• Chương 51 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Fei Ying.

Đây là lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của Tiêu Cố trong bộ tây trang màu đen bóng, đẹp trai... mà lại giống xã hội đen hơn cả.

Cô ngẩn người một lúc rồi giật mình đi tới bên Tiêu Cố, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Sao anh lại ở đây?" Lại còn mặc đẹp như vậy nữa.

Tiêu Cố nhìn lướt qua một lượt, như để chắc chắn cô không bị thương ở đâu: "Em không sao chứ?"

Mễ Tinh lắc đầu, Tiêu Cố thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Ba Mễ vội kéo Mễ Tinh về phía mình, cau mày hỏi: "Nó là ai?"

Mễ Tinh chớp mắt, đáp lời ông: "Anh ấy là ba của đứa bé đó."

Tiêu Cố tỉnh bơ nhìn lại cô, còn nét mặt ông bà Mễ lại bất ngờ cứng ngắc.

Ba Mễ kéo Mễ Tinh ra sau, chắn mình ngay phía trước, nhìn Tiêu Cố rồi hỏi: "Cậu chính là con trai của Cố Niệm?"

Tiêu Cố đáp: "Vâng ạ."

Ông Mễ cười lạnh một tiếng, trong giọng nói rõ ràng có sự đùa cợt: "Cố Niệm dạy con trai vậy à? Không hiểu lễ độ không biết liêm sỉ".

Hai đầu lông mày Tiêu Cố hơi nhíu lại, còn chưa kịp mở miệng đáp lời, Mễ Tình đã vội vàng nhảy ra nói trước: "Bố, dì Cố đã qua đời rồi, ba không thể nói năng tích đức một chút được sao."

Khóe miệng ba Mễ giật giật, lời nói ra đến khóe miệng lại nuốt ngược trở về.

Cố Niệm và ông cũng tính là quen biết, bà có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại dịu dàng thùy mị, trong thế hệ đồng trang lứa với họ có không ít người yêu mến bà.

Cố Niệm cắt đứt quan hệ với Cố gia, bỏ đi không ai biết, từ đó về sau cũng chẳng có ai gặp được Cố Niệm nữa. Không ngờ nhiều năm sau đó, một lần nữa nghe được tin từ bạn cũ, lại là tin bà mất.

Trong lòng ông Mễ có phần hơi kích động, trên khuôn mặt bà Mễ cũng tỏ vẻ buồn thương. Mặc dù bà và Cố Niệm không có thân thiết gì nhiều, nhưng trong lòng bà thực ra vẫn bội phục Cố Niệm. Ở cái thời buổi ấy, đừng nói tới tự do yêu đương, hầu như chuyện hôn nhân của ai cũng đều do gia đình họ làm chủ. Hồi đó khi nghe được tin Cố Niệm bỏ lại tất cả đi tới thành phố A, ngoài kinh ngạc ra, bà cũng mơ ước dũng cảm được như thế. Thế nên lúc Mễ Tinh đào hôn, tâm trạng của bà rất phức tạp, như thể từ Mễ Tinh bà có thể thấy được bóng dáng của Cố Niệm năm đó. Thậm chí mẹ Mễ còn hoài nghi rằng, hay là vì tình cảm của bà dành cho Cố Niệm năm nào vô tình đã được gửi gắm ở trên người Mễ Tinh, nuôi dưỡng cô thành đứa con gái như bây giờ.

Trên hành lang yên lặng một lúc, ba Mễ tức giận quát to: "Cậu đi với tôi."

Lời này là nói với Tiêu Cố, anh vỗ đầu Mễ Tinh để trấn an rồi đi theo ông Mễ sang một hành lang khác. Mễ Tinh thấy hai người mặc âu phục đen cũng đi theo sau họ, trong lòng thoáng giật mình: "Này, đây là bệnh viện đấy, các anh phải văn minh chút đi."

