7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"Có một số việc thích hợp để lắng xuống đáy biển hơn là kéo lên để làm sáng tỏ. Bởi vì dù cho có tìm ra được đáp án cũng không nhất định sẽ khiến chúng ta vui."









---










Một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi khắp cộng đồng fan Lãng Lãng Đinh mà không một ai không biết, đó chính là việc Trương Triết Hạn và Cung Tuấn chỉ mất có 8 ngày để làm quen và thân thiết với nhau.

Mối quan hệ này được thiết lập chóng vánh và ăn ý đến mức những người xung quanh ai ai cũng đều cảm thấy hiếu kỳ, thậm chí các fan của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn khi đó còn nhỏ to thì thầm với nhau rằng, thật ra ngày ấy Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vừa gặp đã yêu, chính là cái kiểu motif trúng tiếng sét ái tình quen thuộc vẫn hay được mô tả trong các cuốn tiểu thuyết văn học lãng mạn kia.

Mãi đến tận sau này, khi cả hai đã ngồi cuộn tròn bên cạnh nhau và cùng nhìn lại chặng đường yêu ngày trước, Trương Triết Hạn thậm chí còn lấy chuyện này ra để trêu chọc đối phương, mà Cung Tuấn dường như cũng chẳng hề có ý muốn phản bác lại thầy Trương nhà mình một chút nào. Dù sao chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không phải không có cơ sở, chỉ là ngay tại thời khắc ấy của quá khứ, cả hai đều chưa cảm nhận được thứ tình yêu mãnh liệt đến mức ăn sâu vào máu thịt ấy mà thôi.

Bắt đầu từ ngày thứ tám trở đi, đoàn làm phim Thiên Nhai Khách bởi vì Trương Triết Hạn và Cung Tuấn mà như được thổi vào một làn gió mới hoàn toàn.

Tất cả nhân viên làm việc tại phim trường chẳng một ai hiểu được lý do vì sao hai vị nam chính kia mới hôm qua còn xa lạ như chẳng hề thân quen, vậy mà chỉ sau một đêm thôi, cả hai vừa nhìn thấy nhau liền sẽ chủ động tươi cười chào hỏi niềm nở, mặc dù mức độ thân thiết vẫn chưa tính là cao nhưng vẫn tốt hơn so với việc làm người xa lạ nhiều lắm.

Tiểu Vũ khi ấy còn đứng từ xa lặng lẽ quan sát Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đang vừa đọc kịch bản lại vừa ăn ý diễn tập với nhau ở bên này, trong lòng cũng hoang mang chẳng kém những fan hâm mộ ngoài kia là bao. Phải chăng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra giữa cả hai mà người thứ ba như anh hoàn toàn không biết được?

Mặc kệ là chuyện gì, nhìn người bạn thân thiết của mình không còn mặt nhăn mày nhíu như những ngày trước nữa, Dư Tiểu Vũ tự nhiên cũng cảm thấy nhẹ lòng. Ít nhất thì bản thân sẽ không cần thiết ngày nào cũng phải đi kể khổ với Trương Tô về tên đại boss mặt lạnh Trương Triết Hạn đáng ghét vẫn luôn bắt nạt mình làm vui. Hơn nữa, nụ cười rạng rỡ trên môi của người kia, hình như cũng đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy.

Tiểu Vũ âm thầm cảm khái trong lòng, rốt cuộc nhịn không được vẫn lén lút giơ điện thoại về phía đối phương. Ống kính sắc nét ngay lập tức bắt lấy tiêu cự, thu lại nụ cười sáng bừng đẹp đẽ hơn cả thái dương của người kia chỉ trong khoảnh khắc, sau đó lặng lẽ nhấn nút enter rồi chuyển sang cho Tô Tô, rất nhanh liền nhận được lời hồi đáp.

"Thiếu niên dương quan năm ấy, rốt cuộc cũng đã trở về."

Tiểu Vũ đắm chìm trong dòng tin nhắn ấy rất lâu, ánh mắt chẳng hiểu sao lại lơ đễnh nhìn sang người thứ ba vừa được nhắc đến trong cuộc hội thoại này. Người kia khi ấy vẫn còn đang cầm quyển kịch bản trên tay, khoé mắt đầu mày dường như đều mang theo ý cười nhàn nhạt chẳng thể che giấu, khiến anh bất tri bất giác cũng mỉm cười theo.

