• Chương 32 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Tiêu Cố thấy Mễ Tinh lần lừ mãi không nhận, anh khẽ nhíu chặt mày: "Sao thế, sợ anh độc chết em à?"

Mễ Tinh: "..."

Cô biểu hiện rõ đến vậy kia à?

Không nhận được lời phủ định của cô, Tiêu Cố càng nhíu mày chặt hơn: "nếu đã vậy thì sau này anh nấu gì em cũng đừng tới ăn".

Mễ Tinh vừa nghe xong đã vội vàng ào tới, giật quả táo mà anh định cầm về: "Haha, tại tôi không thích ăn táo lắm thôi mà".

Nếu như sau này không được ăn đồ ăn Tiêu Cố nấu, ngày đó còn hi vọng gì đây?

"Ồ". Tiêu Cố đáp một tiếng, đi về phòng của mình. Mễ Tinh bâng quơ sau lưng anh: "Tôi có xem bài phỏng vấn của anh, anh đã là bếp trưởng rồi còn giấu giếm làm gì? Anh không biết đâu, hôm nay nhiều người chạy tới hỏi chuyện anh lắm đó".

Tiêu Cố đáp: "Bởi vì không muốn như thế nên anh mới giấu đấy".

Mễ Tinh bĩu môi, giả vờ làm cao đấy chứ gì, không muốn bị người ta vây tới thì đừng đi phỏng vấn. Cô đi tới trước cửa phòng ngủ thì ngừng lại, vung vẩy quả táo rồi nói với Tiêu Cố: "Cám ơn táo của anh".

Nói xong thì mở cửa đi vào.

Tiêu Cố quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, sải bước về phòng ngủ của mình.

Mễ Tinh ôm quần áo ngủ đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại ngồi trước bàn nhìn chằm chằm quả táo đỏ mà Tiêu Cố cho cô. Cô không thích ăn táo thật, nhưng mà quả táo nhìn đẹp quá, ăn giờ hay để sáng mai làm bữa sáng mới hay?

A, nếu là táo Giáng sinh thì nên ăn bây giờ.

Cô cởi chiếc nơ bướm ra, lấy quả táo đưa lên mũi hít hà, mùi thơm trong veo phảng phất quanh chóp mũi.

Mễ Tinh không kìm lòng được há mồm cắn một miếng, táo rất giòn, cắn một cái vị ngọt đã thấm vào ruột gan.

Cô đang muốn cắn thêm miếng thứ hai, điện thoại trên bàn lại rung lên, là Chu Nghi Nhiên gửi tin nhắn.

Mễ Tinh lấy giấy lau tay rồi cầm lên.

"Mai em rảnh không? Chúng ta đi ăn đi 😊 "

Mễ Tinh nuốt hết táo trong miệng, một tay bấm trả lời thật nhanh: "Mai đúng lúc em được nghỉ".

Lại rung lên lần nữa, Chu Nghi Nhiên hồi âm: "Vậy thì tốt quá, mình đi công viên trò chơi đi, nghe nói ngày mai có hoạt động".

Mễ Tinh vô thức liên tưởng đến Công viên nhi đồng mà Tiêu Cố nói với mình ngày đó, cô cắn một miếng táo trả lời: "Tuyệt quá [thỏ]".

Anh Thỏ: "Thế mười giờ anh đón em bên ngoài hoa viên Nam Thành nhé [thỏ]"

Mễ Tinh nhìn icon anh bắt chước của mình, cười không nhịn được: "Vâng ạ".

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô vừa ăn táo vừa tìm quần áo mặc ngày mai. Mai là lễ Giáng sinh, phải mặc quần áo có màu Giáng sinh thì mới có không khí. Cô suy nghĩ một lát, cầm một cái áo khoác cổ tròn màu đỏ, bên trong thì... chọn cái váy đầm cao cổ màu trắng này đi.

Chuẩn bị trang phục xong xuôi, Mễ Tinh mới an tâm ngủ được. Không biết từ lúc nào đã gặm táo sạch trơn, cô ném hạt táo vào thùng ra, đánh răng sau lại nằm xuống giường mình.

Chưa tới hai phút cô lại bò ngồi dậy, vất tấm mặt nạ đang đắp trên mặt ra.

Đúng lúc này, Chu Nghi Nhiên đang định ngủ thì chuẩn bị tắt máy, Hoắc Lệ gửi tin nhắn cho anh: "Anh vẫn còn ở thành phố A sao?"

Chu Nghi Nhiên đáp lại: "Ừ".

Hoắc Lệ gửi tin tiếp: "Mai em cũng có việc phải tới thành phố A, tìm anh chơi nhé?"

