảo: "Em nói có vài câu chứ mấy, sao anh suy ra bao nhiêu chuyện xưa li kì như vậy được, em tưởng anh là Holmes đấy à?"

Mễ Tinh: "..."

Hai người quay về nhà, Husky thấy họ thì vội vàng chạy tới. Mễ Tinh chọc nó một lát rồi rầu rĩ về phòng, anh hùng được tôn sùng nhiều năm bị đổi thành người khác, đúng là chuyện khó chấp nhận với cô.

Buổi lễ giáng sinh vui vẻ cứ thế bị hủy đi, trong lòng cô lại có phần tiếc nuối.

"Cốc cốc". Hai tiếng gõ cửa vang lên, Mễ Tinh đờ đẫn một lúc mới bất đắc dĩ bò đi mở cửa.

Tiêu Cố đứng bên ngoài, trong tay còn cầm một chiếc túi.

Mễ Tinh cúi đầu nhìn: "Là gì vậy?"

Tiêu Cố đưa sang: "Quà giáng sinh".

Cô nghi ngờ nhận lấy lúc nhìn thấy lại ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là... cái áo khoác hồng nhạt mà cô đã bán sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net