"Ừm, thật mong là vậy."


.


.


.


.


.


Trương Triết Hạn tất nhiên chẳng hề hay biết gì về cuộc nói chuyện âm thầm lén lút giữa hai người bạn nối khố kia của mình. Anh khi ấy vẫn đang dồn sự tập trung cao độ vào phân cảnh đối phương sẽ ôm choàng mình từ phía sau khi vô tình bị trúng mê hương Túy sinh mộng tử. Cảnh quay này được đạo diễn quyết định thực hiện vào ban đêm, chính là tiếp xúc cơ thể gần gũi đầu tiên giữa Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, cũng đánh dấu lần đầu tiên trong cuộc đời Ôn Khách Hành chẳng hề che giấu mà lên tiếng gọi ra thân phận thật sự của Chu Tử Thư.

"Nghĩa là em vì tưởng nhầm anh ấy là mẫu thân đã mất của mình nên mới bổ nhào lên vai anh ấy, hình ảnh này giống như là người mẹ cõng con trên vai, phải không đạo diễn?"

Cung Tuấn vừa chăm chú nhìn vào kịch bản lại vừa lo lắng hỏi dồn. Phân cảnh này là phân cảnh khá có tính thách thức đối với một diễn viên chưa có nhiều kinh nghiệm như cậu. Trong cùng một cảnh quay, cậu phải thể hiện rõ được ba sắc thái khác nhau của Ôn Khách Hành trước mặt thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư.

Bản chất đầu tiên cũng là bản chất quen thuộc nhất đối với Cung Tuấn, khi mà cậu tiếp tục vào vai vị Ôn đại thiện nhân vẫn đang mang chiếc mặt nạ phong lưu trên người, vừa tao nhã vung quạt lại vừa muốn chứng tỏ ưu thế hòng lấy lòng đối phương.

Bản chất thứ hai chính là nhân cách của bạn nhỏ Chân Diễn bất ngờ xuất hiện sau khi Ôn đại thiện nhân vô tình bị hạ dược Túy sinh mộng tử. Rõ ràng là cơ thể của một người lớn đã trưởng thành nhưng lại mang tâm trí của đứa trẻ chỉ mới lên bảy, vừa nũng nịu vừa ngọt ngào quấn quanh mẫu thân A Nhứ đòi được bế, đòi được cõng.

Nhân cách thứ ba chính là giây phút tỉnh lại sau cơn mộng ảo, Ôn cốc chủ nhận ra người tri kỷ bầu bạn tên Chu Tử Thư của mình đang lâm vào tình thế nguy hiểm, đáy mắt thoáng chốc liền hiện lên tia sát phạt lạnh lùng như trở về từ địa ngục u minh.

"Đúng vậy. Đây được xem như là hành động tiếp xúc thân thể đầu tiên giữa Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư. Các cậu đều xem nguyên tác rồi mà, cũng biết hai người họ thật sự là gì của nhau, đúng không? Ôn Khách Hành của nguyên tác lúc trúng phải Túy sinh mộng tử còn lưu manh nói rằng hắn nhìn thấy mình và người trong mộng cùng nhau cộng phó Vu sơn, mây mưa vui sướng. Tuy có nhiều cảnh chúng ta không thể cho vào kịch bản vì sợ không qua được khâu kiểm duyệt, nhưng không quay không có nghĩa là hai cậu không cần biết những chi tiết nhỏ này. Chỉ khi hiểu rõ được Lão Ôn và A Nhứ lúc ở bên nhau sẽ là trạng thái như thế nào, vì sao họ phải luôn đi cùng với nhau như thế, khi đó các cậu mới có thể biết được mình nên có dáng vẻ thế nào, nên diễn ra sao với đối phương."

Cung Tuấn vừa nghe đến bốn chữ cộng phó Vu sơn từ miệng đạo diễn Thành phát ra, cả khuôn mặt đột nhiên lại phừng lên một cái. Toàn bộ cơ thể dường như đều đang có một ngọn lửa không tên thiêu đốt, hừng hực thiêu sạch mọi lý trí trong đầu cậu.

