6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Trên thế giới này rất ít người chấp nhận đi tìm hiểu chân tướng, mọi người đều theo kiểu gió chiều nào thuyền thổi chiều ấy. Đối với bọn họ mà nói sự thật không quan trọng, dư luận ở đâu thì bọn họ ở đó. Còn việc nói những lời nặng nề chỉ trích khiến người khác thương tổn thì bọn họ cứ yên tâm nói thoải mái. Dù sao mọi người đều sai, có thể trách ai chứ."







---








Trương Triết Hạn nhớ rõ trong một cuộc phỏng vấn rất nhiều ngày về sau, khi mà bộ phim sắp bắt đầu công chiếu, có một staff của Youku đã đặt câu hỏi với anh rằng “Điều gì ở đối phương đã làm bạn muốn kết bạn với người đó”. Khi ấy Trương Triết Hạn đã phải suy nghĩ rất lâu, cuối cùng câu trả lời của anh lại là một điều mà Cung Tuấn thật sự chưa từng nghĩ đến.

Lúc ấy, Trương Triết Hạn đã thẳng thắn đáp rằng, chính vào giây phút Cung Tuấn làm canh gà cho anh, anh đã nhận định người này sẽ là bạn một đời của mình.

Trương Triết Hạn thật sự không phải kiểu người dễ dàng kết bạn với người khác, mặc dù nhìn bề ngoài anh khá thân thiện, hoà đồng nhưng những người bạn thật sự của anh lại chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Một khi đã nhận định người kia, Trương Triết Hạn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để giữ gìn tình bạn ấy, giống như tình cảm huynh đệ giữa anh, Trương Tô và Tiểu Vũ vậy. Chỉ là khi bưng bát canh gà mà người kia làm trên tay, Trương Triết Hạn thật sự vẫn chưa biết được rằng, đối phương sau này sẽ trở thành người quan trọng duy nhất và quý giá hơn bất cứ thứ gì khác trong đời mình.

Lúc Cung Tuấn ngỏ lời mời anh lên phòng cậu, Trương Triết Hạn đã trầm mặc một hồi rất lâu, bản thân cũng chẳng biết mối quan hệ giữa mình và Cung Tuấn từ lúc nào đã có một bước biến chuyển lớn đến như vậy.

Cung Tuấn giống như bất chợt vào một lúc nào đó lại đột nhiên điên cuồng cùng anh quấn quýt. Rõ ràng chỉ mới cách đây vài tiếng thôi, cậu và anh còn chẳng hề liếc mắt nhìn nhau, thậm chí không ai trong hai người có suy nghĩ sẽ chủ động tương tác với đối phương trước.

Mối quan hệ băng tan ấy dường như đã được hình thành từ rất lâu, cũng giống như đã được định sẵn sẽ xảy ra vào bất cứ lúc nào, chỉ cần một trong hai người chịu tiến về phía đối phương một bước thì người kia tất nhiên cũng sẽ chẳng thể nào quay đầu lại được.

“Anh cứ tùy tiện ngồi đi. Phòng của tôi chắc chắn sẽ không tiện nghi bằng phòng của Trương lão sư nhưng những gì cần có thì vẫn có đầy đủ cả. Anh ngồi đợi cômột chút, tôi làm loáng cái sẽ xong ngay.”

Trương Triết Hạn cong cong đôi mắt nhìn người kia vẫn đang bận bịu xoắn lên tay áo hodie trên người, phần cơ delta trên bắp tay của cậu như có như không ẩn hiện trước mắt anh, khiến anh nhịn không được mà chủ động trêu chọc.

“Thật không nhìn ra nha Cung lão sư, thì ra cơ bắp của cậu cũng không tồi chút nào.”

Cung Tuấn nheo mắt liếc nhìn người kia một cái, biết rõ là anh đang trêu chọc mình nhưng bản thân lại chẳng cách nào đáp trả được.

“Nếu Trương lão sư rãnh rỗi quá, có muốn vào bếp giúp tôi một tay không?”

“Không nha!”