Chu Nghi Nhiên thoáng suy nghĩ, mặc dù Hoắc Lệ là bạn tốt của Mễ Tinh, nhưng mà cô ấy giấu hành tung như vậy, có lẽ là vì sợ Hoắc Lệ nói ra.

"Mai anh có hẹn rồi, hôm nào đi". Cuối cùng Chu Nghi Nhiên vẫn thẳng thừng từ chối.

Lần này phải qua một lúc lâu Hoắc Lệ mới trả lời: "Vậy cũng được".

Chu Nghi Nhiên xem tin nhắn xong thì tắt máy.

Hôm sau tám giờ rưỡi đồng hồ báo thức của Mễ Tinh ồn ào gọi dậy. Cô nằm ì trong ổ chăn thêm năm phút đồng hồ mới bò ra mặc áo quần rửa mặt.

Thay xong bộ đồ chuẩn bị tối hôm qua, Mễ Tinh đứng trước gương suy tư một lúc mới bắt đầu trang điểm. Lúc trang điểm phần mắt, cô lựa chọn một ít màu xanh lục, như thế thì ba màu Giáng sinh đã hội tụ đầy đủ rồi.

Lúc cô chuẩn bị Tiêu Cố cũng dắt chó đi về. Trên đường lớn gặp một người phụ nữ ngược chiều, trên tay là một con chó cái cực kì xinh.

Husky nhìn thấy chó cái thì hưng phấn sủa gâu gâu hai tiếng.

Tiêu Cố bình tĩnh kéo dây xích trong tay, không hề suy suyển: "Mày đã buộc garo rồi đấy".

Husky: "..."

Nó trơ mắt nhìn con chó xinh đẹp lướt qua mình.

Tiêu Cố lôi chó rẽ qua một giao lộ, mới đi chưa được hai bước đã nhìn thấy chiếc xe quen mắt trước hoa viên Nam Thành.

Caien trắng, xe của Chu Nghi Nhiên.

Bước chân anh thoáng sững lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục kéo chó về phía trước. Chu Nghi Nhiên nhìn vào mắt của anh, gật đầu cười xem như là chào hỏi.

Tiêu Cố đằng xa liếc mắt nhìn lại đây, gật đầu chào rồi nắm Husky nghênh ngang vào cổng chính.

Chu Nghi Nhiên xuất hiện ở đây, chỉ có khả năng là đang chờ Mễ Tinh. Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh, xem ra hai người họ hẹn đi chơi rồi nhỉ.

Haha.

Husky đi bên cạnh chợt rùng mình một cái, ngẩng đầu sủa lại anh hai tiếng. Hình như Tiêu Cố không nghe thấy chút nào, anh kéo nó đi xuyên qua vườn cỏ xanh tươi, leo lên tầng bảy.

Vừa mới mở phòng ra đã nhìn thấy Mễ Tinh chuẩn bị đâu vào đấy. Cô cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên di động.

"Ra ngoài à?" Tiêu Cố lạnh lùng hỏi một câu.

Mễ Tinh bị giọng nói lạnh lùng đến tuyết rơi băng đọng của anh làm sửng sốt, cô cau mày nhìn sang: "Đúng đấy, hôm nay tôi được nghỉ mà".

Có phải cô bỏ việc trốn đi chơi đâu chứ, anh dữ dội như thế làm gì đây?

Husky sủa Mễ Tinh hai tiếng, Tiêu Cố thả dây xích nó ra, đóng cửa phía sau lại: "Đi với Chu Nghi Nhiên kia hả?"

Mễ Tinh mất hứng: "Anh đừng gọi người ta là Chu Nghi Nhiên kia, anh ấy tên là Chu Nghi Nhiên".

Tiêu Cố xoay người nhìn cô, ánh mắt lặng thinh mang theo đầy áp lực, khiến bả vai Mễ Tinh cũng bất giác run lên: "Anh muốn làm gì?"

Tiêu Cố đi về phía trước một bước, Mễ Tinh theo bản năng lùi về sau hai bước, còn cầm túi xách chắn trước chân.

Tiêu Cố ép cô đến bên tường, nhìn cô hỏi: "Rốt cuộc hắn ta có cái gì tốt mà em thích vậy đây?" Anh nhìn lớp trang điểm còn tỉ mỉ hơn xưa, lông mày càng nhíu càng thêm chặt.

Nói thật trong lòng Mễ Tinh cũng thấy run lắm rồi, vào lúc này cô ở thế hạ phong, bị Tiêu Cố ép xuống đầy mạnh mẽ. Không biết rốt cuộc anh không vui vì sao, nhưng nếu Mễ Tinh muốn cứu vãn cục diện, nhất định cô phải đoạt lấy quyền chủ động.

Thời điểm như thế này, chỉ cần lớn giọng hơn đối phương chắc chắn sẽ có khí thế hơn.