Ba đánh một, thể nào cũng thiệt cho Tiêu Cố!

Mẹ Mễ kéo cô lại, trừng mắt nói: "Chuyện của đàn ông cứ để yên họ nói, con ngoan ngoãn đứng đợi đây với mẹ."

Mễ Tinh nhăn nhó, người bị đánh có phải là anh chàng của mẹ đâu, đương nhiên mẹ chẳng thấy đau lòng.

Mẹ Mễ kéo con gái ngồi xuống, nhìn cô rồi hỏi: "Con trai của dì Cố tên là gì?"

Mễ Tinh đáp: "Tiêu Cố ạ, cố gắng không được chùn bước."

Cô nhớ, ban đầu Tiêu Cố giải thích tên của mình như vậy.

Ánh mắt mẹ Mễ hơi chuyển động, bà trầm mặc một lúc rồi sờ đầu Mễ Tinh: "Nói cho mẹ nghe xem, cậu ta là người như thế nào."

Nhắc đến chuyện khen bạn trai của mình, tinh thần Mễ Tinh bỗng tỉnh táo hơn hẳn: "Anh ấy nấu ăn cực kì ngon, con nói cho mẹ hay, Úc thị cũng không mời được anh ấy đâu!"

Bà Mễ nhìn dáng vẻ của con gái, không nhịn được bật cười: "Cậu ta là đầu bếp sao?"

"Không phải ạ, mặc dù anh ấy học nấu món Tây ở Pháp, nhưng khi về nước anh ấy lại tiếp nhận quản lý cửa hàng thịt xiên của ba mình, mẹ không biết chứ, việc buôn bán của tiệm nhà anh ấy tốt lắm, gần đây đang chuẩn bị mở thêm chi nhánh mới nữa!"

Bà Mễ cười hỏi: "Còn gì nữa?"

"Còn nữa...À, thành tích của anh ấy cũng rất khá, anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh đại học Bắc Kinh, sinh viên xuất sắc nhé, tiếng Anh trôi chảy hơn cả con." Mễ Tinh không biết nghĩ tới cái gì mà bật cười hì hì.

Mẹ Mễ trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: "Cậu ấy có tốt với con không?"

"Đương nhiên rồi!" Mễ Tinh nghiêng đầu nhìn mẹ mình, nắm lấy tay bà nói: "Mẹ yên tâm, anh ấy đối xử với con rất tốt, với con anh ấy vẫn luôn là một người tử tế, lại còn rất đẹp trai nữa."

Cô không tin, bằng khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Cố lại không mê hoặc được mẹ mình.

Mẹ Mễ cúi đầu cười khẽ, không nói thêm gì nữa. Con gái mình thế nào bà là người rõ nhất, mặc dù Mễ Tinh không có tật xấu nào quá tệ, nhưng tật nhỏ thì đầy ra một đống, không phải chàng trai nào cũng chịu đựng được đâu.

Mễ Tinh có thể sống chung với cậu ấy lâu như vậy, chứng tỏ rằng cậu ta có đủ kiên nhẫn và bao dung với nó. Cái chính là, không biết sự kiên nhẫn này có thể duy trì đến khi nào.

Nghĩ tới đây, bà lại kéo tay Mễ Tinh khuyên nhủ: "Tinh Tinh, mẹ không ép con cưới người con không thích, nhưng nếu con thực lòng muốn ở bên cạnh Tiêu Cố thì không thể cứ tự do tùy hứng như vậy mãi được đâu, mọi việc phải cùng nhau cân nhắc."

Mễ Tinh gật đầu đáp lại: "Con biết mà."

Bên kia, ba Mễ và Tiêu Cố cũng tiến hành một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.

Ba Mễ nhìn Tiêu Cố, với đầy vẻ giễu cợt: "Có phải ngài Tiêu đây vẫn luôn buông thả như thế không, chỉ cần quen biết hai ba tháng đã phát triển lên giường rồi?"

