• Chương 52 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn.


Bàn tay nhặt điện thoại như sững lại một hồi, sau đó Tiêu Cố mới thong dong đặt điện thoại sang bên.

Không khí trong xe lặng thinh trầm lắng, Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn Mễ Tinh như ngổn ngang trong gió, ho khan một tiếng: "Nếu mang thai thì... cứ đối mặt với hiện thực thôi".

Mễ Tinh: "..."

Cô giật giật khóe môi, đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Cố: "Tiêu Cố, anh cố ý đấy hả?"

Có lúc cô và anh cũng thực hiện các biện pháp an toàn, có lúc bất ngờ quá thì chẳng buồn quan tâm. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng anh đã nảy sinh âm mưu từ trước đó.

Tiêu Cố cười cười bất đắc dĩ, vô tội đáp: "Đương nhiên anh không cố ý rồi, anh không muốn để em làm mẹ trước khi cưới. Nhưng mà em cũng biết đấy, có lúc khó kìm lòng nổi".

Mễ Tinh: "..."

Cô không hiểu.

Tiêu Cố ôm cô vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa tóc: "Nếu mình có thật thì cũng kịp tổ chức hôn lễ mà, nếu không em sẽ không được xinh đẹp trong tà áo cưới đâu".

Trong khoảng thời gian ngắn Mễ Tinh không thể nào tiếp thu nổi giả thiết kiểu này, cô cau mày nghiêm mặt nhìn Tiêu Cố: "Mang thai khổ lắm, sinh con lại đau".

Cô là công chúa nhỏ, sao công chúa nhỏ lại sinh em bé được?

Tiêu Cố khẽ cười một tiếng nhìn cô: "Chịu đựng chút thôi, mười tháng qua nhanh lắm, mình chỉ sinh một đứa thôi được không?"

"Bây giờ thì nói sinh một đứa, chờ sau này con lớn lại đòi có em trai em gái thì làm sao bây giờ?"

"Thế thì cho con nuôi mèo chó gì cũng được". Tiêu Cố lanh mồm đáp.

Mễ Tinh cảm thấy ý tưởng này rất hay.

Tiêu Cố tiếp tục dỗ dành cô: "Mặc dù lúc mang thai cũng khá là khổ cực, nhưng chờ sau này em bé được sinh ra, không phải có người chơi với em còn gì?"

Mễ Tinh ồ một tiếng: "Chắc không chơi với ai đó nhỉ?"

Tiêu Cố bật cười, Mễ Tinh cảm giác lồng ngực anh rung động, ngước mắt nhìn anh: "Anh thích em bé à?"

"Không thích". Tiêu Cố đáp luôn không suy nghĩ, khóe miệng cô khẽ giật, nghe anh nói một câu: "Nhưng mà con của mình thì anh có thể thích một chút".

"Haha, đừng miễn cưỡng mà, em có thể bỏ con luôn". Mễ Tinh liếc mắt sang nhìn anh.

"Em cứ thử xem". Khí thế của anh lại mạnh mẽ mấy phần, sau khi nói xong mới vội vàng dịu giọng: "Đừng nói như vậy nhé, con nghe được đấy".

"Thật ạ?" Mễ Tinh hơi kinh ngạc rồi chậc chậc một tiếng: "Anh nói khoác chứ gì, giờ con còn chưa thành hình đâu".

Tiêu Cố cười đáp lại: "Nói chung thì mẹ mà nói thế con sẽ đau lòng lắm".

Mễ Tinh khinh thường bĩu môi nhưng không lên tiếng nữa.

Mặc dù đứa bé này ngoài dự định của mình, nhưng bây giờ có con, nó giống như một viên thuốc an thần cho cô. Cô tin ba sẽ không nhẫn tâm ép buộc mình phá nó, có đứa bé này ràng buộc lại, chuyện của cô và Tiêu Cố sẽ được giải quyết rồi.