Trương Triết Hạn dứt khoát lùi lại một bước về phía sau, mái tóc dài mềm mại lắc lư quả quyết.

“Nam tử hán nhất định không bước chân vào nhà bếp, phiền Cung lão sư hôm nay phải vì tôi mà vất vả rồi.”

Cung Tuấn dùng ánh mắt bất lực não nề nhìn anh, nhưng cũng vẫn chẳng cách nào lên tiếng phản bác người kia được.

“Được rồi, vì tôi có lỗi với ngài trước mà, nên đành phải cố gắng gấp đôi vậy”.

Trương Triết Hạn nhìn bóng lưng người nọ tất bật bận bịu trong bếp, cũng biết được đối phương thật sự có phần tâm ý muốn xin lỗi mình, từ trong nội tâm đột nhiên lại dâng lên một cỗ cảm động ngọt ngào rất nhỏ. Anh quyết định xoay lưng quay đầu, không dám nhìn đến hình ảnh người nào đó đang thật sự vì mình mà cố gắng, chỉ sợ càng nhìn thì sự cảm động ngọt ngào kia càng lúc sẽ càng trở nên bành trướng, mà anh thì lại không muốn điều đó xảy ra một chút nào.

Vậy nên, tận đến khi Cung Tuấn đã làm xong canh gà và bưng ra đặt trên mặt bàn, Trương Triết Hạn vẫn còn đang mải miết đứng ngoài ban công và nhìn ra khoảng không đầy ánh sáng trước mặt.

“Trương lão sư, anh có vẻ rất thích nhìn ngắm bầu trời nhỉ.”

Cung Tuấn bước đến bên cạnh anh rồi trầm giọng nói khẽ. Trương Triết Hạn thật sự cảm thấy mình thích chết đi được cái chất giọng trầm thấp mê người của đối phương mỗi khi cậu hạ tông một bậc. Bởi vì tông giọng của anh là tông nam cao mà, vậy nên mỗi khi nghe người kia trầm giọng nói chuyện với mình, anh lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy hệt như có một chiếc lông vũ đang phớt qua phớt lại làm loạn nơi đáy tim.

“Xong rồi à?”

“Ừm, xong rồi, anh vào rửa tay rồi ra đây.”

Trương Triết Hạn đột nhiên lại nhận ra, tính cách người kia thật sự có thiên hướng nghiêng về mặt chỉ đạo rõ rệt. Dù mối quan hệ thân thiết với anh chỉ vừa mới bắt đầu nhưng đối phương dường như không hề có suy nghĩ sẽ giấu giếm con người thật với mình, hơn nữa còn ngược lại, tự động phô bày tất cả những thói quen mà hằng ngày cậu đều rất thích.

Ví dụ như, Cung Tuấn thích nấu ăn, bình thường chỉ cần có điều kiện liền sẽ vào bếp tự làm cơm cho mình. Cậu còn là một người yêu thích sự sạch sẽ, làm tới đâu sẽ chủ động dọn dẹp ngay tới đó, không chấp nhận được bất cứ sự nhếch nhác nào trong phạm vi cho phép của bản thân. Cuối cùng chính là mang tố chất lãnh đạo bẩm sinh từ trong tiềm thức, giống như việc cậu vừa mới bảo anh phải rửa tay rồi mới được ngồi vào bàn ăn vậy. Cách thức đề nghị hệt như ra lệnh, vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, vậy mà Trương Triết Hạn lại không có chút khó chịu hay bất mãn nào trong lòng. Anh ngoan ngoãn gật đầu ừm một tiếng, khi vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra, đối phương thật sự là một người vừa gọn gàng lại vừa ngăn nắp đến mức hiếm gặp.

Tất cả mọi thứ trong nhà vệ sinh đều được cậu sắp xếp theo một phương thức khoa học và trật tự đâu ra đấy. Khăn mặt và khăn tắm được chủ nhân treo ngay ngắn một hàng trên giá, ngay cả kem đánh răng và bàn chải cũng được dựng thẳng đối diện với nhau không chút sai lệch nào, quả thật là một tên nhóc bị bệnh khiết phích đáng ghét.

