8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"Thật ra có ai sinh ra đã được kiên cường như cây đại thụ kia, chẳng qua là trước mặt những người cần được bảo vệ, nhất thiết phải thể hiện sự kiên cường, không thể để cho người đó lo lắng, chỉ có vậy thôi."









---









Trương Triết Hạn bước nhanh về phía xe RV cầm lấy cây quạt mini mà cậu bạn thân đưa cho, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ra khung cảnh tiêu điều xung quanh rồi âm thầm than nhẹ một tiếng.

"Ở đây nóng quá, Tiểu Vũ. Giờ chúng ta chính thức bị mua đứt bốn tháng rồi, tôi chẳng thể đi đâu được nữa. Ngột ngạt chết đi được."

Tiểu Vũ vừa đưa tay vén gọn lại tà áo phía sau cho người kia lại vừa âm thầm len lén quan sát phản ứng của Trương Triết Hạn, nhìn thấy đối phương vẫn chẳng có biểu hiện gì khác thường mới giả vờ vô ý đặt câu hỏi.

"Lúc nãy, tên kia làm trò gì với cậu?"

Trương Triết Hạn vốn đang mở điện thoại đăng nhập vào trò chơi đấu địa chủ yêu thích của mình, nghe thấy Tiểu Vũ nói gì đó mới lơ đãng hỏi lại.

"Ai?"

"Cung Tuấn."

Tiểu Vũ bất mãn đè thấp giọng nói, cố gắng không để bản thân mình trở thành cáu gắt, nhưng đối phương rốt cuộc vẫn tinh tế nhận ra được sự bức bối trong ngữ điệu của anh. Trương Triết Hạn nheo mắt ngó lom lom vào khuôn mặt đang nhăn nhó vì tức giận của người kia, sau đó lại vui vẻ ha ha cười lớn.

"Cậu ấy thì có thể làm gì được tôi chứ?"

"Cậu còn giấu tôi? Tiểu Triết, chúng ta là anh em bao nhiêu năm nay, cậu nghĩ gì chẳng lẽ tôi còn không biết? Cậu ta không làm gì mà lúc nãy đạo diễn vừa hô cắt cậu đã quay lại trừng mắt với cậu ta? Vừa nãy hai người nói chuyện riêng tôi còn thấy được cậu ta cúi đầu xin lỗi cậu. Cậu ta có ý gì vậy? Mới hôm qua còn lên mặt với chúng ta, hôm nay tới phim trường lại giả vờ thân thiết, bây giờ nhịn không được rốt cuộc cũng giở trò rồi? Tôi đã bảo cậu ta không phải người đơn giản, cậu sao lại không chịu tránh xa cậu ta ra một chút?"

Dư Tiểu Vũ vốn ôm trong lòng một cục tức to đùng, vừa nghe anh nói vậy liền chỉ tay vào mặt anh mắng liên tục không dứt. Trương Triết Hạn nghiêm túc lắng nghe toàn bộ, sau đó mới mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tiểu Vũ.

"Cậu nghĩ tôi là người dễ bị bắt nạt đến thế à? Trong mắt cậu Trương Triết Hạn dễ bị người ta giở trò lắm sao? Dư Tiểu Vũ, cậu có phải là quá coi thường tôi rồi không hả?"

Tiểu Vũ nhịn không được tức giận trong lòng, rốt cuộc vẫn đưa tay đấm vào ngực Trương Triết Hạn một cú.

"Cậu biết rõ ý tôi là gì, còn ở đó mà khiêu khích tôi. Tên khốn nhà cậu!"

"Haha."

Trương Triết Hạn bật cười một tiếng, rốt cuộc cũng thu lại sự cợt nhã dửng dưng hiếm có trên khuôn mặt. Anh đưa tay giữ chặt lấy bả vai Tiểu Vũ, ánh mắt sáng trong thấu triệt nhìn thẳng vào người kia, đôi hàng mi theo đó cũng rũ nhẹ dưới ánh đèn chẳng đủ soi rọi bất cứ thứ gì của xe RV.