Cho dù bây giờ cô có phải gả sang nhà họ Tống, Tống gia cũng không muốn một đứa con dâu mang thai con người ta.

"Bác sĩ có phát thuốc cho em không?" Đột nhiên Tiêu Cố nghĩ tới chuyện này thì mở miệng hỏi luôn.

Mễ Tinh trả lời: "À, có cho, may mà lúc nãy không ném mất". Cô tìm thuốc bác sĩ Từ đưa cho để ở trong túi xách, chỉ có mấy viên B11 mà thôi".

Tiêu Cố cầm thuốc nhìn một lượt rồi nhét vào túi của cô: "Mỗi ngày nhớ uống thuốc đúng giờ, ba tháng đầu thai kì không ổn định, em phải cẩn thận nhé".

Mễ Tinh đáp lại: "Hả, anh biết nhiều ghê cơ, bác sĩ Tiêu".

Tiêu Cố không nhịn được véo véo khuôn mặt cô, khóe miệng còn vương chút ý cười nhè nhẹ.

Tài xế phía trước nghe thấy đôi tình nhân sau lưng cứ liếc mắt đưa tình, rốt cuộc ông cũng nhẫn nhịn lái xe được đến đại trạch nhà họ Cố.

Tiêu Cố xuống xe trước, sau đó vòng sang bên mở cửa cho Mễ Tinh, dắt cô ra. Mễ Tinh kiêu căng khoác bên tay Tiêu Cố, nhìn anh cười: "Tiểu công công, đỡ ai gia vào nào".

Tiêu Cố: "..."

Sao trước đây anh không phát hiện ra công chúa nhỏ biết chơi đùa thế nhỉ?

Ba mễ đứng trước mặt họ buột miệng mắng một câu: "Đồ điên".

Mẹ Mễ: "..."

Tiêu Cố nhíu mày với Mễ Tinh, như kiểu muốn cười mà không sao cười được. Mễ Tinh hừ đáp lại: "Đồ điên cũng do ba sinh mà".

Tiêu Cố nắm chặt lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau cùng bước vào trong nhà.

Ba Mễ và Mẹ Mễ cùng đi vào Cố gia, người giúp việc nhà họ Cố đã chờ sẵn trước cửa, nhiệt tình hoan nghênh họ vào trong.

Hôm nay người nhà họ Cố tới đông đủ, ngoài Cố lão gia chủ trì ra, con cháu trong nhà đều tới đủ, ngay cả Cố Tín cũng có mặt.

Mễ Tinh bất ngờ nhìn Cố Tín đang đi tới hướng này: "Chị dâu". Cố Tín nửa cười nửa không chào hỏi cô. Mễ Tinh có phần không chịu nổi, đành quay mặt ra ngoài.

Cố lão gia đang chiêu đãi hai ông bà Mễ, Mễ Tinh lặng lẽ hỏi Cố Tín bên cạnh: "Sao cậu cũng tới thế?"

Cố Tín bắt chước vẻ lén lút của cô: "Em tới giúp đỡ cho anh họ, chị không thấy chỉ có mình anh ấy một chiến tuyến sao?"

Cậu ta nói vậy Mễ Tinh mới nhìn kĩ mấy người trong phòng thêm lần nữa.

Cố lão gia có ba người con trai một người con gái, hôm nay chú bác không hề tới, nhưng con cái của họ thì có mặt đông đủ, Cố Trân Cố Bảo thì không nói, con trưởng Cố Miện cũng ở đây. Mễ Tinh nhanh chóng phân tích tình hình của Cố gia lúc này, mặc dù Cố Trân Cố Bảo đều làm việc trong tập đoàn Cố thị, nhưng người quản lí đích thực lại là Cố Miện kia.

Đột nhiên Tiêu Cố quay về nhà, nhất định là đánh vào bọn họ. Cố Miện không thể ở cùng một chiến tuyến với họ, Cố Trân Cố Bảo xem như phe trung lập, tranh thủ một hồi chắc sẽ lôi kéo được...