Trương Triết Hạn lau khô xong mới tự nâng tay ngửi lấy đôi bàn tay mình, một mùi hương thảo mộc vừa sạch sẽ lại vừa tinh khiết thoang thoảng theo khoang mũi xộc thẳng vào tim. Anh nhịn không được mà nghĩ thầm, người kia mỗi ngày đều rửa tay mấy lượt như vậy, thảo nào đôi bàn tay ấy vừa thon gọn trắng trẻo lại vừa sạch sẽ mịn màng, thật chẳng giống bàn tay thô kệch và cứng ngắc này của anh một chút nào.

Cung Tuấn lẳng lặng tựa cửa nhìn ngắm đối phương đang mãi mê chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Vị Trương lão sư tiền bối kia thật sự giống hệt một chú mèo nhỏ, lâu lâu lại vô thức ngẩn ra say sưa bất động. Đôi tai mèo tựa như được mọc ra từ trên đầu đang mềm mại rũ xuống theo tâm trạng của chủ nhân, khóe môi mời gọi ấy lại còn theo thói quen chun lại với nhau, thật sự là trêu chọc lòng người không chịu nổi. Cung Tuấn chủ động tiến lên mấy bước nắm lấy hai bàn tay còn đang chụm lại để trước mũi của anh, kéo con mèo nhỏ kia thoát ra khỏi chiếc lồng tí hon chỉ thuộc về riêng nó.

“Anh ngẩn người làm gì vậy, canh gà của tôi cũng sắp nguội cả rồi.”

Trương Triết Hạn đỏ bừng mặt a lên một tiếng, lúc ấy mới xấu hổ nhận ra mình vậy mà đã đứng thẩn thờ trong phòng vệ sinh của người ta cả một buổi trời, thật thất thố muốn chết.

Cung Tuấn mỉm cười nhìn đối phương luống cuống ngồi xuống trước mặt mình, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy chiếc bát đã đựng đầy canh gà nấu táo đỏ đến trước mặt người kia. Mùi thơm ngọt lành của thảo dược hòa cùng táo đỏ, màu sắc thấm đượm của thịt gà và gia vị cứ vậy đập thẳng vào các giác quan của Trương Triết Hạn. Anh vô thức nuốt nước bọt một tiếng, dạ dày vốn dĩ vẫn đói từ sớm giờ đây vì nhìn thấy mĩ thực mà lại sôi lên sùng sục thêm một lần.

“Hấp dẫn quá, Cung lão sư. Thật không ngờ cậu nấu ăn lại vừa mắt tôi như vậy. Nhìn qua là biết ngon rồi”.

Cung Tuấn cong cong đôi mắt nhìn người kia đang hé miệng cười ngọt ngào, khóe mắt bất giác cũng theo anh mà câu lên khe khẽ.

“Anh còn chưa nếm thử đã khen như vậy, đúng thật là hết cách với anh mà.”

Trương Triết Hạn bĩu môi lắc đầu tỏ ý bất mãn, sau đó mới cẩn thận cầm thìa múc lên một phần nhỏ rồi đưa vào miệng nếm thử. Nước canh vừa thơm lại vừa ngọt chạy thẳng một đường xuống dạ dày, anh thỏa mãn híp mắt, lại đưa ngón tay cái lên trước mặt người kia, khóe mắt đầu mày đều cong lại thành một đường cong hoàn hảo.

Cung Tuấn chật vật nhịn lại cảm giác chộn rộn nơi ngực trái. Bàn tay theo thói quen lại muốn xoa nhẹ mái tóc người kia trong vô thức. Cậu lặng lẽ nhoẻn miệng cười hiền, coi như lời xin lỗi của mình rốt cuộc cũng được đối phương thật tâm thật ý đón nhận, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.




.



.




.




.




Màn đêm càng về khuya lại càng trở nên tịch mịch.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đứng cạnh nhau nơi ban công lộng gió, hơi lạnh bên ngoài cứ từng đợt từng đợt nhẹ nhàng bủa vây, nhưng chẳng một ai trong hai người muốn rời đi trước cả.

