Uống bia vào mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Khi kì nghỉ Giáng sinh kết thúc, Richie và Eddie chính thức là một đôi. Bill thật sự đã nhường một bước mà để yên cho họ, Richie cảm tạ ông trời. Mặc dù mẹ của Eddie, người mà Richie đã có cơ hội gặp vào ngày lễ vọng Giáng sinh, lại là một câu chuyện khác. Đó cũng là lần đầu cậu gặp mẹ Eddie, Richie cảm thấy thật biết ơn khi ba mẹ mình không lải nhải về hai điều tồi tệ vào ngày đó, chuyện Richie trốn khỏi nhà vào đêm Giáng sinh linh thiêng và Sonia đã phá hỏng nó. Chuyện #1: Sonia không thực sự thích Richie và thật ra là có chút hoảng sợ đối với con mắt chọn bạn của Eddie. Chuyện #2: Sonia không quan tâm ở đâu và khi nào, bà ấy căn bản sẽ đấm bạn ra bã nếu dám "dụ dỗ" con trai bà ấy vào "những ảnh hưởng xấu" - thậm chí ở ngay trước mặt gia đình nhỏ Denbrough kia.

Eddie đã vô cùng xấu hổ với cách cư xử của mẹ mình vào đêm đó, nếu gương mặt đỏ ửng của cậu được nhìn thấy. Trong sự hổ thẹn cùng cực của Richie, cậu nghĩ Eddie sẽ không thể làm gì để đứng ra bảo vệ cho cậu. Eddie có thể làm gì khi có một người mẹ như con khỉ đột khổng lồ như vậy chứ? Nhưng than ôi nhìn kìa, Eddie đã làm vậy. Cậu ấy phản kháng lại, bằng một giọng điệu đáng sợ, nói Sonia hãy im lặng và tôn trọng quyết định của cậu ấy. Và Bill cũng khiến Richie bất ngờ tập 2 khi đứng ra bảo vệ danh dự cho cậu. Richie không thể chờ để trêu chọc Stan về việc cậu không cần Stan làm bạn nữa.

Nhưng điều quan trọng hơn cả là, Richie thật sự cảm động bởi hành động của Eddie. Cậu đã nghi ngờ về cảm xúc mà cậu trai nhỏ con ấy dành cho mình khi Eddie không đáp lại nụ hôn của cậu và những hành động lặp đi lặp lại, nhưng lúc đó cậu đã hoàn toàn không thốt nên lời bởi tên nhóc hay đeo chiếc túi nhỏ quanh hông như một món phụ kiện ấy. Và trong khi Eddie tiếp tục màn độc thoại về việc Richie quan trọng thế nào với cậu và Richie là gì đối với cậu, Trashmouth nổi tiếng không thể kìm lòng được nữa; Richie kéo cậu khỏi cái nơi bần cùng ấy.

Cả hai dành ngày Giáng sinh bên nhau với nước soda chanh và bánh sô cô la Ring Dings ở ngoài bãi đất, sân chơi của lũ trẻ con, ngồi sụp xuống chỗ hố cát trong khi nghe bài hát mừng Giáng sinh từ căn nhà gần đó. Thật lòng mà nói thì đó là Giáng sinh vui nhất Richie từng trải qua, Giáng sinh thật nhất - thì đó, ở bên Eddie. Điều đáng buồn là cậu không chắc năm sau có thể trải qua Giáng sinh cùng Eddie như thế này được nữa.

Ngày Giao thừa không đặc biệt bằng Giáng sinh nhưng nhà Toziers phải đón nó cùng vài họ hàng ở Lâu Đài Đá, nhưng Richie nhanh chóng vượt qua. Cậu và Eddie liên tục nhắn tin cho nhau. Một năm trước, nếu ai đó đã nói với Richie rằng cậu sẽ tìm thấy một chàng trai mà sẽ khiến cậu phát điên cả năm nay, Richie sẽ nói họ thật điên giống như mẹ của họ lúc làm tình trên giường tối qua vậy.

Dù sao thì, chúng ta đến đâu rồi nhỉ?

