Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một đêm trăng sáng, ở một lâu đài nguy nga tráng lệ ánh đèn mập mờ tạo cho con người ta cái cảm giác huyền bí đến lạ thường. Trong một căn phòng rộng lớn có một thiếu nữ tóc màu lam dài tựa như suối, đôi mắt to tròn cùng màu đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời về đêm.

Căn phòng này có màu chủ đạo là màu lam, màu mà cô vô cùng yêu thích. Không biết vì lí do gì màu kể từ nhỏ, quần, áo, giầy, váy... Của cô điều là màu lam.

Màu lam là màu của thiên đường, tuy nó thuộc gram màu lạnh nhưng lại có một chút ấm áp. Nó giống như con người của cô vậy.

Nguời ta nói, thiên đường là mỗi sáng thức giấc có thể ngắm nguời mình yêu nằm bên cạnh ngủ say, được họ chăm sóc chu đáo hay chỉ là những câu chúc ngủ ngon cũng là một điều hạnh phúc.

Còn riêng cô thì lại khác, thiên đường của cô chỉ cần có phụ vương và mẫu hậu ở cạnh bên dìu dắt cô từng bước trên chặn đường đời, là được nghe những lời chúc tốt đẹp từ phụ vương và mẫu hậu vào mỗi buổi sáng hay chỉ những lúc cô bị bệnh được phụ vương và mẫu hậu ở cạnh bên chăm sóc từng giờ đối với cô đã là hạnh phúc lắm rồi.

Lúc trước cô là một người hoà đồng vui vẻ không bao giờ biết buồn là gì nhưng ngay tại thời điểm này đây cô lại thích sự cô đơn ấy, cảm giác mà bao người không muốn có.

Cô cũng dần quên đi hạnh phúc là gì, dần quên những thứ khiến cô đau khổ và quên đi chính con người ngày xưa của mình. Hạnh phúc của cô như một cánh hoa đã bay theo làn gió, bay về một phương trời nào đó và sẽ mãi không quay lại bên cô.

Nhưng cô vẫn chưa hoàng toàn cô độc và vẫn chưa hoàn toàn mất đi nụ cười, cô vẫn còn một nguời bạn là Fine, công chúa vương quốc mặt trời.

Phải, cô là Rein công chúa vương quốc băng à không, phải là nữ hoàng vương quốc băng mới đúng.

Kể từ khi cô tròn 16 tuổi phụ vương và mẫu hậu đã rời bỏ thế gian này, bỏ lại đây người con gái họ yêu thương nhất để đi tìm nơi mang cho họ cảm giác bình yên.

Kể từ giây phút đó cô bắt đâu trở thành một con người yêu sự cô đơn tâm hồn cô từ lúc nào đã luôn cảm thấy trống vắng. Cô bắt đầu kai trị vương quốc kể từ đó.

Phụ vương và mẫu hậu cô đã từng hứa là cả cuộc đời này sẽ mãi ở bên cô vậy tại sao họ lại không giữ lời hứa.

Trong khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà phụ vương và mẫu hậu của cô mất cũng là khoảnh khắc cho cô biết đau khổ là gì, cô như không còn thiết sống nhưng cô lại phải cố gắng sống vì họ, vì những điều họ mong cô thực hiện và vì những thứ đang chờ đợi cô.

Ngày mai là ngày cô bước vào ngôi trường ánh sao ngôi trường dậy phép thuật cho những người có tìm năng và cô là một trong số đó, từ nhỏ cô đã mang trong mình một sức mạnh mà không ai biết được.

Phụ vương cô từng nói không ai kể từ khi bắt đầu đã trở thành một người tài giỏi mà phải qua một thời gian khá lâu để rèn luyện bản thân và học hỏi thì mới trở nên tài giỏi nên cô vẫn luôn thường đi theo người để tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm cho bản thân hơn.

Cô quay gót bước đến chiếc giường của mình và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi những tia nắng chíu qua khe cửa sổ chạm vào gương mặt trắng hồng không tì vết của chủ nhân căn phòng này cũng là lúc người con gái có mái tóc màu lam tựa như dòng suối đang từ từ mở mắt.

Cô nhẹ nhàng bước xuống giường và làm vscn cho bản thân sau đó cô bước ra khỏi phòng khi đã khoác lên người bộ đồng phục tươm tất, mái tóc gọn gàng cô bước xuống phòng ăn để dùng bữa sáng.

- Kính chào nữ hoàng - những người hầu trong cung điện cuối chào cô.

Cô không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu và ngồi vào bàn ăn.

- Chào buổi sáng nữ hoàng, mời người dùng bữa sáng - bà Camelot nói. Bà là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn và cũng lá tổng quản của lâu đài này nên cô vô cùng tôn trọng bà.

- Cháu cảm ơn, chúc tổng quản Camelot một ngày tốt lành - Rein nói.

- Hôm nay người sẽ học phép thuật ở trường học ánh sao, còn đồ của người tôi sẽ sai người chuyển tới - bà Camelot nói.

- Vâng - Rein nói và nỡ ra một nụ cười thật tươi.

- Người cứ tiếp tục ăn tôi sẽ sai người chuẩn bị xe - bà Camelot nói.

- Vâng - Rein bắt đầu ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong Rein bắt đầu đến trường, trong suốt quản đường đi cô cứ im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi đến nơi, bước ra khỏi xe cô lại thấy nụ cười tươi ấy, mái tóc màu hồng ấy của một người con gái đang vãy tay chào cô.

- Chào buổi sáng Fine, chúc cậu một ngày tốt lành - Rein nói va bước đến gần người con gái ấy.

- Cảm ơn cậu, Rein. Ngày an nhé - Fine vui vẻ nói. Từ trước đến giờ Fine luôn là người năng động và hoạt bác.

Khi hai người họ mới quen nhau Fine là người chủ động bắt đầu cuộc trò chuyện trước và luôn làm người khác phải bậc cười với những câu truyện hài.

- Uk - Rein nói.

- Chúng ta mau vào thôi, tớ rất háo hức vì muốn biết ngôi trường này như thế nào - Fine nói trên gương mặt cũng lộ ra vẻ háo hức.

Fine chưa từng thay đổi vẫn là một người con gái năng động và hoạt bát sau bao truyện đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net