Trương Triết Hạn vẫn giống hệt như trước kia, trên tay là cốc nước ấm còn đương tỏa ra hơi nóng dễ chịu. Mái tóc dài của anh rũ xuống phất phơ, sườn mặt nghiêng theo đó cũng lộ ra hút hồn đầy gợi cảm. Tựa như một thói quen, anh đột nhiên lại khe khẽ ngân nga vài câu hát đơn bạc, thanh âm nồng nàn quyện theo gió, hoà vào khoảng không mịt mù cao rộng phía trên đầu.

Người bên cạnh anh vừa khẽ nhấp vào miệng một ngụm nước ép lên men lại vừa lắng nghe bản tình ca nồng nàn mà đối phương đang thiết tha thổ lộ. Tầm mắt cậu rũ nhẹ trong màn đêm, đôi hàng mi dài tựa như một đôi bướm đen tuyền đang đậu lại trên sống mũi.

Cung Tuấn nhận ra người kia vẫn có điều bận tâm trong lòng, nhưng danh phận của một người bạn chỉ vừa mới thân quen không cho phép cậu lên tiếng hỏi nhiều như thế. Chỉ là thời gian đứng bên ngoài này càng lâu, sương trắng xuống nhiều, cậu lại càng lo lắng cho tình trạng vết thương cũ ở chân của Trương Triết Hạn.

"Vết thương ở chân của anh đứng lâu như vậy ngoài trời sẽ không có khó chịu gì chứ?"

Trương Triết Hạn khẽ đưa mắt nhìn cậu một cái, lại gật đầu mỉm cười như ra hiệu không sao. Vốn dĩ cũng chẳng định nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của người kia vẫn đang dừng lại trên khuôn mặt mình không chịu rời đi, anh bất giác lại muốn chia sẻ nhiều thêm một chút.

"Cung lão sư, cậu trước kia có thích chơi bóng rổ không?"

"Hả?"

Cung Tuấn ngơ ngác hỏi lại một tiếng, sau đó mới vô thức trả lời đối phương.

"Lúc còn là sinh viên tôi cũng có chơi qua, nhưng không mặn mà lắm. Sau đó bắt đầu lặn lội bận bịu với sự nghiệp kiếm tiền nên cũng rất lâu rồi tôi không đụng tới bóng rổ nữa."

"Vậy à?"

Trương Triết Hạn bất giác cười nhẹ một tiếng. Trong màn đêm tĩnh mịch miên man, âm giọng trầm buồn của anh vang vọng theo gió, nói với Cung Tuấn mà lại giống như đang tự nói với chính mình.

"Còn tôi thì dù rất muốn chơi cũng chẳng thể nào chơi được nữa."

Anh xoay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực mê người của Cung Tuấn, khoé môi kéo khẽ thành một nụ cười rất nhẹ.

"Cậu biết không, bóng rổ đã từng là đam mê lớn nhất cuộc đời này của tôi, nhưng bây giờ, tôi mãi mãi chẳng thể nào bước chân vào sân bóng được nữa rồi."

Cung Tuấn cứ đối mặt như vậy rồi lặng lẽ nhìn anh. Cậu chẳng biết phải nói gì, cũng biết rõ thời khắc này, có những điều cho dù nói ra cũng chỉ là sáo rỗng và dư thừa mà thôi. Nếu đã không thể thay đổi được quá khứ của anh ấy, cũng không thể thay anh ấy chịu đựng nỗi đau kia, vậy thì giờ phút này, cậu có nói gì thêm nữa cũng đều là vô ích.

"Cậu biết không, có một khoảng thời gian dài trước kia tôi cảm thấy sợ hãi vết thương này của mình thật sự . Không phải bởi vì sợ những đau đớn trên da thịt, cũng chẳng phải sợ tương lai chẳng thể phục hồi lại như mình đã tưởng, là tôi sợ hãi những khinh thường, mạt sát nhằm vào mình thời gian đó."