Phải rồi. Các đề xuất chọn lớp cho năm tới, khi các nhóm bạn của Richie và Eddie biết về mối quan hệ của họ. Ừ thì, đám bạn của Eddie đều nhận ra Richie là ai - nhờ ơn Bill mà cả hội học sinh lẫn hội báo trường đều biết đến cậu. Họ thường thì thầm với Eddie mỗi khi Richie đến để "đón bạn trai mình". Đến cả Mike Hanlon cùng phải ngưng bám lấy Will Byers, người được chuyển nhượng, lịch sử và bí ẩn của Derry để trêu chọc Eddie. Billy cũng mỉm cười nhìn họ, và đúng là điều đó khiến bầu không khí giữa Bill và Richie bớt căng thẳng đi rất nhiều.

Còn về phía Richie thì, đám bạn của cậu không hoàn hoàn nhận ra sự thay đổi nào trong cuộc sống của Richie. Tại sao? Vì họ vẫn chưa gặp Eddie. Tại sao? Vì Eddie cứ trốn tránh gặp họ. Tại sao? Thế đéo nào mà Richie biết được. Richie có thể đoán và nói rằng Eddie cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh những tên khốn như Stanley Uris, Joe Clarendon, và Gary cmn Ambrose cmn Jones. Và Richie đã có thể đoán đúng. Ừ thì, bất cứ điều gì có thể làm Eddie thoải mái, Richie không có ý kiến gì hết. Cả đời chỉ có thể làm bạn với một tên con trai quy củ và nghiêm trang như Bill, Richie có thể hiểu được cảm giác của Eddie nếu được giới thiệu với một đám con trai ồn ào và bừa bãi khác, đám con trai đủ ăn hại để tạo thành một ban nhạc - một ban nhạc, à nữa, nó sẽ tan rã vào mùa xuân này.

Ban nhạc chỉ hoạt động có 2 năm, nên Richie nghĩ không quá cần thiết để làm một buổi diễn cuối cùng. Trong khi Stan cãi lại là họ cũng có fan hâm mộ nên cần phải rã ban một cách nghiêm túc. Stan đưa cho cậu đống tờ rơi cho buổi diễn cuối của nhóm rồi nhanh chóng viện cớ đi về.

Richie xem thằng bạn thân đi thẳng một mạch ra cửa. Gần đây Stan thường xuyên cư xử như vậy; quá háo hức ra về mỗi khi giờ học kết thúc. Richie thắc mắc không biết Stan đang làm gì.

"Cậu ấy đi gặp Bill đấy," Eddie nói trong khi Richie đưa cậu đến lớp học thêm. "Cậu không biết sao?"

Richie chết lặng. "Stan? Và Bill? Có đúng là Stan và Bill mà chúng ta đang nói đến không đấy?"

"Thành thật mà nói. Họ đã nhắn tin cho nhau kể từ kì nghỉ Giáng sinh. Bill đã kể với tôi. Stan không kể cho cậu sao?"

Richie thử tưởng tượng ra. Stan. Một tên nhóc Do Thái giáo cùng một gia đình nề nếp, thích chim, siêu cấp nói dơ, rất ngứa đòn, và chứng OCD của Stan luôn gây phiền tới Richie. Bill. Một tên nhóc nói lắp cùng một gia đình như hạch, giỏi toàn diện đến mù mắt chó, và sự gần gũi của Bill đối với Eddie luôn gây phiền tới Richie... Yeah, Richie thấy điều này có thể xảy ra đấy.

Eddie để ý đến đống tờ rơi trên tay Richie. "Những cái đó để làm gì vậy?"

"À, cái này hả? Cho buổi diễn cuối của chúng tôi. Richard Bachman chuẩn bị tan rã rồi."

"Tan rã sao?" Eddie trở nên ngậm ngùi. "Cậu sẽ không sao chứ?"

"Ừ thì, cũng không phải là vấn đề quá lớn."

"Có phải là vì chúng ta sắp tốt nghiệp không?"

Richie ừ hử trong miệng. "Cũng có thể nói như vậy. Là về Jonesy. Cậu ta là giọng ca chính của nhóm. Cậu ấy sẽ chuyển đến trường khác. Chúng tôi là bạn từ hồi trung học, tôi nói với cậu chưa nhỉ? Chúng tôi từng cứu một đứa trẻ thiểu năng khỏi bọn bắt nạt. Là một trong vài điều mà tôi tự hào... Dù sao thì, Jonesy đang thi đầu vào ở một trường đại học rất xa nơi này...Washington. Nên tôi đoán là Richard Bachman phải tan rã ở đây thôi."