"Đang nghĩ gì đấy?" Tiêu Cố lên tiếng hỏi.

Mễ Tinh bật thốt lên: "Cửu long đoạt châu".





Tiêu Cố hơi sửng sốt, sau đó anh cười nhẹ một tiếng, hình như cũng hiểu cô đang ám chỉ gì.

"Đừng lo, từ hôm qua tới giờ mọi chuyện anh đều nắm được cả". Tiêu Cố kéo cô tới chỗ Cố lão gia đang ngồi, chào hỏi: "Ông ngoại".

Mễ Tinh cũng bắt chước ngọt ngào gọi theo anh: "Chào ông ngoại ạ".

Lông mày ba Mễ giật một cái: "Con còn chưa gả đi đâu, kêu bậy bạ gì đó?"

Cố lão gia có vẻ rất thư thái: "Là chuyện sớm hay muộn thôi mà". Ông đứng lên nhìn Mễ Tinh rồi hỏi: "Ông nghe nói con mang thai?"

"Vâng ạ". Lần này Mễ Tinh trả lời rất chắc chắn, ba Mễ lại hừ lạnh một tiếng.

Cố lão gia quay người lại nhìn ông: "Đã có con rồi, chuyện này chúng ta phải bàn nhanh một chút, kẻo không người ta lại chê cười".

Ba Mễ rất sợ bị người ta chế giễu, nhưng mà Cố lão gia là trưởng bối của ông, ông cũng không thể bàn lui được, bèn nói: "Chuyện có con cháu không còn gì để nói, nhưng nhà cháu có hôn ước với nhà họ Tống trước, cháu không có mặt mũi nào mà giải thích với người ta".

Tiêu Cố đáp: "Chuyện này con sẽ đi giải thích rõ ràng với họ".

Ba Mễ hừ một tiếng: "Vậy thì tốt, nếu nhà họ Tống không truy cứu chuyện này thì tôi sẽ suy nghĩ chuyện kết hôn của hai đứa".

"Chú Mễ yên tâm, con sẽ xử lí ổn thỏa".

Ba Mễ cười cười, ra vẻ cứ chờ kết quả thế nào xem.

Cố lão gia lại nói: "Ta biết chuyện công ty nhà họ Mễ có lui tới làm ăn với nhà họ Tống, chuyện này đúng là ảnh hưởng đến hòa khí. Tiêu Cố gây họa thì bảo nó đi lo". Nói tới đây ông lại chuyển đề tài: "Giờ Tiêu Cố đã về Cố thị làm việc, sau đó Cố gia hợp tác cùng Mễ gia, cũng thuận tiện hơn nhiều".

Câu này không khác nào quăng một nhánh oliu cho nhà họ Mễ, mặc dù ba Mễ còn chưa biết rốt cuộc Tiêu Cố có địa vị thế nào ở tập đoàn họ Cố, nhưng Cố lão gia đã nói đến mức này, đương nhiên ông cũng không từ chối: "Nếu có dự án hợp tác tốt, đương nhiên cháu sẽ vui vẻ hợp tác với Cố thị".

Cố lão gia cười cười, thông báo với mọi người: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, mọi người tới nhà ăn đi".

Tất cả mọi người cùng đi tới nhà ăn, bữa trưa nay được Cố gia chuẩn bị rất phong phú.

Trên bàn cơm thỉnh thoảng lại chuyện trò đôi câu chứ không hề buồn tẻ, nhưng mà mới ăn được một nửa, có một người đàn ông trung niên xông vào nhà, sau khi nhìn thấy Cố Tín, ông tức giận chỉ người nọ quát to: "Thằng nhóc kia, mày còn mặt mũi quay về đây nữa à? Còn ăn cơm nữa?"

Cố Tín: "..."

