Thơ haiku vào mùa đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

"Thầy không phải chỉ dẫn gì nhiều cho em nữa, thấy không?" Thầy King nói với Eddie sau giờ học. "Kaspbrak, nếu em tiếp tục giữ vững phong độ với số điểm này, em sẽ không phải lo lắng với kì thi đầu vào. Điều còn lại chính là sức khỏe của em... thầy nghĩ sẽ nói chuyện với mẹ em về vấn đề này."

"Vâng, thưa thầy. Cảm ơn thầy."

Thầy King mỉm cười nhìn Eddie rồi quay về phía cửa ra vào nơi Bill đang đứng đợi bạn mình.

"Nếu thầy là em, thầy sẽ không quá lo lắng," Thầy King nói với Eddie. "Nếu em có thể giữ mẹ em bình tĩnh và có một người bạn như William Denbrough cùng giữ chắc phong độ ổn định hướng tới mục tiêu như lúc này, thì em đi đúng hướng rồi đấy. Em đã có kế hoạch cho tương lai rồi phải không?"

Eddie cảm thấy bồn chồn. Cậu có thể nghe thấy chúng.

Nếu người lớn nghĩ rằng lên một kế hoạch cho cuộc sống là điều tốt thì Eddie cũng tin theo như vậy. Cho nên Eddie nhận lấy lời khen và cảm ơn thầy cố vấn lần nữa.

Rất nhanh sau đó chỉ còn lại Bill và Eddie ở lại trong văn phòng để lau sàn nhà và dọn dẹp bàn. Ngôi trường hiện tại rất vắng vẻ. Eddie cảm thấy có chút thân thuộc trước cảnh tượng này. Khi Eddie và Bill luôn ở bên nhau một mình sau mỗi giờ học vì công việc của Bill ở hội học sinh... trước khi Richie đề xuất muốn đưa Eddie về.

"Tóc cậu là ngọn lửa mùa đông. Tháng giêng rực hồng. Trái tim tớ cũng bừng cháy ở nơi đó... phải không? Có phải nó như vậy không?"

"Cái gì?"

Bill di chuyển những tờ báo trường nằm trên bàn trong khi đang lau dọn. "Là điều gì đó mà khi nãy Richie n-nói. Tôi v-vừa đọc được chúng trên tờ b-báo trường. Cô Wilkes chọn nó t-từ lớp văn học c-của cổ. B-Ben Hanscom đã viết nó. Tôi n-nghĩ là cậu ấy viết cho Beverly Marsh. Cậu có biết Ben và Bev hôm nay đã chính t-thức hẹn hò không?"

Eddie nhoẻn miệng cười. "Thật tốt." Cậu miễn cưỡng ném đống giấy linh tinh vào sọt rác. "Thật tốt," Eddie lặp lại.

Bill nhìn cậu. "Eddie. Cậu đá Richie rồi phải không?"

Cậu trai nhỏ con ngạc nhiên bởi câu hỏi. "Xin lỗi?"

"Hoặc là ngược lại. Cậu ta đá cậu sao?"

Eddie gượng cười cố gắng bỏ qua chủ đề này. "Cậu đang hỏi gì vậy, Billie? Không có gì cả."

"Chỉ là cậu trông có vẻ buồn, thế thôi." Bill chậm rãi hướng bước chân về phía bàn của cô Wilkes, nơi mà Eddie đang lau dọn. Cậu trai nhỏ con có vẻ khổ sở và Bill không hiểu tại sao.

"Cậu với Richie không có hẹn hò, phải không?" Bill hỏi với giọng điệu chán ghét.

Eddie lãng tránh ánh mắt của cậu. "Không. Nếu chúng tôi hẹn hò cậu sẽ biết, Bill. Tôi sẽ không làm gì lén lút sau lưng cậu."