Cậu làm sao không biết Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư là kiểu quan hệ gì, làm sao lại không rõ lý do vì sao hai người bọn họ luôn một mực dính lấy nhau như vậy chứ. Bộ truyện của nguyên tác cậu cũng đã đọc qua tận mấy lần trong thời gian ở nhà chờ đợi đến ngày khai máy. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu đóng kiểu phim thế này, làm sao lại không biết. Chỉ là...

Cung Tuấn lặng lẽ đưa mắt nhìn sang người vẫn đang bình thản đứng bên cạnh mình khi ấy. Chỉ là không biết người kia có bài xích loại tình cảm mạo danh tri kỷ này hay không? Cũng không biết anh ấy đối với những tiếp xúc thân mật của người cùng giới có thể chấp nhận đến mức độ nào? Trước mắt chỉ là một hành động tựa như cõng, nếu như sau này sẽ là nắm tay, ôm ấp, thậm chí thân mật hơn nữa, liệu anh ấy có thể chịu đựng được sao? Đạo diễn Thành nói anh ấy cũng đọc qua nguyên tác rồi, vì sao một chút phản ứng cũng không có? Chẳng lẽ chỉ mình cậu đỏ mặt khi nghe những lời hoang đường đó thôi sao. Thật xấu hổ quá mà!

"Không phải chỉ như là người mẹ cõng con trai đâu, hai tay cậu vòng qua vai tôi, sẽ có cảm giác giống như ôm từ phía sau hơn."

Trương Triết Hạn hắng giọng giải thích một hồi, sau đó mới quyết định vòng ra phía sau làm mẫu cho đối phương.

"Như thế này nè."

Anh đưa hai tay ra phía trước ôm chặt lấy Cung Tuấn, áp lồng ngực mình một phát đập mạnh vào lưng người kia. Sức lực mặc dù rất lớn nhưng chênh lệch hình thể lại khiến anh chẳng thể ôm trọn được cơ thể đối phương từ phía sau. Cung Tuấn nhìn qua tưởng chừng mảnh khảnh, mỏng manh vậy thôi chứ mỗi bộ phận trên người đều lớn hơn một vòng so với anh, riêng hai bả vai thon gầy của người ấy cũng đã lớn hơn vòng ôm của Trương Triết Hạn mất rồi.

Cung Tuấn bị người kia khóa chặt đến mức hơi đau phải kêu lên thành tiếng. Trương Triết Hạn dùng sức rất mạnh, lại vì bất ngờ nên cậu chẳng kịp phản ứng, cứ đứng đó trơ ra như tượng gỗ, để mặc cho người kia vừa ôm lấy mình vừa bàn bạc luyên thuyên với đạo diễn.

"Không không, A Nhứ cậu đừng có chủ động như thế, muốn chủ động phải là Lão Ôn chủ động. Nào, Cung Tuấn, cậu đến tìm thử góc độ xem thế nào."

Cung Tuấn bước vòng ra phía sau lưng người kia, chỉ vừa mới áp lại gần đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Trương Triết Hạn. Thứ mùi hương vừa thanh khiết lại vừa ngọt ngào, giống hệt như mùi hương mà cậu đã khắc sâu vào lòng kể từ khi được ôm anh vào đêm đoàn làm phim gặp mặt làm quen hôm ấy.

Cung Tuấn cố gắng bỏ qua tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình. Cậu dùng hai tay ôm chặt lấy cả cơ thể của người kia vào lòng, lại thân mật kề đầu lên bả vai người ấy rồi trầm giọng nói khẽ một câu.

"A Nhứ, cõng ta, xương hồ điệp của A Nhứ là đẹp nhất."

Hai bờ vai của Trương Triết Hạn ngay lập tức cứng đờ trong phút chốc, kể cả vành tai chẳng hiểu sao cũng trở nên nóng rực lạ lùng.

"Sai thoại rồi, sai thoại rồi, phải là "Nương, cõng con. Xương hồ điệp của người là đẹp nhất." Tư thế này thích hợp rồi, nào, chúng ta quay luôn. Máy 1, 2, 3 vào vị trí."

