a madman's stargaze

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Có một hôm, La Sát nói với Nhận, rằng y muốn rời đoàn tàu của nhóm thợ săn Stellaron gã, để quay về với thương đoàn buôn bán của mình như trước kia. Trước những thông tin y gửi gắm gã khi đang giúp mình thay băng đắp thuốc mới, Nhận chỉ lặng yên nhìn những sợi tóc vàng ươm đang buông thõng trên khuôn mặt vị dược sĩ, không cảm xúc gì cả. Thật ra, Nhận đã không còn quá nhiều cảm xúc với những thứ mang sắc thái đau buồn của nhân tình thế gian xung quanh gã. Với một kẻ phải hứng chịu lời nguyền bất tử, trở thành nô lệ của số phận, chấp nhận rằng mình đã rơi vào trạng thái Xác nhập ma, đến mức nếu không có một trong những thợ săn Stellaron còn lại đi cùng mình mỗi khi làm nhiệm vụ, gã sẽ vì phát điên mà rút kiếm chém hết lớp người này tới lớp người khác. Và cũng bởi mắt của Nhận chẳng có màu gì khác trừ một màu đỏ leo lắt của những ánh nến không thể dập tắt, gã cũng chẳng thấy máu có điểm gì khác biệt cần phải lưu tâm. Chỉ là một trong muôn vàn màu đỏ, và cùng lắm là có một sắc thái ngả sẫm nếu dung tích tồn đọng càng thêm đậm đặc. Nhận không thấy được máu, bởi vậy gã càng không thể nào cảm nhận được những vết thương chảy máu, tụ lại và đóng vảy thành vết sẹo dài ngoằn ngoèo trên tấm lưng của mình.

Lần đầu tiên gã có nhận thức được rằng tấm lưng trần của mình thật xấu xí, đó là khi La Sát và Nhận gặp nhau ở cuộc bạo loạn của Tiên Chu La Phù. Gã khi ấy chỉ mới thoát khỏi trạng thái Xác nhập ma, nhờ những ám hiệu Kafka mới ghim sâu vào đầu óc của mình. Với tay chân sau khi bị cứa liên hồi trong cuộc chiến thì cô ta chẳng có cách nào khiến chúng lành ngay lập tức, chỉ đành để gã tự ôm lấy những vết thương đang rỉ máu mà rời tìm người cần gặp thôi. Nhận gặp La Sát trong tình trạng, mà  theo gã đánh giá là tồi tệ nhất có thể của một con người đứng trước mặt một kẻ không quen biết. Và mặc dù đã không còn được coi là một "con người" đúng nghĩa từ lâu lắm rồi, gã vẫn không sao buông bỏ được những giáo điều và tiêu chuẩn mà thiên hạ đã truyền đạt cho mình từ thuở trước. Có lẽ trên đời này chỉ còn duy nhất một mình gã như vậy, dù đã rơi vào cái tình trạng tồi tệ hết mức, khi không chỉ phải hứng chịu lời nguyền được đội lốt phước lành của Shuhu mà còn bị chính nơi mình trước kia coi là quê hương thứ hai đặt lệnh truy nã trên khắp các nẻo đường khiến Nhận phải trốn chui trốn lủi không ngừng. Nhưng những điều chán ghét ấy vẫn chẳng thấm vào đâu khi gã gặp La Sát, với hàng tá những vết máu loang lổ của địch của mình trên người, và đầu óc thì đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ sau khi Kafka kết thúc ám thị thao túng lên những dòng kí ức của mình. Chắc vì trông gã tệ quá, tệ kinh khủng, nên dù đã bị gã ngó lơ để chạy qua hướng về phía Sở Công Nghiệp, y vẫn kịp nói với theo một cách vội vã đủ để gã nghe thấy.

