Ngoại Truyện: Năm Ấy [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai bình thản bước từng bước lên bậc đá, mái tóc tím được phủ lên một màn sương lạnh, vài ba sợi tóc rối khẽ lay mỗi khi có gió nhẹ thổi tới.

Đôi mắt tím vô cảm nhìn về con đường trước mặt. Lúc này tuy đã vào xuân nhưng nơi đây vẫn còn lại chút dư âm của mùa đông, trên những cành cây to còn đọng lại màu trắng của tuyết, thi thoảng vang lên âm thanh đổ xuống, tiếng 'lắc rắc' của nhánh cây khô.

Vài ba chú thỏ nhỏ đang ló đầu ra khỏi hang, chúng cố vươn mình dậy, rời khỏi chiếc ổ ấm áp sau một giấc ngủ dài.

Đàn chim én bay đi phương Nam tránh rét nay cũng đã về, chúng đang tung cánh, chao lượn theo bầy đàn trên bầu trời xanh thẳm.

Dưới mặt đất, tuyết dần tan đi, dần nhường chỗ cho những mầm cỏ non nhú mọc. Vài chiếc lá xanh cũng lặng lẽ vươn mình trên nền đất lạnh sau một mùa đông dài đã qua.

Hoa cuối đã chịu nở, cùng hân hoan đón chào cái nắng nhẹ sớm mai.

Lại một mùa xuân nữa đã bắt đầu. 

Những dấu chân in rõ trên nền tuyết còn sót lại. Chàng trai có gương mặt lạnh băng, ngũ quan tuyệt đẹp hệt như một bức tượng điêu khắc, trên gương mặt thanh tú đó, đôi mắt nay đã thêm phần trầm lặng như bị mất đi một phần hồn.

Anh mặc trên người áo cao cổ đen, khoác bên ngoài cái áo vest dài dày, nhạt màu hơn. Trên tay cầm theo một chậu cẩm tú cầu nhỏ, vòng tay to lớn luôn che chắn, bảo vệ những cánh hoa không bị thổi rụng đi trong tiết trời nhiều gió này.

Đứng trước một ngôi mộ xanh, khuôn mặt chàng thiếu niên vẫn như cũ, vẫn không biểu hiện ra chút thái độ gì. Anh nhẹ nhàng đặt chậu hoa trên tay xuống, kế bên là những chậu hoa tu lip, tú cầu khác màu.

Shade cúi người xuống, ngồi đối diện với tấm bia đá, dùng tay gạt đi những hạt tuyết lạnh lẽo còn bám lại bên trên. Gương mặt anh lúc này vẫn không rõ cảm xúc, trái ngược với tiết trời hiện đang dần ấm lên ở chỗ này.

Đôi mắt anh trìu mến khi nhìn vào dòng chữ 'Princess Rein of Sunny kingdom' được khắc trên tấm bia đá lạnh lẽo, vô tri. Shade nhẹ nhàng đặt tay lên, ngón tay xoa nhẹ theo những dòng chữ đẹp đẽ ấy.

Có lẽ cô giờ đang vui lắm, cùng với những thiên thần khác nhảy múa, vui chơi,.. hoặc là cũng có khi đã tái sinh thành người khác rồi, bắt đầu một cuộc sống mới chăng?

Nếu như cô ở nơi đó có được hạnh phúc, anh sẽ thấy mừng thay cho cô.. Nhưng sao trong lòng luôn cảm thấy khó chịu thế này? Lồng ngực trống rỗng như thể vừa bị ai đó khoét đi một mảnh lớn, còn đâm thật sâu vào trong đó.

Cô thì đang hạnh phúc ở một thế giới khác, còn anh phải tồn tại làm gì nếu nơi này chẳng còn cô?

Shade nhìn tấm bia đá trước mặt, nhắm mắt lại, cười một cách cay đắng. Anh cất giọng, chất giọng trầm ấm năm xưa giờ chỉ còn mỗi âm thanh trầm khàn

"Cẩm tú cầu đã nở.. anh nhớ em đã rất thích chúng mà.."

...

"Chỉ vì em mà anh đã dành hẳn toàn bộ nhà kính ở vương quốc Mặt Trăng chỉ để trồng hoa cho em.. đến nỗi bị các thái y ý kiến vì anh đã chiếm hết chỗ trồng thảo mộc của bọn họ.."

...

"Đến hôm nay anh vẫn chưa có lập hoàng hậu.."

...

"Mẫu hậu đã dọa sẽ lấy lại ngôi vị và đuổi anh đi nếu anh vẫn không chịu lấy vợ.."

....

"Nhưng người mà anh nhận định sẽ làm vợ.. nay đã bỏ anh đi mất rồi.."

Shade cười khổ

"Tất cả là lỗi do em đó con nhóc vô tâm à.."

...

"Mẫu hậu cứ bảo anh điên rồi, bà luôn cầu xin anh hãy quay về là anh của trước đây đi.."

...

"Ngay cả Milky.. con bé cũng khóc mỗi lần trông thấy anh.."