"Không có gì đâu, thật đấy. Chỉ là một phép thử mà thôi, mặc dù chính tôi cũng không biết cậu ta đang thử gì ở tôi nữa."

Anh cười nhẹ một tiếng như có như không, đáy mắt cư nhiên lại mang theo một tia trống rỗng mơ hồ mà Dư Tiểu Vũ khi ấy muộn màng chẳng kịp để ý.

"Có lẽ người ta vẫn đang thăm dò con người tôi thế nào, còn tôi thì lại chẳng cách nào che giấu được sự mục ruỗng trong tâm hồn mình."

Tiểu Vũ đau lòng nhìn đối phương lại một lần nữa tự khép mình vào vỏ, anh đưa tay búng cái tách vào trán người kia, vừa ai oán vừa hung hăng giày vò.

"Ai bảo cậu mục ruỗng? Ai dám nói cậu mục ruỗng? Con mẹ nó Trương Triết Hạn hơn mười năm gắn bó của bọn tôi, ai dám nói tâm hồn cậu mục ruỗng chính là chửi bọn tôi không có não, chẳng biết chọn bạn mà chơi đó cậu biết không? Cung Tuấn kia là cái thá gì chứ? Cậu ta làm gì mặc kệ cậu ta. Chẳng cần cậu ta dính vào chuyện của cậu, cậu còn có tôi và Tô Tô, chúng ta là anh em cả đời không thay đổi."

"Được, được. Anh em cả đời không thay đổi. Ai thay đổi trước người ấy làm chó con. Được chưa hả?"

Trương Triết Hạn gật đầu hùa theo, đôi bàn tay vô thức vò vò mái tóc loà xoà trước trán của Tiểu Vũ, ánh mắt chẳng hiểu sao lại dán chặt vào vầng trăng ảm đạm đang bị mây mù che kín trên bầu trời, giọng nói mê man trầm khàn mà từ tính.

"Tiểu Vũ, thật may vì ít nhất bên tôi vẫn còn các cậu. Nếu không có các cậu, có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi."

Tiểu Vũ âm thầm siết chặt hai lòng bàn tay vào nhau, đáy mắt bất chợt lại hiện lên hình ảnh Trương Triết Hạn một mình chống nạn kiên cường bước từng bước một trên hành lang bệnh viện chẳng một bóng người của hai năm về trước.

Trương Triết Hạn của hai năm về trước, vẻn vẹn chỉ sau một đêm đã trở nên trầm mặc, ít nói, ít cười, cũng không còn nhí nhố bày trò trêu anh và Tô Tô như khoảng thời gian đẹp đẽ trong quá khứ.

Trương Triết Hạn của hai năm về trước chính là người bạn quý giá nhất của anh, người mà anh và Trương Tô sẵn lòng đánh đổi tất cả mọi thứ chỉ để tìm về nụ cười sáng bừng đẹp đẽ trên khuôn mặt của chàng thiếu niên phóng khoáng nhiệt huyết kia, nhưng chẳng cách nào bù đắp lại được.

Dư Tiểu Vũ đưa tay ôm choàng lấy Trương Triết Hạn rồi áp chặt đối phương vào lòng mình, đôi bàn tay vỗ về tấm lưng săn chắc của người kia qua tầng tầng lớp lớp y phục cổ trang thô dày và nặng nề, anh đột nhiên lại cảm thấy mình thật ích kỷ và cảm tính biết bao nhiêu. Chỉ muốn Trương Triết Hạn ấy mãi mãi là Trương Triết Hạn duy nhất của một mình mình và Trương Tô, ai cũng đừng hòng đem cậu thiếu niên sáng ngời chói lọi ấy rời khỏi tầm mắt anh, dù cho đó có là người đã một lần nữa mang lại nụ cười cho Trương Triết Hạn đi chăng nữa.

Lời nói ra đến đầu môi cứ thế nuốt ngược vào lòng, Dư Tiểu Vũ rốt cuộc cũng chỉ đành bất lực giấu đi nụ cười rạng rỡ của đối phương trong bức ảnh được gửi cho Trương Tô lúc chiều. Nhìn thấy Trương Triết Hạn vẫn đang mông lung mơ hồ vì những phép thử kỳ lạ của Cung Tuấn, trong lòng anh đột nhiên lại nảy ra một giả thuyết phi lý lạ lùng.