Nhắc đến đại học, Eddie nói thêm vào. "Nói, Richie. Chuyện tốt nghiệp, cậu tính lên kế hoạch--"

"Eds, cậu có muốn đến xem chúng tôi không?"

"Huh?"

Họ đã đến trước lớp học thêm của Eddie.

"Ý tôi là, tôi chưa chính thức mời cậu nhỉ?" Richie đưa một tờ rơi cho Eddie. "Đây. Là buổi biểu diễn cuối của tụi này."

Eddie do dự nhìn tờ rơi trên tay. "Tôi không đến được. Thấy không, là thứ sáu. Tôi có lớp học thêm."

"Không sao. Cái này là nguyên đêm."

"Nguyên đêm?"

"Yep. Nó nên kết thúc vào khoảng, uh, 5AM. Richard Bachman diễn vào khoảng 1AM, nên cậu có thể tới sau buổi học thêm." Richie nhìn Eddie đang chăm chú ngó nghiêng tờ rơi trên tay.

"Địa điểm ở đâu vậy?" Eddie nhẹ nhàng hỏi, mắt vẫn dán vào tờ rơi.

Richie chạm lên má Eddie. "Tracker Brothers Shipping," Cậu nhướn người lại gần rồi hôn nhẹ lên môi Eddie. Cả hai cùng đứng hình.

Trước kia, Eddie thường không đáp lại nụ hôn; nhưng giờ thì cậu dần dần hé môi để Richie có thể hôn cậu sâu thêm chút nữa.

Richie bước lùi lại và quan sát gương mặt đỏ rực của Eddie.

"T-the Tracker B-brothers?"

"Ừ. Tracker Brothers Shipping ở đường Kansas."

"Nếu tôi có thể tới kịp..." Eds vẫn còn xấu hổ bởi cách mà cậu đáp lại nụ hôn của Richie khi nãy.

"Cậu sẽ tới chứ?"

"Yeah. Tôi sẽ tới. H-hẹn gặp lại." Và Eddie đi vào tòa nhà, để lại Richie băn khoăn không biết có thể đưa Eddie đến lớp học thêm hay đưa Eddie về nhà bao nhiêu lần trước khi tốt nghiệp.

Ah. Năm cuối cấp. Kì thi đầu vào. Tốt nghiệp. Đại học. Tất cả đều là vô nghĩa với Richie. Nhưng với Eddie, mọi thứ lại trở nên ngọt mềm.

Cậu thật sự có thể cảm thấy khởi đầu từ nơi kết thúc; vẫn lẩn khuất ở trong góc nhưng nó ở đó, chuẩn bị đập cậu bằng một cây gậy bóng chày.

2

Trước kia, Sonia không để Eddie đến lớp học thêm. Ai sẽ đưa Eddie đến đó? Billy không có thời gian học thêm bởi công việc trong hội học sinh. Vậy thì, ai? Gần đây Sonia có vẻ không quá bó buộc mà bà để Eddie làm những điều cậu muốn. Kể từ ngày Giáng sinh khi mà Eddie "làm bẽ mặt mẹ mình trước mặt bạn bè vì đứng ra bênh vực cho tên nhóc xấu xa kia", Sonia đang khoác lên mình mặc cảm tội lỗi. Làm như thế, Sonia hi vọng Eddie sẽ nhận ra cậu đã gây tội với người mẹ nhạy cảm của mình chỉ vì những mong muốn nhỏ bé ấy. Nhưng Eddie không bận tâm đến. Bây giờ cậu là người lớn rồi; Eddie phải nghĩ cho bản thân. Và cậu chắc chắn không muốn, khi thời điểm đó đến, Eddie sẽ phải ghét Sonia bởi bà đã khóa cậu trong một cái lồng cả cuộc đời. Quan trọng hơn hết, cậu muốn vào một trường đại học thật tốt, và để làm được Eddie cần đến lớp học thêm.

Lúc 11PM, Eddie hoàn tất các bài học trong lớp học thêm. Cậu sẽ không thừa nhận điều này, nhưng Eddie đúng là có hào hứng mong đợi đến xem buổi diễn của Richie. Trên đường ra đến cửa, Eddie gặp phải một trong những giáo viên của cậu. Cô Carrie White hỏi thăm liệu mẹ của Eddie đã đồng ý với nguyện vọng chọn trường của cậu chưa. Dù sao thì, ngôi trường đó cách tận 3000 dặm và 3 tiếng đồng hồ đi từ Maine. Như vậy không phải sẽ khiến người mẹ hống hách của cậu lo lắng sao?