Khi nói ra những lời ấy, ánh mắt Trương Triết Hạn càng lúc lại càng hãm sâu vào màn đêm u tối trước mặt. Cung Tuấn lúc đó mới bất chợt nhận ra, đằng sau vẻ bề ngoài tưởng chừng vô cùng kiêu ngạo và bất cần của người kia lại là vô vàn những mênh mang cô độc và dằn xé khốn cùng suốt nhiều đêm dài.

"Lúc tôi chỉ vừa mới phẫu thuật được vài tháng, khi ấy thậm chí còn có người chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng tôi là thằng què. Nhiều người còn bảo tôi vì sao không biến đi, sao không bỏ nghề cho rồi, làm diễn viên cái gì, bày đặt diễn xuất làm gì khi mà chân thậm chí còn không đứng thẳng được. Hahaha. Nghe buồn cười quá phải không?"

Hai hàng chân mày của Cung Tuấn khi ấy đã nhíu chặt vào nhau. Cậu nghiêm túc nhìn anh rồi lắc đầu dứt khoát.

"Không buồn cười. Không buồn cười một chút nào."

"Haha, vậy sao? Vậy mà ngay lúc ấy tôi đã thấy rất buồn cười đó, Cung lão sư à."

Cung Tuấn chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh, bên dưới rèm mi phủ dài kia cậu còn trông thấy lấm lem một vệt nước. Thế nhưng người kia vẫn một mực cô độc mà kiên cường, đôi bờ vai gầy ấy chưa từng một lần run rẩy trước mắt ai.

"Lúc đó tôi đã từng nghĩ rằng mất đi bóng rổ tôi còn là tôi sao? Cả đời này chẳng thể chạm vào bóng được nữa, vậy tôi biết phải làm gì đây? Tôi đóng phim thất bại, làm người cũng thất bại, chỉ có chơi bóng mới đạt được chút thành tựu nhỏ. Bây giờ mất đi bóng rổ rồi, bọn họ nói đúng, một thằng què như tôi có biết làm gì nữa đâu."

"Trương Triết Hạn. Anh đừng như vậy. Hãy nhìn tôi đi. Anh nhìn tôi này!"

Cung Tuấn gấp gáp dùng hai tay mình bấu chặt vào hai đầu vai đối phương, giọng nói hấp tấp đứt quãng, chỉ sợ càng để người kia chìm sâu vào quá khứ cậu lại càng chẳng cách nào kéo anh ấy ra được.

"Trương lão sư. Hãy nghe tôi. Y học tiên tiến càng ngày càng phát triển, nhất định sẽ có cách khôi phục lại đầu gối của anh. Hiện giờ chưa có nhưng tương lai nhất định sẽ có. Anh nhất định sẽ quay lại được sân bóng rổ mà, tin tôi, đừng bi quan như vậy được không?"

Giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt đối phương tựa như chực chờ bất kỳ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Cung Tuấn đau lòng nhìn anh, lại khẽ khàng đưa tay miên man chạm nhẹ vào giọt nước mắt ấy.

"Anh không phải thằng què, càng không phải một kẻ vô dụng. Ngoài bóng rổ anh còn ca hát, còn đóng phim. Anh diễn được tất cả mọi vai, anh không phải một kẻ không ra gì. Nhất định sẽ có một ngày bọn họ nhìn thấy điểm sáng trên người anh. Anh phải tin tôi, được không?"

Trương Triết Hạn cúi đầu gục xuống trước mặt người kia, dù nước mắt vẫn kiên trì cố chấp không rơi nhưng đôi bờ vai lại khẽ khàng run rẩy.

"Được."

Một lời đáp lại đối phương được Trương Triết Hạn nhẹ nhàng thốt ra lại mang theo sức mạnh đập tan tất thảy những xa lạ định kiến trong lòng cả hai khi trước, cũng đánh vỡ luôn những nghi kỵ phòng ngự cuối cùng với đối phương mà Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vẫn một mực chống đỡ đến tận bây giờ.

Từ đây, lòng tin lại được khai phá thêm một tầng, mà những bước chân dũng cảm tiến về phía đối phương dù có muốn cũng đã chẳng thể nào dừng lại được nữa rồi.






____________





Hết chương 6.

27/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net