Biết đâu chừng thứ người kia đang cố gắng phán đoán không phải nhân cách của Trương Triết Hạn mà là khả năng có thể tiếp cận, gần gũi với Trương Triết Hạn thì sao?

Biết đâu chừng chính Trương Triết Hạn cũng đang tự vẫy vùng trong khu vực an toàn của bản thân, chẳng dám rời khỏi bức tường thành do mình một tay gầy dựng, vậy nên mới cho rằng người kia chỉ đang có ý xấu thăm dò con người mình mà thôi, chẳng hề nghĩ đến động cơ thật sự đằng sau những hành động thăm dò ấy là gì.

Có lẽ chính bản thân Trương Triết Hạn cũng không biết nụ cười cùng ánh mắt lúc nãy của mình chứa bao nhiêu vui vẻ, thoải mái, vô ưu. Còn người kia lại càng không biết Trương Triết Hạn trước khi gặp cậu ta là một Trương Triết Hạn như thế nào, vậy nên cả hai mới dùng dằn kéo dãn mãi hai đầu sợi dây liên kết của mối quan hệ như thế. Một bên kéo, một bên buông. Khi bên này Trương Triết Hạn muốn buông thì bên kia Cung Tuấn lại kéo.

Tiểu Vũ càng thêm siết chặt tấm lưng cong của người kia trong phút chốc, lòng dạ hoang hoải rối bời chẳng tìm được hướng ra. Rốt cuộc lại nhớ đến nụ cười sáng trong đôn hậu của Trương Triết Hạn mà mới rồi mình vô tình chụp được, anh dứt khoát đi đến quyết định cuối cùng.

Đành vậy, chẳng cần biết đối phương là ai, chỉ cần có thể khiến Trương Triết Hạn vui vẻ mở lòng, anh sẽ không quản nhiều như vậy nữa.

Chỉ mong rằng người mang họ Cung kia đủ tốt. Chỉ cần cậu ta tốt, cho dù cậu ta muốn tiếp cận Trương Triết Hạn hay là muốn ở lại bên cạnh người kia dài lâu, anh cũng sẽ nguyện ý bằng lòng giúp sức.

Một ngày nào đó anh nhất định sẽ nói cho Trương Triết Hạn biết lúc ở bên cạnh người kia, dáng vẻ của Trương Triết sinh động và ngập tràn sức sống biết bao nhiêu.

Còn bây giờ, có lẽ anh vẫn chỉ nên đứng ở bên ngoài lẳng lặng quan sát thì hơn, coi như cho cả hai thêm thời gian để tự tìm hiểu.

Dù sao, muốn nhận định một người trong thời gian một sớm một chiều cũng là điều không thể.


.


.


.


.


.


Trương Triết Hạn bắt đầu hình thành thói quen dậy sớm đi đánh golf kể từ khi chân không còn chơi bóng rổ được nữa.

Mỗi ngày anh đều sẽ thức dậy vào đúng 5 giờ 30 sáng, cùng Tiểu Vũ đi đến sân golf cách khách sạn chưa đến năm cây số và thực hiện bài tập đánh bóng vào lỗ của mình.

Nhìn thấy tên kia vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài ở ngay ghế lái bên cạnh, Trương Triết Hạn chỉ muốn một cước đạp bay người xuống khỏi xe. Nhưng nghĩ đến tối hôm qua Tiểu Vũ có lẽ ngủ cũng không được trọn vẹn, sáng nay lại còn phải dậy thật sớm để lái xe đưa mình đi đánh golf, anh chỉ đành nhịn lại.

Hôm qua cả đoàn cố gắng làm việc đến tận khuya để quay cho xong phân cảnh Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư giao chiến với nhau bên bến vắng sông trăng.