Tiếng nói lanh lảnh của đạo diễn vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Trương Triết Hạn ra khỏi sự đình trệ trong giây lát. Anh thật sự nghi ngờ tên nhóc con kia cố tình, vì biết anh thích chất giọng trầm ấm của cậu ta nên mới hết lần này đến lần khác nói thầm vào tai anh như vậy. Lại còn tự ý đổi thoại, chắc chắn là cậu ta cố tình, chẳng sai.

Cung Tuấn nhìn biểu tình hờ hững, lạnh nhạt quen thuộc đang lộ ra trên khuôn mặt đẹp đẽ của người kia, lại nhìn đến hai vành tai đỏ rực đã sớm phản bội chủ nhân của người ấy, trong lòng ngọt ngào như muốn nổ tung.

Cậu lợi dụng cảnh quay đêm càng thêm áp sát khuôn ngực mình vào tấm lưng mảnh mai của người nọ, để những lọn tóc loà xoà hai bên thái dương của người ấy mơn man chạm khẽ vào khuôn mặt mình. Vì đó là tóc thật của anh nên xúc cảm mềm mại, lả lướt khi những lọn tóc ấy chạm vào da thịt dễ chịu đến mức khiến cậu chấn động không nói nổi thành lời.

"Mẹ ơi, cõng con. Xương hồ điệp của mẹ là đẹp nhất."

Cung Tuấn vừa diễn theo lời thoại lại vừa thừa cơ cọ mặt lên vai người kia làm nũng thêm một hồi. Trái tim trong ngực trái của Trương Triết Hạn khi ấy đã điên cuồng rung động từng nhịp mãnh liệt. Anh chỉ muốn đưa tay đẩy quách kẻ đang cố ý cọ cọ trên người mình ra, nhưng vì ba máy quay và hơn hai mươi nhân viên trong đoàn vẫn còn đang đổ dồn ánh mắt về phía mình nên chỉ đành âm thầm nhịn lại.

Trương Triết Hạn vơ lấy thanh kiếm đạo cụ vẫn còn cầm trên tay, cố tình dùng sức đâm thật mạnh vào sau vai người kia rồi nhanh chóng diễn theo lời thoại.

"Lão Ôn, huynh mau tỉnh táo lại đi."

Mặc dù chỉ là đạo cụ giả nhưng Cung Tuấn vẫn bị con mèo xù lông kia chọi một phát thật mạnh vào lưng. Cậu buông tay rồi ngay lập tức lùi về phía sau, ánh mắt Ôn Khách Hành cũng mơ hồ như tan rã.

"Cắt! Tốt lắm."

Đạo diễn vừa hô dứt tiếng, Trương Triết Hạn đã quay phắt lại phía sau lưng, thanh kiếm dài chỉ thẳng vào ngực người đối diện.

"Cung lão sư, diễn cũng không tệ ha."

Cung Tuấn hài lòng vì điệu bộ nhe nanh múa vuốt của đối phương, lại nhìn tới vành tai đỏ rực vẫn đang phản chủ của người ấy, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Cậu giơ hai tay lên cao như muốn đầu hàng, sau đó mới dịu giọng dỗ dành người vẫn đang trừng mắt muốn tính sổ với mình kia.

"Được rồi, được rồi mà. Trương lão sư đừng giận, tôi sai rồi, tôi sai rồi mà."

"Hừ. Cậu nghĩ hay quá."

Trương Triết Hạn hung hăng lườm người kia một cái, lại bị ánh nhìn chăm chú sáng quắc của đối phương dán chặt vào người không buông, anh đột nhiên cảm thấy không phải chỉ có vành tai mình nóng rực kì lạ mà bây giờ ngay cả mặt có lẽ cũng đỏ bừng mất rồi.

"Cậu! Không cho phép nhìn tôi! Không được nhìn nữa!"

Anh vùi mặt dùng hai tay ôm chặt lấy đầu mình rồi một mực xoay lưng bỏ chạy về phía sau. Cung Tuấn vui vẻ cười ngốc một trận tại chỗ, sau đó mới hớt hải chạy theo níu lấy tay áo của người kia rồi hạ giọng nài nỉ.

"Trương lão sư, anh đừng chạy nữa, lại vấp ngã bây giờ."

"Cậu tránh xa tôi ra một chút. Không được lại gần tôi."