'Vị tiên sinh! Hãy để tôi trị thương cho anh đã'. Y nói vậy với gã, một giọng nghe mềm mỏng hệt như những gì Nhận tưởng tượng về một người có ngoại hình như vậy. Ý gã là La Sát rất đẹp. Một vẻ đẹp của ngoại tộc đến từ hành tinh khác trong suốt cái dải ngân hà mà đội tàu của các thợ săn Stellaron đã đi qua, nhưng Nhận không có đủ sự thông minh để nhớ nó là gì. Mà đó cũng chỉ là gã đoán vậy thôi. Có khi La Sát lại là con lai của một người Tiên Chu với mỹ nhân ngoại tộc nào đó hoặc ngược lại, và thế là vẻ đẹp ấy đi theo y từ khi còn bé đến tận bây giờ. Cá rằng với một ngoại hình như này cùng giọng điệu dịu dàng thế kia, y đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những người vô tình được định mệnh an bài cho thấy La Sát một lần trên đời, và Nhận cũng chẳng khác gì những con người đó. Nhưng gã lại cảm thấy giữa sự mềm mại và thanh thoát ấy, chất giọng của y có điều gì đó rất đặc biệt. Sau này, lúc gã hỏi La Sát thì y chỉ cười mà nói rằng vì y cũng là một người đàn ông như gã mà thôi, giọng có nhẹ như nào thì cũng sẽ có quãng trầm là di sản của sự vỡ giọng tuổi dậy thì, và y thì không có cách chống lại những gì số mệnh đã sắp xếp. Nhận cũng không thấy sai lắm, có lẽ vì gã đã trải qua cái tuổi ấy phải bao lâu rồi chứ, chắc tính bằng hàng trăm năm, nên đột nhiên quên đi mà thôi. Hoặc cũng vì La Sát đẹp quá, nên gã thích y vô cùng, thậm chí có những lúc y còn giống phụ nữ trong mắt gã hơn cả những cô nàng đồng nghiệp Sói Bạc hay Kafka, và điều đó khiến Nhận bối rối kinh khủng. Gã nên duyên với y sau khi được chữa lành những vết thương đang hở mà Trù Phú chưa kịp phục hồi hoàn toàn. Thật ra, Nhận không cảm thấy việc những vết thương hở tiếp xúc với không khí, hay cái cảm giác bê bết máu dính vào quần vào áo khó chịu gì cả. Gã đã quen với chúng kể từ ngày bị Kính Lưu tra tấn dưới hàng nghìn những mũi kiếm, và dần chấp nhận rằng chúng là một phần của con người mình. Cho đến khi được La Sát chữa lành một cách kì dị, mà bản thân gã nhận ra ngay, kẻ đang quỳ bên cạnh mình, có một sự liên kết với thứ mình cũng như toàn dân Tiên Chu căm ghét tới phẫn nộ, Trù Phú. Khả năng chữa trị của y mạnh tới mức gần như xóa sổ vết thương của gã, và tái tạo lại cho chỗ hổng đó một lớp da mới hoàn toàn, kiểu như khi bạn mất một thứ gì đó và quyết định đi mua lại một cái như hệt để thay thế vậy. Đây chắc chắn không phải khả năng chữa lành một y sĩ nên có.

'Bác sĩ La', gã lẩm bẩm gọi y nhưng có vẻ La Sát lại chẳng hề để tâm. Thứ khiến y cứ chăm chú nhìn mãi không thôi là những vết sẹo dài dẳng chạy dọc quanh tấm lưng trần, trên cơ ngực và cơ bụng gã mà y thấy mãi không có chút gì chuyển biến tích cực hơn.

'Hay đây là hình xăm nhỉ ? Tại sao chúng không biến mất vậy ta ?'. Bây giờ thì đến y tự thì thầm với mình. Nhận cười mỉa trong đầu khi nghe y nói những lời ấy. Ừ thì chúng cũng có thể coi là hình xăm, khi chúng, dù dưới sức ảnh hưởng của Trù Phú trong cơ thể gã, vẫn không tài nào mờ nhạt đi dù chỉ một chút. Nhận có nghe Kafka kể về một nơi mà cô ta đã đặt chân đến không lâu trước khi gặp Elio, rằng ở nơi đó, cả dân tộc, bất kể giới tính chủng tộc hay tuổi tác đều có ít nhất một hình xăm trên người. Cô ta nói rằng, sau khi hỏi người dân bản địa về những hình vẽ trên cơ thể ấy, họ nói rằng đó là một phần của cơ thể họ, được ơn trên ban tặng. Ban đầu, sẽ có thứ, được Kafka lí giải là vết xăm đầu tiên trong cuộc đời mỗi con người chào đời trên mảnh đất ấy, và dần sau này nếu có bất cứ những kỉ niệm gì họ muốn ghi nhớ, một hình xăm mới sẽ lại được tạo ra để ghi lại những câu chuyện ấy. Với gã, đó là cách người của vùng đất đó chọn để lưu giữ những kí ức mà bản thân sau này có thể lãng quên, thay vì như người Tiên Chu, đi xin một kẻ điên loạn như Aeon Trù Phú kéo dài mạng sống của mình để rồi rơi vào trạng thái nhập ma như bây giờ.