Trương Triết Hạn bị treo trên dây cáp liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, bay qua bay lại, bay tới bay lui như một con rối giấy. Mãi đến lúc đạo diễn hô cắt cảnh thành công, khi tháo hết phụ kiện dây cáp trên người xuống anh mới chợt nhận ra hai bên đùi và bắp chân chẳng biết đã bị hằn lại vết hằn đỏ tím từ khi nào.

Sự nhức nhối tê dại lan truyền từ đùi trong xuống đến tận cẳng chân, Trương Triết Hạn cắn răng nhịn đau, tự mình kéo ống quần xuống che đi mấy vết hằn rớm máu đã sớm khô lại.

Khi đó trời đã về khuya lắm rồi, tất cả mọi người trong đoàn ai nấy cũng đều mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp cho xong mớ hỗn độn ở hiện trường rồi trở về phòng đánh thẳng một giấc cho đến sáng.

Trương Triết Hạn ngại làm phiền người khác nên cũng tự mình ôm lấy chân đau, cố gắng chịu đựng hi vọng nhanh chóng di chuyển trở về khách sạn rồi chườm ấm cho tan bớt máu bầm. Vốn dĩ khi ấy cũng đã định gọi Tiểu Vũ chạy lại đỡ mình đứng dậy, nhưng nhìn thấy tên kia còn đang ngủ gà ngủ gật trên băng ghế giữa bãi đất trống, anh lại chẳng đành lòng.

Trương Triết Hạn không hề nói với ai về chuyện vết thương ở chân, lại càng không muốn người khác biết được tình trạng sức khỏe của mình. Vậy mà sáng hôm sau, lúc đánh golf trở về đã thấy Cung Tuấn đang đứng sẵn ở trước cửa đợi anh.

Người kia dường như đã đợi anh từ lâu, trên thân cũng chỉ mặc bộ quần áo ngủ bằng cotton giản dị. Mái tóc ngắn cũn của cậu rối loạn lung tung, đôi mắt mang theo hơi nước nhập nhoạng mơ hồ như vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

"Anh đi đâu mà trở về sớm vậy?"

"À, sáng nào tôi cũng dậy sớm để đi đánh golf, 7h thì về. Cậu tìm tôi sớm vậy có việc gì sao? Tôi nhớ sáng nay chúng ta cũng đâu có cảnh quay nào?"

Cung Tuấn nhíu mày nhìn anh, đôi môi dỗi hờn khẽ bĩu ra một đường cong rất nhỏ.

"Anh còn đi đánh golf được sao? Chẳng phải tối hôm qua chân lại đau hả? Sao anh lúc nào cũng không tự để ý đến sức khỏe của mình như vậy?"

Trương Triết Hạn ngạc nhiên nhìn người kia dùng khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ mơ màng để trách móc mình, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy buồn cười vì sự đáng yêu, chân thành của đối phương quá đỗi.

"Cậu làm sao biết tối hôm qua chân tôi bị đau?"

Ngay cả Tiểu Vũ còn không biết nữa mà. Trương Triết Hạn âm thầm bổ sung trong lòng một câu như vậy.

"Trương lão sư, tôi quay cùng anh cả đêm, làm sao mà không biết. Lúc đu trên dây đã thấy anh bứt rứt khó chịu, nhưng lúc đó vì cảnh quay chưa xong, tôi cũng không dừng lại được. Tới khi đóng máy chớp mắt một cái đã chẳng thấy anh đâu, thật là. Sáng nay lại còn dậy sớm đi đánh golf được, Trương lão sư cũng thật giỏi."

Trương Triết Hạn chẳng biết phải nói với đối phương thế nào nên chỉ đành haha cười trừ vài tiếng, nhìn thấy trên tay người kia còn mang theo một chiếc túi giấy rất to, anh mở tròn mắt ngạc nhiên bối rối.

"Cái này là gì vậy? Không phải cậu đem đến cho tôi đấy chứ?"

Cung Tuấn gật đầu đánh rụp, lúc này mới chợt nhớ đến chiếc túi giấy mà mình còn đang ôm trong ngực.