"Cậu vẫn hẹn hò với cậu ta không?" Bây giờ thì Bill đang ở ngay trước mặt Eddie và Eddie không thể tránh đi đâu cả. Bill đưa tay nhẹ mơn trớn gò má của cậu trai nhỏ con trước mắt mình, cậu khiến Eddie phải ngẩng lên nhìn cậu. "Tôi biết là cậu b-biết chúng ta đang ở thời điểm mà mọi thứ trong đời đều có vẻ buồn chán. Chúng ta đang ở thời điểm này. Ban đầu cậu sẽ cảm thấy hài lòng, sau đó tuổi trưởng thành đến và ép cậu phải lớn lên, rồi những cơ hội vào đại học cùng việc rời khỏi tất cả những điều đáng sợ ở nơi này. Để tôi nói cho cậu. Đến cả Mike Hanlon, người tìm được vẻ đẹp trong những thứ thê lương, ảm đạm nhất cũng sẽ không do dự mà rời khỏi Derry nếu có cơ hội. Tôi chắc chắn."

"Có những người nhận ra khi đến lúc họ nên rời khỏi Derry vì lợi ích của bản thân, thì họ lại dừng lại và quyết định khám phá mọi thứ ở cái thị trấn giản đơn này. Cho nên vài năm sau đó khi nhìn lại tuổi trẻ của mình, họ có thể nói, 'Ít ra mình đã làm điều đó.'" Bill cúi người, khẽ đặt trán mình lên trán của Eddie, cậu hít một hơi sau cùng. "Một khi chúng ta tốt nghiệp và bước ra thế giới này, chúng ta sẽ khám phá ra rất nhiều điều mới mẻ hơn, những điều tốt đẹp hơn. Và đó là khi chúng ta nắm lấy quá khứ và biến nó thành một điều mà sau này chúng ta sẽ nhìn lại. Chúng ta sẽ lên nhiều những kế hoạch mới và khác nhau. Eddie, làm sao cái kế hoạch mãi mãi làm anh em tốt của nhau còn phù hợp với chúng ta chứ?"

Bill nói đúng. Cuối cùng, đó là cách mà nó sẽ trở thành. Bill chỉ đơn thuần là xác thực điều đã luôn ở trong tâm trí cậu cả khoảng thời gian dài.

Như thể để thuyết phục Eddie lần cuối, Bill thì thầm, "Richie không giống thế này... không giống chúng ta."

Eddie lập tức nghĩ về cuộc đối thoại giữa Richie và Stan. Eddie khác với chúng ta, hiểu không? Giờ thì Eddie biết rồi.

Bây giờ Bill đang dịu dàng mân mê gò má của cậu trai nhỏ con rồi chậm rãi trượt xuống hai cánh môi của Eddie, và Eddie đột nhiên có chút hoảng sợ bởi hành động ấy, Bill để ý thấy.

"Tôi sẽ không bao giờ tổn thương cậu." Bill nói. "Cậu biết tôi sẽ không bao giờ làm thế mà." Cậu hôn lên khóe môi của Eddie và lùi lại một bước để quan sát phản ứng của cậu trai trước mặt mình.

Eddie từ bỏ, cậu lựa chọn tin tưởng Bill, người mà mẹ cậu đã tin tưởng giao phó cậu vào tay cậu ấy. Bill lần nữa thu hẹp khoảng cách, lần này cậu trực tiếp hôn lên môi Eddie và Eddie tiếp nhận nụ hôn ấy. Bill ôm eo Eddie, kéo cậu trai nhỏ con lại gần mình hơn và được đà tiến tới, sau ngần ấy năm cậu kìm nén cảm xúc dành cho Eddie. Và cậu cũng đã có thể nhận định Eddie là dành cho mình ngay trưa hôm ấy nếu cửa phòng không đột ngột mở ra, Richie Tozier và Stanley Uris xuất hiện bên ngoài, chứng kiến tất cả.

Bill và Eddie đồng thời dừng lại, đối diện với loạt ánh mắt hoang mang ngơ ngác của hai người mới đến.

Eddie chuẩn bị bật khóc. Đây là một cảnh trong bộ phim truyền hình dài tập mà mẹ cậu luôn rất thích xem, khi nam chính nhìn thấy người mình yêu hôn một kẻ khác và anh ta quay đầu chạy đi, tránh né mọi lời giải thích và cơ hội để chuộc lỗi. Cậu siết chặt lấy tay áo của Bill, nước mắt chuẩn bị trào ra khi Richie chạy đi.

Nhưng Richie đã không chạy đi. Cậu có vẻ bực dọc, tức tối. Điều tiếp theo mà Richie làm mới khiến mọi người ngỡ ngàng.