Sao cha anh lại biết chuyện thế này?

Con cháu nhà họ Cố đều tỏ vẻ như đang xem kịch vui, Cố lão gia ho khan một tiếng nhìn sang ba Cố Tín: "Ầm ĩ cái gì? Không thấy đang có khách đây à?"

Ba Cố Tín liếc mắt nhìn ông bà Mễ, hỏi thăm họ đôi câu.

"Con trai". Lại thêm một người phụ nữ chạy xộc vào, nhiệt tình đi tới chỗ Cố Tín: "Con về rồi sao? Mẹ còn tưởng con không muốn nhận mẹ làm mẹ nữa".

"Haha, sao thế được ạ". Cố Tín đứng lên ôm mẹ mình, sau lại chỉ Tiêu Cố: "Mẹ ơi, mẹ xem ai này?"

Mẹ Cố Tín đã nghe được tin Tiêu Cố quay trở về, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh rồi vẫn cảm xúc ngổn ngang, đôi mắt đỏ oạch lên: "Đây là cháu ngoại đáng yêu của mẹ mà, đúng là càng lớn càng đẹp trai".

Tiêu Cố cũng đứng lên ôm lấy bà: "Dì út".

Mễ Tinh vội vàng quay sát người trước mặt mấy lần, đây là người dì đeo tai thỏ cho Tiêu Cố năm xưa đó.

"Được rồi, được rồi, ngồi xuống ăn cơm trước, có gì thì lát nữa hẵng nói".

Cố lão gia lên tiếng, ba mẹ Cố Tín cũng tìm chỗ ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn trưa xong, ba Cố Tín kéo cậu ta sang bên, định dạy dỗ con trai mình một chút. Mễ Tinh và Tiêu Cố bên cửa sổ nín cười: "Cố Tín thương yêu anh thật đấy, vì giữ thể diện cho anh mà liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng trở về".

Tiêu Cố đáp: "Họ không thích Cố Tín chơi nhạc mà".

"Vâng". Mễ Tinh gật đầu, ngước mắt nhìn Tiêu Cố, khóe miệng hơi mấp máy: "Thế còn anh, anh cũng không thích nhà họ Cố sao?"

Tiêu Cố im lặng một hồi rồi đáp: "Không phải trước kia em từng hỏi tại sao anh lại xuất ngoại học chế biến đồ Tây đúng không? Lúc ấy mẹ anh vừa mới mất, ông ngoại muốn anh quay lại thành phố C, anh không muốn. Anh sợ họ tới tìm nên ra nước ngoài luôn".

Đôi mắt Mễ Tinh thoáng mờ đi: "Vâng..." Rõ ràng cô biết anh ấy không thích nhà họ Cố, không thích thành phố C. Trong lòng cô cũng thấy hơi khó chịu, lặng yên một lát cô mới nói: "Em xin lỗi, anh không thích thành phố C như vậy, bây giờ vì em anh lại phải quay về".

Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy thâm sâu như đầm nước: "Anh không thích thành phố C, nhưng anh thích thành phố có em".

Mễ Tinh ngẩn ra, trong lòng như có con nai vàng ngơ ngác rồi bỗng dưng nhảy cuồng.

"Em biết vì sao anh tên là Tiêu Cố không?"

Mễ Tinh trừng mắt: "Vì ba anh họ Tiêu mẹ anh họ Cố?"

Tiêu Cố cười nhẹ: "Là một lí do thôi".

"Thế lí do thứ hai là?"

"Mẹ anh nói mẹ gả cho ba anh không bao giờ chùn bước".

Cố, trong Tiêu Cố được lấy từ câu Nghĩa vô phản cố, nghĩa là làm việc nghĩa không được chùn bước.

Tiêu Cố nắm lấy tay Mễ Tinh, nhìn cô rồi nói: "Anh cũng vậy".

Yêu em, không bao giờ chùn bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net