Tiêu Cố nhếch làn môi mỏng, nhìn ông trả lời: "Trước khi kết hôn đã tiến tới bước này đúng là cháu có hơi thiếu cân nhắc, nhưng cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình, nếu như chú đồng ý, ngay chiều nay cháu sẽ đi đăng ký với Mễ Tinh."

Ba Mễ bật cười nói: "Cái trò tay không bọc sói trắng này cũng lành nghề lắm đây, chắc sử dụng thường xuyên ha?"

* Tay không bọc sói trắng - Không thủ sáo bạch lang: ý chỉ bỏ vốn ít mà thu lợi nhiều, thường dùng trong kinh doanh, trên thương trường

Tiêu Cố nghiêm túc nói: "Dù bác có tin hay không thì Mễ Tinh vẫn là cô gái duy nhất mà cháu thích."

Ba Mễ trầm ngâm nhìn anh một hồi rồi mới mở miệng nói: "Chuyện này không thể kiểm chứng được, dù cậu có nói thế nào, tôi cũng sẽ không gả con gái cho một kẻ dễ dãi như cậu. Hẳn cậu cũng được nghe Mễ Tinh nói qua về chuyện hôn nhân của con bé với nhà họ Tống rồi phải không?"

Tiêu Cố nói luôn: "Hôm nay cháu tới đây cũng là muốn nói một tiếng với chú Mễ, bây giờ cháu đã quay về nhà họ Cố, trưa nay ông ngoại cháu muốn mời chú và dì đến nhà họ Cố gặp mặt, cùng trao đổi chuyện cưới xin của cháu với Mễ Tinh ạ."

Ba Mễ híp mắt, yên lặng quan sát anh, Tiêu Cố nhìn ông nói tiếp: "Cháu biết chú để Mễ Tinh thành hôn với nhà họ Tống chỉ là vì muốn tìm một người giúp cô ấy quản lý tập đoàn nhà họ Mễ, chuyện này cháu cũng có thể làm được."

Ba Mễ im lặng một lát rồi nói: "Thế thì sao? Cậu ba nhà họ Tống cũng là thanh niên tài giỏi đẹp trai năng lực xuất chúng, ngay cả vẻ ngoài cũng không thua kém cậu, so với nó cậu có gì tốt hơn, để tôi chọn cậu mà không phải cậu ta?"

Tiêu Cố khẽ cười: "Điểm cháu tốt hơn anh ta đó là cháu yêu Mễ Tinh ạ."

Mễ Tinh vẫn ngồi cùng mẹ trên ghế dài, lo lắng chờ Tiêu Cố quay  lại. Nghe được tiếng bước chân vang lên, cô vội vàng đứng dậy thì thấy Tiêu Cố đang từ từ đi tới.

Cô chạy đến, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: "Họ không đánh anh chứ?"

Tiêu Cố cười nói: "Họ có thể đánh được anh sao?"

Mễ Tình nhìn dáng vẻ xấu xa đó, không nhịn được lườm anh một cái.

Ba Mễ đi qua hai kẻ đang liếc mắt đưa tình, trầm giọng nói: "Đi."

Mễ Tinh lập tức níu tay Tiêu Cố đi sát cạnh bên anh. Tiêu Cố cười cười nhìn cô, trấn an sờ đầu cô một cái: "Tới nhà họ Cố thôi."

"Nhà họ Cố?" Mễ Tinh nghi ngờ nhìn anh.

"Ừ." Tiêu Cố gật đầu, không giải thích nhiều. Mễ Tinh vẫn đang chìm trong màn sương mù mịt, người đã bị anh kéo đi thẳng mất rồi.

Xe của nhà họ Cố và nhà họ Mễ dừng lại dưới lầu bệnh viện, Tiêu Cố kéo Mễ Tinh định để cô ngồi với mình trên cùng một chiếc xe thì bị ba Mễ ngăn cản lại. Ông nhìn Mễ Tinh, vẫn là bộ mặt thâm trầm nghiêm nghị: "Con ngồi xe nhà mình đi."