Cậu nhanh chóng tiến về phía hai người và giơ tay đánh một cú mạnh vào ngang đầu Bill.

"Cậu đang làm cái đéo gì vậy?!" Eddie hét lên. Không nói một lời, Richie nắm lấy tay Eddie và kéo cậu trai nhỏ con chạy khỏi căn phòng, để Bill và Stan bơ vơ lại phía sau.

Lần nữa, Stan bị cạn lời. Cậu sẽ nguyền rủa Richie đến vô cực và vĩnh hằng - Stan ghét bị cho ra rìa như thế này, cứ làm những trò con bò rồi chẳng nói gì cho cậu biết cả!

Bill đang đỡ lấy phần đầu rỉ máu của mình.

"Richie đang nghĩ cái đéo gì vậy? Tại sao phải chảy máu mới chịu? Tên khốn đó có cầm gì trên tay hả?" Stan hoang mang. Cậu nhìn xuống Bill đang ngã ngồi trên đất và quan sát cậu ta gần như muốn chửi đến nơi.

Như thế nào cũng được. Stan nghĩ sẽ giải quyết Richie sau. Còn bây giờ...

"Đi nào, Bill. Tôi đưa cậu đến bệnh viện." Stan tiến lại gần và khoác tay quanh người, đỡ Bill đứng dậy, nhưng rồi cậu chợt nhận ra, Bill không chỉ tức giận mà cậu ấy còn đang khóc.

7

Richie nắm cổ tay kéo Eddie chạy ra tới tận ngoài trường, sau khi Eddie than rằng cậu đang làm đau tay mình. Richie mới buông ra.

"Tôi xin lỗi," Richie nói sau khi hồi phục lại nhận thức và cảnh tượng mà cậu vừa chứng kiến khi nãy hoàn toàn in sâu trong tâm trí Richie. Cậu không đối mặt với Eddie.

Eddie chỉ muốn được nắm tay lần nữa. "Không phải như vậy," Cậu lẩm bẩm, bởi vì họ lại trở về với cái vòng vuông này. "Không phải như vậy." Eddie dần trở nên tuyệt vọng. "Tôi và Bill... những gì cậu nhìn thấy khi nãy... không phải như vậy..." Ừ thì, nó không là gì cả; nhưng so với việc Richie có thể đã nghĩ mọi thứ như một trò đùa tệ hại ngay khoảnh khắc đó, nó không là gì cả. Nó chẳng là gì so với những gì mà Eddie và Richie đã có cùng nhau, đó là điều mà Eddie muốn nói.

Vẫn phớt lờ cậu trai nhỏ con, Richie đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này đang tràn đầy tuyết. Tuyết... mùa đông... haiku của Ben... Chết tiệt, sao cậu không thể nhớ được nó?

"Tóc cậu là ngọn lửa mùa đông... Tháng giêng rực hồng... Trái tim tớ... ummm..."

"Trái tim tớ cũng bừng cháy ở nơi đó," Eddie giúp cậu hoàn thành trọn vẹn bài thơ.

Oh. Richie quay nhìn Eddie và bật cười.

"Đúng rồi! Uầy, tôi đã dành cả thanh xuân để nghĩ về nó! Cuối cùng, tôi có thể thư giãn rồi!"

"Thật ra nó ở trong tờ báo trường, nếu cậu muốn đọc. Cô Wilkes đã chọn ra bài thơ hay nhất từ lớp văn học của cổ để xuất hiện trên đó." Bây giờ, đến cả Eddie cũng mỉm cười vì sự ngớ ngẩn của những điều này. "Cậu đúng là một tên kì quặc," Eddie nói Richie.

Trong giây lát, tuyết bỗng ngừng rơi.

"Richie." "Eddie." "Oh. Cậu nói trước đi." "Không, cậu trước. Cậu muốn nói gì?"

"Okay. Nghe này. Tôi và Bill--"

"Cmn! Quên đi! Tôi sẽ nói trước!"

Eddie chỉ muốn bóp cổ Richie.

"Eds, đây là nghiêm túc nhé. Cậu có, uh... Cậu có muốn... Đcm. Tôi không quan tâm chuyện giữa cậu và Bill. Tôi không quan tâm chuyện tôi thấy khi nãy. Tôi thích cậu. Vậy cho nên, làm ơn. Hẹn hò với tôi đi!"