Thế là cô cũng cao giọng nói với Tiêu Cố: "Anh ấy cái gì cũng tốt cả. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy là trong tiệc sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, khi đó anh ấy đã tốt rồi. Cho dù anh ấy thích mang bờm tai thỏ thì vẫn đẹp".

Mễ Tinh nói một hơi cả đoạn, trong lòng mới nhẹ nhõm phần nào, chắc quyền chủ động về tay mình rồi nhỉ?

Nhưng mà hình như Tiêu Cố bị cái gì đánh trúng, đột nhiên anh cứ thế sững sờ.

"Chu Nghi Nhiên là người chơi dương cầm đấy, hai người từng gặp trong tiệc sinh nhật của mẹ Hoắc Lệ mà".

Trước kia Cố Tín đã bảo anh như vậy, bỗng bây giờ lại hiện ra trước mắt, câu nói đó như một chìa khóa mở ra kí ức đầy bụi phủ.

Thành phố C, sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, tai thỏ... kí ức như bão lũ ào ào đổ về đây.

Tiêu Cố chỉ đến thành phố C một lần là khi anh mười tuổi.

Mẹ của anh là một tiểu thư giàu có ở tại thành phố C, đây là nhận thức từ khi Tiêu Cố còn rất nhỏ. Nhưng mà xưa nay anh chưa thấy họ hàng nào ở đó, mãi cho đến năm mười tuổi, có một người phụ nữ xa lạ dẫn theo bé trai nhỏ hơn anh khoảng chừng hai ba tuổi xuất hiện ở trước cửa nhà họ.

Mẹ anh bảo anh phải gọi là dì nhỏ, anh nghe lời gọi theo. Dì rất nhiệt tình với anh, cũng khen anh dễ thương hết sức, cho anh bao nhiêu đồ chơi mới. Còn cậu bé mà mợ anh dẫn theo là con trai của mợ, cũng chính là em họ của anh.

Em họ nhìn cũng rất đáng yêu, Tiêu Cố cũng thấy thích, hai người không hứng thú với chuyện của người lớn nên rủ nhau ôm đồ chơi đến phòng mình cùng chơi.

Suốt một buổi chiều, tình cảm anh em tăng lên như gió thổi, chỉ hận đã gặp nhau quá trễ. Bởi vì dì chỉ ở đây có một ngày, thế nên giờ chia tay cũng thoăn thoắt đến ngay. Trước khi đi, dì thấy hai đứa lưu luyến không rời thì dắt anh tới thành phố C chơi hai ngày.

Mẹ Tiêu Cố đồng ý, thế là Tiêu Cố theo em họ đến nhà cậu bé chơi. Khi đó Tiêu Cố cảm thấy nhà em họ như một pháo đài lớn.

Ngày hôm sau, dì cầm một bộ lễ phục nhỏ màu đen bảo anh thay, anh hỏi tại sao lại phải mặc bộ này, dì cười nói là để tham gia sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, có nhiều đồ ngon lắm.

Thực ra "nhiều đồ ngon" không phải là điều khiến Tiêu Cố hứng thú, bởi vì ba anh biết làm đồ rất ngon. Nhưng mà tiệc sinh nhật anh thấy hứng thú hơn, hơn nữa em họ cũng đi cùng.

Sau khi ngồi trên xe, dì vui vẻ cầm hai cái bờm tai thỏ, bảo họ đội lên đầu. Lúc đó mặt em họ như tối ầm hẳn lại, bẻ gãy cái bờm ngay tại chỗ. Tiêu Cố không dám phản ứng như cậu ấy, bởi vì lúc đi mẹ đã dặn anh phải biết lễ phép.

Nhưng mà con trai lại mang bờm tai thỏ anh chẳng muốn chút nào. Cuối cùng cũng không chịu được dì nhỏ nài nỉ mãi, bất đắc dĩ anh phải đội lên đầu.

Anh còn nhớ khi ấy dì còn chụp lia lịa, bảo sao mà đáng yêu đến thế.

Tiêu Cố mang theo một cái bờm tai thỏ đương nhiên sẽ bị các bạn nhỏ khác cười nhạo trong buổi tiệc. Anh buồn bực bỏ ra ngoài muốn ném bờm đó đi, không ngờ lại nghe thấy tiếng cô bé tấm tức khóc ở cách đó không xa.

Anh đi qua nhìn thử, là một bé gái bị con chó dọa sợ đến ngồi khóc dưới đất.

"Anh làm sao thế?" Giọng của Mễ Tinh kéo anh về thực tại.

Tiêu Cố mím chặt môi nhìn người đứng trước mặt, đột nhiên một tay chống lên tường, nghiêng người tựa sát vào người cô: "Em nghe kĩ cho anh, năm đó người cứu em là anh chứ không phải Chu Nghi Nhiên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net