Mễ Tinh ôm chặt lấy Tiêu Cố không buông, ba Mễ thấy cô như vậy, ông cảm thấy khuôn mặt già nua của mình cũng bị ném đi rồi.

Trái lại, Tiêu Cố cười cười, nhẹ nhàng nắm tay Mễ Tinh nói: "Chú Mễ yên tâm, cháu sẽ không kéo Mễ Tinh bỏ trốn đâu."

Ba Mễ vẫn ngúng nguẩy không bằng lòng, mẹ Mễ không nhìn nổi nữa vội vàng kéo ông đi: "Được rồi, bọn nó còn trẻ cần nói chuyện yêu đương, ông đừng tham gia vào nữa."

Khóe mắt ba Mễ giật giật, bị nhét vào trong xe.

Tiêu Cố để Mễ Tinh lên xe trước rồi mới vào theo cô.

Sau khi cửa xe đóng lại, cuối cùng anh mới lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, đưa tay đè lên huyệt Thái dương. Mễ Tinh cũng nhích tới, giúp anh ấn ấn: "Anh sao thế rất mệt à?"

"Ừ..." Tiêu Cố thuận miệng đáp lời, chợt như nhớ ra gì đó, anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi, "Em có thai thật à?"

Mễ Tinh cười hì hì, vẻ mặt đầy xảo quyệt. Cô hạ thấp giọng, nói nhỏ bên tai anh: "Tất nhiên là không phải rồi, em mua chuộc bác sĩ, để bà ấy nói dối giúp em, có phải rất thông minh không hả?"

Tiêu Cố trừng mắt, nhìn cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái.

Mễ Tinh che trán, hỏi lại anh: "Sao hôm nay anh lại trùng hợp xuất hiện ở bệnh viện như vậy?"

Tiêu Cố đáp: "Không phải trùng hợp, anh cố ý tới đó đấy."

"À." Mễ Tinh gật đầu bắt đầu tính sổ với anh," Hôm nay em ở bệnh viện, vất vả lắm mới tìm được cơ hội gọi điện thoại cho anh, anh lại tắt máy, anh nói đi, sao lại tắt máy, có phải muốn vứt bỏ em không?"

Tiêu Cố nghe cô nói vậy thì móc điện thoại di động trong túi ra, ấn thử, màn hình không có phản ứng.

"Hết pin rồi." Anh tìm chỗ sạc điện trên xe, cắm điện thoại vào, tiện tay ấn nút mở máy lên, "Chiều hôm qua sau khi tới thành phố C, anh bận đến tây bây giờ, ngay cả chợp mắt cũng không được, có rảnh nhìn điện thoại đâu chứ."

Điện thoại được bật lên, quả thực có thông báo có hai cuộc gọi nhỡ. Mễ Tinh nhìn màn hình, nói với anh: "Đây là số của bác sĩ đó, dì ấy cho em mượn điện thoại gọi cho anh, đúng là một người tốt."

Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại của Tiêu Cố lên, bắt đầu soạn một tin nhắn ngắn: "Nhắc mới nhớ vừa nãy chưa có cơ hội cảm ơn dì ấy, phải gửi cho dì ấy một tin nhắn mới được."

Cô gửi một tin nhắn cảm ơn ngắn gọn đi, chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn trả lời của bác sĩ Từ.

Mễ Tinh đọc tin vừa gửi tới, tay cứng đờ, điện thoại di động rơi thẳng xuống sàn xe.

"Sao vậy?" Tiêu Cố nghi ngờ nhìn cô, nhặt điện thoại di động lên.

Đập vào mắt là đoạn đối thoại trên màn hình.

"Không cần phải cảm ơn dì đâu, dì không hề giúp cháu, mà cháu đã có thai thật rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net