Giọng Shade run lên, anh hít sâu một hơi, cố đè xuống nỗi xúc động

"Nhưng anh không thể.. vì ngày em rời đi, đã đem theo linh hồn của anh đi mất rồi!"

Cơn mưa tới, mang theo những giọt mưa rơi xuống, chảy dài trên gương mặt của anh.

Shade ngẩng mặt lên nhìn trời, mặc cho nước mưa lạnh, thấm ướt quần áo anh. Shade giơ tay chạm vào mắt mình, nơi đây có dòng nước vừa chảy qua, anh cũng chẳng rõ đây là nước mưa hay là nước mắt, nhưng sao nó cứ chảy mãi không ngừng.

....

Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Cơn mưa rào dù có to đến mấy thì đến lúc cũng phải tạnh.

Cơn mưa tạnh trả lại bầu trời xanh vốn có của nó. Có cơn gió từ đâu thổi tới, mang theo mùi của những cánh lavender, mùi hương tựa như mái tóc Rein.

Chỉ mới một năm mà Shade cứ tưởng như đã trải qua cả một đời người.

Những tia nắng ít ỏi cuối ngày còn sót lại vươn trên vai áo anh. Shade rời đi không một lời tạm biệt, men theo con đường cũ ban nãy. Khi ngang qua phía khu vực của điện thờ thì có ánh sáng của thứ gì đó chiếu vào mắt anh. Shade cảnh giác quan sát xung quanh, anh cẩn thận, bước từng bước tiến đến chỗ phát ra ánh sáng kia.

Ngoài dự đoán của anh, chỗ này không có gì ngoài chỉ có mỗi một bông hoa lạ, loại hoa này anh chưa từng thấy nó trước đây.

Kì lạ là bông hoa này lại có bảy cánh, bảy màu khác nhau tượng trưng cho màu của cầu vồng.

Shade vươn tay chạm vào nó. Vừa chạm vào bông hoa liền sáng lên nhưng nó cũng mau chóng biến mất. Shade còn đang cảm thấy khó hiểu thì từ cánh tay anh bỗng dưng sáng lên. Shade vén thử tay áo mình lên xem thì phát hiện ra một cái ấn ký hoa màu tím không biết xuất hiện từ lúc nào.

Khi trở về Shade đã tìm đọc rất nhiều loại sách, nhưng không có cái nào đề cập đến loài hoa kỳ lạ này, tuy nhiên anh vẫn không bỏ cuộc. Cho đến một ngày nọ, Shade vô tình nhìn thấy một cuốn sách cổ kể về các truyền thuyết của hành tinh kỳ diệu mà ai đó để quên trên bàn làm việc của mình. Nghĩ lại thì người có thể tùy tiện ra vào phòng của mình như thế này chỉ có thể là Milky thôi.

Shade cũng xem thử qua cuốn sách, trong đó có nhắc đến rất nhiều truyền thuyết về hành tinh Kỳ Diệu này. Lật đến một trang ngẫu nhiên nọ, mắt Shade vô tình mở to ra. Trang này có đề cập đến truyền thuyết về hoa cầu vồng ban phước, mọc nơi thánh địa của vương quốc Mặt Trời.

Câu chuyện có nói rằng nếu như thấy được loại hoa cầu vồng và chạm tay vào chúng thì sẽ nhận được những lời chúc phúc từ những vị thần, và luôn tìm thấy người mình yêu dù là tái sinh qua bao nhiêu kiếp đi nữa.

Shade từ trước tới nay không tin vào thần thánh, chỉ tin vào hiện thực và sức mạnh của chính bản thân mình. Thật không ngờ lần này, anh chỉ vừa mới đọc một câu chuyện cổ tích nọ mà đã hy vọng nó là sự thật, sẽ có phép màu xảy ra và anh sẽ lại tìm thấy cô. Shade tự cười giễu trước suy nghĩ của chính mình.

....

Những lúc có thời gian, ngoài thói quen đọc những quyển sách thiên văn, kinh tế, Shade còn đọc thêm cả sách về các cơn địa chấn đã xảy ra trên hành tinh Kỳ Diệu.

Trong đó, nguyên nhân được đề cập đến là do nguồn năng lượng nơi đó quá dồi dào và thường xuyên không ổn định.

Theo như nghiên cứu, cơn địa chấn đó chỉ xảy ra tại vùng thánh địa của vương quốc Mặt Trời, hầu hết hơn một trăm năm sẽ lại xuất hiện một lần, và sau vài năm mọi thứ ở nơi đó đều sẽ trở lại như cũ, thiên nhiên sẽ được hồi phục, trở lại trạng thái như ban đầu.

Cả hành tinh hầu như không hề bị ảnh hưởng bởi nó. Chỉ có Rein lại vô tình đến vào ngày xảy ra cơn địa chấn kia.

Nếu không phải vì Bright, Rein cũng đã không buông tay. Khi nghĩ tới những điều đó, Shade đau khổ đấm vào bức tường bên cạnh, vết nứt vừa xuất hiện hằn rõ nắm tay nhuốm máu của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net