'Không phải xăm đâu. Chúng không lành được, bác sĩ La ạ'. Nhận gằn giọng khi gã nắm lấy những ngón tay đang quanh quẩn men theo những đường sẹo lõm lại trên cơ ngực mình. Gã cảm thấy La Sát tự nhiên hư đến lạ, không phải vì việc y đột nhiên làm những hành động như muốn khơi gợi bản năng con người gã trỗi dậy, mà là vì y cứ tò mò mãi không thôi về những vết sẹo chẳng thể biến mất này. Đáng lẽ Nhận nên nói dối với y rằng đây là những hình xăm mà Sói Bạc, trong lúc nghịch ngợm đã in lên người gã thôi, nhưng chẳng hiểu sao cái ánh mắt xanh lóng lánh ấy cứ xoáy sâu mãi làm cho gã thấy nghèn nghẹn trong miệng. Thật ra gọi chúng là hình xăm cũng được, vì những vết sẹo này vốn chỉ ra đời khi Ứng Tinh, cái gã Nhận trước kia ấy (Kafka kể với gã vậy đó), đã không còn tồn tại trên cuộc đời này nữa. Chúng giống như những vết nứt trên thân kiếm của Nhận, và cũng như những gì gã luôn tự xưng, rằng bản thân mình chính là thanh kiếm. Nên cả đời này có lẽ chẳng bao giờ biết đến lành lặn là như nào mất. Những vết sẹo thế mà đã trở thành cuộc đời của gã rồi.

'Vậy hả ? Nhưng mà vị tiên sinh này, lưng của anh đẹp lắm. Ý tôi là hơi tội nghiệp khi anh cứ phải mang theo những vết sẹo này đó, người yêu anh mà thấy sẽ xót lắm thôi'. Y nói một hồi còn gã thì cảm thấy thật nực cười cho những lời ấy. Tầm này, Nhận còn chẳng có đủ ý thức rằng đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ lúc gã nhận ra mình không thể chết được nữa, dù có để người khác giết mình hay thử đủ cách tự đày đọa chính bản thân. Nên người tình, người yêu còn quan trọng sao ? Với Ứng Tinh có lẽ sẽ cân nhắc nó một cách nghiêm túc, nhưng Nhận thì không còn nữa. Gã thậm chí còn không biết rằng, nếu đột nhiên thằng ranh Đan Hằng mà đột tử, gã sẽ sống vì mục đích gì ? Phút giây hiếm hoi gã đột nhiên có câu hỏi như vậy, thật kì lạ khi lại ở trước mặt một người bản thân chẳng có một chút gì quen biết, trừ cái tên là La Sát ra và việc y là một thứ gì đó có liên quan mật thiết tới Trù Phú. Nên giờ gã phải tìm một cái gì đó để bấu víu vào cho bản thân tỉnh táo mà thôi. Nghĩ vậy, Nhận nắm lấy cả bàn tay của vị y sĩ đứng cạnh mình một cách mạnh bạo, nhưng kì lạ thay, người đó đối với những hành động lỗ mãng này chẳng có chút run sợ gì. Một giọt mồ hôi lo lắng cũng không chảy trên gương mặt hoàn mỹ tựa gốm sứ từ các lò luyện cao cấp ấy. Bình thường, những kẻ bị gã tập kích như này làm sao không khỏi run sợ, khi ánh mắt của gã họ nhìn vào chỉ thấy toàn một sắc đỏ rực cháy của máu và tàn sát. Mỹ nhân trước mặt thật quái lạ, chỉ nhìn Nhận như thể đang thấy một con mèo, mà nó bị tổn thương nghiêm trọng sau những tháng này lang bạt nay đây mai đó, nên dần sinh ra sự cảnh giác và xù lông với mọi sự vật trong tầm ngắm của mình thôi.