Trương Triết Hạn đỏ mặt giật tay mình ra khỏi tay Cung Tuấn, vừa đẩy cậu về phía sau lại vừa giãy giụa phản kháng.

"Được, được, nghe anh hết. Tôi không lại gần anh nữa, được không? Anh đừng chạy nữa, cẩn thận lại ngã."

Cung Tuấn lùi hẳn mấy bước về phía sau, nghiêm túc đưa hai tay lên đầu rồi nhìn anh nhẹ giọng.

"Anh đừng giận. Tôi thật sự không cố ý động chạm vào anh đâu. Vì lúc đó tôi là Ôn Khách Hành mà, Ôn Khách Hành đối với sự hiện diện của Chu Tử Thư đang ở ngay trước mặt mình tất nhiên chẳng thể nào kiềm chế được, anh cũng biết mà. Nếu như Trương lão sư không thích, lần sau tôi sẽ không tự động phối diễn như vậy nữa. Thật xin lỗi anh."

Cậu nói xong câu cuối cùng liền khẩn thiết cúi đầu trước mặt đối phương nhận lỗi. Ngữ khí vừa chân thành lại vừa dịu dàng ấy của đối phương khiến Trương Triết Hạn cảm thấy mình thật sự chẳng thể nào giận lâu hơn được nữa. Anh nghiêm mặt cau mày lặng lẽ nhìn Cung Tuấn hồi lâu, sau đó mới bất lực quay đầu rồi khoát tay rời khỏi.

"Bỏ đi. Cậu cũng không cần xin lỗi. Sau này không có lần thứ hai là được rồi."

Cung Tuấn nhìn thấy Tiểu Vũ đang cầm sẵn chiếc quạt mini đứng đợi Trương Triết Hạn bên cạnh cửa xe RV của anh, cũng nhìn thấy người kia mới đó thôi còn nghiêm mặt làm dữ với mình, nhưng vừa quay đầu đã thân thiết choàng tay khoác vai người trợ lý thân cận, đáy mắt cậu lạnh nhạt thu lại nét cười trong thoáng chốc.

Lần này chẳng qua cũng chỉ là một phép thử mà thôi, Cung Tuấn cũng đã có được đáp án mà mình cần. Xem ra, những tháng ngày về sau vẫn chỉ nên vui vẻ làm bạn rồi cười đùa, nghịch ngợm với người ấy nhiều thêm một chút thì hơn. Bất kỳ hành động thân mật quá phận nào của cậu cũng sẽ mang đến một sự phản kháng dù lớn dù nhỏ của đối phương, mà Cung Tuấn thì lại chẳng hề mong đợi điều đó một chút nào.

"Có lẽ cũng chẳng nên thử nữa làm gì. Một lần như vậy đã là quá đủ rồi."

Cung Tuấn bất lực nhìn trời rồi cười nhẹ một tiếng. Dù sao, chẳng phải ai trên đời cũng giống như cậu, làm sao mà trách anh ấy được đây.





______________



*Note:

Truyện đa phần sẽ viết theo những sự kiện có thật ngoài đời của Tuấn Triết, nhưng mốc thời gian tùy theo cảm nhận của mình mà có chênh lệch đôi chút. Ví dụ như ngày thứ tám sau khi khai máy, cảnh quay thật sự phải là cảnh cả hai lăn lộn trên cỏ ở Long Uyên các mới đúng, nhưng mình lại thấy cảnh ấy thân mật và vui vẻ hơn so với giai đoạn đầu trong tưởng tượng của mình quá nhiều, thành ra sẽ để dành cho một chap khác ở phía sau.

Nhắc lại một lần nữa, truyện có chứa yếu tố OCC, đa phần là OCC về tính cách của hai nhân vật chính. Cung Tuấn có lẽ không "hắc" như những gì mình viết, Hạn ca cũng sẽ không dễ ngại ngùng và hay thẹn thùng như vậy, nhưng vì đây là suy nghĩ của mình về cả hai nên sẽ cố gắng khai thác tâm lý của cả hai một cách mượt mà nhất có thể. Đừng hỏi mình vì sao lại viết như vậy, vì chính mình cũng không biết đâu.

Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã thích chiếc fic nhỏ này và câu chuyện về Tuấn Triết của mình.

❤️🙆

_____________


Hết chương 7

05/06/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net