Và giờ thì Eddie sửng sốt.

Eddie, làm sao cái kế hoạch mãi mãi làm anh em tốt của nhau còn phù hợp với chúng ta chứ?

Chúng ta sẽ ở đâu? Richie sẽ dành một chỗ cho tôi trong tương lai chứ?

Richie trở nên xấu hổ ngại ngùng. "Nói gì đi, Eds? Tôi không đủ tốt sao? Thôi nào, cậu lại khiến tôi cứng họng nữa rồi!"

"Im đi, Richie!" Eddie nói, cậu cũng dần xấu hổ. "Cậu đang đổ mồ hôi! Dù trời đang lạnh... sao có thể?" Eddie mở chiếc túi nhỏ quanh hông, lấy ra khăn giấy. "Kệ đi. Cậu có thể sống dơ đến mức nào vậy?" Cậu cẩn thận chấm nhẹ khăn lấy mặt Richie. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Richie đỏ mặt.

Richie hẳn cũng đã nhận ra. Cậu mở miệng nói bằng giọng điệu sến súa. "Nhìn tôi này, quý ngài. Sẵn sàng cho cậu hết toàn bộ của tôi. Tình yêu tôi, trái tim tôi, linh hồn tôi, trinh tiết của tôi-- Oái! Cậu không cần phải đánh tôi mà!"

"Đó là cho Bill, cậu đã đánh cậu ấy!"

"Cái đéo gì! Tôi làm đéo gì phải quan tâm đến tên mặt l** cà lăm đó chứ!"

"Cậu thô lỗ quá đấy! Học cách tôn trọng cậu ấy như cách mà tôi đã học khoan dung với cậu đi. Và sau đó cậu phải xin lỗi Bill."

"Ugh. Tôi phải làm thế à?"

"Làm vì tôi đấy, tên khốn này."

"Okay, được thôi. Vì cậu."

Rồi cả hai cùng bật cười.

Eddie quá háo hức, cậu không thể chờ để về nhà và kể với Bill tất cả điều này. Cậu sẽ nói Bill không cần lo lắng cho cậu đâu - Eddie đã trưởng thành rồi; cả hai bọn họ đều trưởng thành rồi. Eddie cũng muốn Bill sẽ tha thứ cho cậu vì cậu đã không thể đáp lại tình cảm Bill dành cho mình. Và cậu cũng sẽ nói Bill biết rằng cả cậu và Richie sẽ cùng nhau vượt qua cây cầu khi họ đến được đó. Và nói rằng không phải tất cả đều cần có kế hoạch định trước. Như vậy thì đâu còn gì là vui nữa?

8

Nước mắt Bill vẫn còn nhỏ giọt khi họ đến bệnh viện. Cậu không nói chuyện với Stan mà chỉ lặng lẽ nằm trên giường... nhìn lên trần nhà. Stan có thể rời đi nhưng không giống tên bạn khốn nạn Richie, cậu ấy biết quan tâm người khác.

Cậu im lặng ngồi cạnh giường, bình thản lật xem mấy tờ tạp chí trong phòng bệnh, chờ bác sĩ đến kiểm tra và chắc rằng Bill đã đủ bình phục để về nhà. Rồi nhiệm vụ của Stan sẽ hoàn tất.

"Nói..." Bill đột nhiên nói.

"Cái gì?"

"Nếu...nếu bạn của cậu tổn thương Eddie tôi sẽ...sẽ..."

Stan mỉm cười và cẩn thận vuốt những sợi tóc khỏi gương mặt đầy nước mắt đến khó coi của Bill. "Đừng lo; cậu ta không dám đâu. Richie có thể là một thằng khốn chính hiệu đấy nhưng cậu ta sẽ không tổn thương đến tình cảm của ai đâu." Đặc biệt là khi cậu thấy cách cậu ta trân trọng nâng niu Eddie thế nào rồi đấy, Stan tính nói thêm vào.

Bill không muốn quan tâm. Cậu đưa cánh tay che đi đôi mắt và tiếp tục khóc. "Nếu tên đó dám tổn thương Eddie, tôi sẽ xé xác cậu ta."

"Chắc chắn rồi. Tôi cũng sẽ giúp nếu cậu muốn."

Mùa đông - Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net