"Đúng vậy, thưa cô, nhưng..." Eddie có chút ngập ngừng. "Cả ba và ông nội em đều học ở trường đó. Và em cũng có bạn học cùng nữa." Người bạn đó không ai khác chính là Bill.

Cô White thở phào nhẹ nhõm. "Cô hiểu rồi. Rất tốt. Chuyện này khá là bất tiện đối với ba mẹ, em biết không? Em sẽ chuyển ra sống ở ngoài, và sống một mình." Cô bật cười. "Mẹ của cô cũng giống mẹ em vậy. Bà ấy luôn muốn bảo vệ cô một cách thái quá." Cô Carrie cúi đầu xuống nhưng Eddie nhanh chóng thấy một tia sáng kì lạ lóe lên trong mắt cô.

Cậu rời khỏi lớp học thêm với cuộc trò chuyện kì quặc khi nãy còn trong tâm trí. Cô nói gì đó về người mẹ hay bảo vệ thái quá giống Sonia, mẹ Eddie. Làm sao cô thoát khỏi bà ấy nhỉ? Và tia sáng trong mắt của cô. Có phải cô đã làm điều gì xấu không?

Ra khỏi tòa nhà Eddie hít một hơi thật dài. Cậu biết mình không nên nghĩ đến những điều ác nghiệt này. Hẳn là do áp lực của kì thi đầu vào sắp tới rồi.

Lơ đãng, Eddie lấy ra tờ rơi mà Richie đưa cho từ trong túi áo khoác và đọc lại lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một sự kiện thế này. Cậu chắc mình sẽ bị lạc loài và có lẽ không muốn ở đó nữa. Nhưng Eddie yêu Richie nên cậu tin rằng nơi đó sẽ không gây hại gì cho cậu.

Eddie đến tòa nhà Tracker Brothers Shipping, tìm đường lên tầng 7, lúc 12h30.

'Kì lạ,' Eddie liếc quanh một lượt và nghĩ. 'Sao cảm giác chỉ có mình mình ở đây vậy? Những người khác đâu?"

Cậu mở cửa và được chào đón bởi một tràng to tiếng la hét và âm nhạc - tai Eddie chưa có sẵn sàng. Vậy là, họ ở đây.

Eddie hoài nghi nhìn đám đông. Quá nhiều người... sao Richie không nói với cậu sẽ có nhiều người thế này? Sẽ ra sao nếu trông cậu hoàn toàn giống kẻ lạc loài ở đây? Với chiếc áo len to, cùng chiếc cặp sách cũng to nốt và cái túi nhỏ đeo quanh hông, Eddie khá chắc là cậu trông rất nổi bật giữa rừng phong cách rock n roll ở đây.

Vậy... đây là thế giới của Richie?

Ngay lúc đó, một nhân viên tiếp tân ở cửa gây chú ý đến cậu. Cô hỏi Eddie đến buổi diễn của ban nhạc nào.

"Richard Bachman và the Regulators?" Eddie trả lời, không chắc chắn lắm. Cậu đã nghĩ đó là một cái tên thật ngu ngốc khi nghe Richie nói, cho nên cậu không tự tin lắm vì sợ đó không phải là tên thật.

Nhưng cô gái nọ đã tiếp nhận câu trả lời của Eddie và còn kiểm tra trên máy tính. "Hiểu rồi. Richard Bachman và the Regulators phải không? Giá vé là $20."

...và còn khá là đắt đỏ nữa. Richie không có nói với cậu điều này.

Cô gái đặt lên tay Eddie một cái tem đính vài logo kì lạ ở trên. "Đây là tem của cậu. Và đây là phiếu uống nước miễn phí."

Eddie trả tiền và nhanh chóng tìm đường đến chỗ sân khấu. Có điều, không phải tất cả mọi người đều nán lại sân khấu để nghe ban nhạc chơi; vài người đứng xung quanh trò chuyện ngớ ngẩn với bạn bè cùng đồ uống miễn phí trên tay. Lần nữa, Eddie cảm thấy lạc lõng.