"Thật sự là đem đến cho anh đấy. Tối hôm qua tôi về phòng tắm rửa mới thấy hai chân mình sưng tấy cả lên, phần bắp chân có chỗ còn bị dây cáp mài đến rớm máu. Cũng chẳng biết bên anh có chuẩn bị sẵn mấy thứ này không nên sáng nay tôi đem đến sớm cho anh. Bông băng, cồn gạc dùng để làm sạch vết thương, còn cả túi chườm nóng, chườm lạnh, thuốc kháng sinh, thuốc giảm đau... Tôi sợ phòng anh không có nên đem qua hết một lượt luôn thể."

Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn cẩn thận điểm qua từng thứ một trong túi, lại còn tỉ mỉ dặn dò công dụng của mỗi món đồ trên tay, nội tâm anh thật sự chấn động không nhỏ.

"Cậu dậy sớm như vậy là để đến đưa những thứ này cho tôi? Chỉ có vậy?"

"Nếu không thì sao? Trương lão sư tưởng tôi xuống đây để làm gì nữa?"

Cung Tuấn nhanh nhảu bật thốt xong câu trả lời mới luýnh quýnh nhướng mày nhìn lại khuôn mặt ngơ ngác của đối phương, lúc này mới chợt nhận ra mình hình như cũng dài tay quá mức.

Người ta cũng đâu phải đến đây một mình, xung quanh anh ấy vẫn còn đoàn đội đông đúc, thiếu thốn thứ gì có thể nhờ trợ lý chạy đi chạy về lo liệu.

Ngược lại chính mình còn ở đây lo lắng không đâu, lỡ như vô duyên vô cớ khiến anh ấy sợ hãi rồi rụt về như lần trước nữa. Thế nhưng lời cũng đã trót nói ra mất rồi, làm thế nào để thu hồi được đây.

"Tóm lại, anh cứ cầm lấy đi. Tôi thật sự là đem đến cho anh đó."

Cậu đỏ mặt cúi đầu, cũng chẳng dám nói năng hùng hồn như trước nữa.

"Tại anh lần nào cũng không biết tự chăm sóc cho bản thân, tôi cũng chẳng muốn lại nhìn thấy anh gục xuống trước mặt mình như lần đầu tiên gặp mặt đâu. Anh đừng có không biết quý trọng bản thân như vậy nữa, liều mạng như vậy chỉ khiến cho người bên cạnh thêm xót thôi."

Trương Triết Hạn lặng lẽ quan sát biểu tình thay đổi liên tục trên khuôn mặt người kia, nhìn thấy cậu né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt mình nhưng vẫn một mực nhét chặt túi thuốc vào tay anh, rốt cuộc trên mặt cũng không che được ý cười nhàn nhạt.

"Cảm ơn, Cung lão sư."

Cung Tuấn ngại ngùng dùng tay gãi gãi hai tai, sau đó mới lúng búng mở miệng trả lời.

"Anh cảm ơn gì chứ, không cần khách sáo như vậy đâu. Chúng ta là đồng nghiệp mà, đồng nghiệp thì không, không cần cảm ơn."

Trương Triết Hạn dịu dàng nhìn cậu rồi nở nụ cười, những nếp gấp nơi đuôi mắt anh theo niềm vui của chủ nhân cũng cong lên khe khẽ.

"Trong phòng tôi có món mì trộn Giang Tây rất ngon, Cung lão sư có muốn thử một chút không?"

"Mì trộn Giang Tây? Là đặc sản sao?"

"Đúng vậy, món này ở quê tôi cũng xem như khá nổi tiếng. Hôm qua mẹ tôi tự tay làm rồi nhờ người đem đến cho tôi, mùi vị phi thường cực đỉnh."

"A! Ngon như vậy sao, vậy tôi cũng muốn nếm thử."

Cung Tuấn vui vẻ reo lên một tiếng như trẻ con, ánh mắt sáng trong thấu triệt rạng ngời. Trương Triết Hạn thấy cậu hân hoan, hứng khởi như vậy cũng cong mắt mỉm cười đáp lại.

"Được, chiều nay tôi sẽ mang đến phim trường cho cậu."






___________




Hết chương 8

17/06/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net