"Tôi có thể lấy gì cho cậu?" Một người đàn ông hỏi. Eddie không để ý là cậu đang đứng ngay trước quầy bar và khi được hỏi bất ngờ, Eddie chỉ biết ngậm miệng đứng đực ra đó. Cậu nhìn đến danh sách lựa chọn đồ uống sau lưng người đàn ông và không chú ý đến một người khác đang đứng sau mình. Một tình huống hài hước nhảm nhí xảy ra, nhân viên quầy bar đưa cho Eddie cốc bia mà vị khách đứng sau cậu đã yêu cầu, Eddie cũng không để ý, cậu cầm cốc bia và đi tìm một vị trí tốt nhìn lên sân khấu.

"Đắng," Eddie nhận xét vị bia trong chiếc cốc giấy màu xanh. Ban nhạc của Richie lâu bắt đầu quá, Eddie nghe được vài cuộc trò chuyện xung quanh chỗ cậu đứng, hầu hết là đám con gái.

"Họ nói tối nay là đêm diễn cuối cùng của Richard Bachman đó." "Thật sao?" "Rõ ràng là giọng ca chính của họ đang rút." "Cậu có nghĩ là lục đục nội bộ không?" "Eh, mà tôi không thật sự quan tâm đến giọng ca chính lắm." "Tôi biết mà phải không? Anh chàng chơi guitar chính mới thật đỉnh!" "Tên của anh ấy là gì ấy nhỉ?" "Richard Tozier." "Richard Tozier!" "Cậu có nghĩ ban nhạc đặt tên theo tên của ảnh không?" "Có thể đấy. Anh ấy tài năng thế mà."

Đây là thế giới của Richie. Và ở đây Richie là Chúa. Chúa của họ. Eddie băn khoăn lần nữa. Thế còn cậu thì sao? Cậu là gì so với Richie?

Và rồi ban nhạc của Richie bắt đầu chơi, khắp nơi nổi sóng, họ hát một bài hát gốc. Và khắp nơi trở nên sống động hơn. Và các cô gái đang hét tên Richie.

Quý ngài Nổi Tiếng.

Eddie có ấn tượng bởi kĩ năng của Richie không? Tất nhiên là có rồi. Cậu sẽ là một tên khốn nếu không ngưỡng mộ một tài năng như vậy. Cậu không thể làm gì ngoài việc đứng đó và xem ban nhạc như thể bị thôi miên. Xem người con trai của cậu.

Người con trai của cậu. Quý ngài Nổi Tiếng đang vận một bộ đồ đen lịch lãm và cà vạt. Nổi tiếng với các quý cô. Khiến mọi người đổ gục với tài guitar siêu đỉnh. Và Eddie thì ở đây trông như một tên thua cuộc giữa rừng phong cách rock n roll này. Có thật là Richie thích con người thật của cậu không? Nhìn những cô gái xinh đẹp kia đang xoắn xuýt vì Richie kìa, cơ hội của Eddie là gì? Làm sao cậu có thể so sánh với họ?

Có phải Richie đã sai lầm khi chọn cậu? Richie có nhận ra điều đó không? Richie đã hành xử có chút kì lạ gần đây.

Sau màn diễn của Richard Bachman, khắp nơi trở nên im lặng lần nữa, Eddie vẫn tiếp tục uống xong cốc bia trên tay. Nhưng cậu đã bắt đầu thấy đầu óc có chút nhẹ lâng rồi. Dù thế, Eddie vẫn có thể tỉnh táo quan sát xung quanh. Giống như lúc này, Eddie nghe thấy tiếng động viên của một cô gái khác với bạn mình. Họ đang nói về cái gì thế nhỉ?

"Geez, dũng cảm lên đi, Carol! Dù sao cũng là buổi diễn cuối của họ rồi."

"Nhưng, tớ chưa nói chuyện với anh ấy bao giờ!" Carol nóng vội nói. "Và giờ thì--"

"Nghe này, Carol Gerber! Cậu sẽ không còn cơ hội thấy Richie Tozier nữa! Tớ không bảo cậu đi thổ lộ với người ta, chỉ cần trò chuyện một chút làm kỉ niệm thôi, được chứ? Và nếu anh ấy cho cậu một cuộc hẹn, vậy thì siêu cấp may mắn hallelujah!"

Một cô gái xinh đẹp tính hỏi một cuộc hẹn với Richie, huh? Eddie cảm thấy lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net