'Vị tiên sinh, tôi không tin anh là người xấu đâu. Không cần phải đe dọa tôi như vậy chứ'. Tiếc cho La Sát, gã là một kẻ điên nhiều hơn là một con mèo cáu kỉnh mà y nghĩ tới. Gã áp sát lên người y, và tự nhiên có mùi diên vĩ là lạ thoáng qua cánh mũi, nó đến từ trong da thịt của người đối diện. Nó khiến Nhận muốn hôn kẻ xinh đẹp trước mặt mình ghê gớm, thậm chí còn thôi thúc gã hình thành nên một ý tưởng kinh dị hơn bao giờ hết. Gã muốn lột sạch con người trước mặt mình, gặm nhấm từng tấc da tẩm trong mùi diên vĩ đã từ lâu không còn được thấy vì con đường gã đi chỉ toàn bỉ ngạn đỏ rực, rồi hỏi y vì sao trên người y lại nồng nàn cái mùi hoa này đến vậy. Mà như thế cũng không tài nào đủ với Nhận. Gã muốn nhiều hơn thế. Và tức là gã muốn nuốt chửng lấy bác sĩ La đang ôm trong lòng đây, bóc tách từng lớp cơ thịt khỏi xương và nhai chúng ngấu nghiến như thể là món chính sau những cái hôn quyến luyến giúp gã kích thích vị giác. Thậm chí gã còn nghĩ tới việc sẽ làm gì sau khi nuốt trọn những miếng da miếng thịt của La Sát xuống bụng, bởi vì xương vẫn còn đấy mà. Nên gã sẽ nghiền vụn chúng thành bột, nấu thành cháo để dễ tiêu hóa vì gã luôn thấy đầy bụng sau một bữa chỉ toàn thịt với thịt. Nhận tin rằng đây là cách tình yêu đã hình thành trong gã kể từ cái ngày gã từ một kẻ thuộc tộc Đoản sinh bị biến thành Trường sinh, rằng chỉ có cách giữ La Sát ở bên cạnh mình, bên trong máu và nội tạng mình, gã mới không nảy sinh ra cảm giác mỹ nhân tóc vàng trước mặt đây là thần linh trong lời cầu nguyện được chết đi của mình. Chỉ có thế mới khiến gã không phải quỳ gối chấp nhận bản thân có rung động và sợ hãi trước một con người mình chẳng biết chút nào.

'Bác sĩ La có muốn theo tôi không ?'. Và gã chẳng đợi được câu trả lời của La Sát cho câu hỏi chẳng biết từ đâu nảy ra của mình. Gã hôn một kẻ nằm trong lòng mình, nhưng lại có cái cảm giác xa cách đo bằng vạn năm ánh sao. Nhận đã gặp La Sát như vậy, và bế vị ân nhân của mình đi theo suốt những chặng đường xuyên vũ trụ của thợ săn Stellaron, mặc cho y có muốn hay không (Nhận không cảm giác được sự bất bình nào, nên gã cũng chẳng buồn hỏi thêm nữa).

Cuộc sống của La Sát từ ngày vô tình gặp Nhận để rồi bị gã bắt lên tàu của thợ săn Stellaron cũng chẳng có gì thay đổi mấy. Y vẫn sống như vậy, bình thản mà tìm cách thích ứng với chuyện xảy ra. Thú thật, Nhận thấy rằng y không giống như một con người bình thường tí nào, khi bị một kẻ điên như gã đánh ngất rồi tỉnh dậy trên một chiếc tàu hoàn toàn xa lạ trôi nổi giữa hàng trăm hàng vạn tinh cầu xa xôi. Người có đầu óc vận hành một cách bình thường sẽ đòi giết chết gã, ít nhất là vậy. Chứ không phải sáng nào cũng cùng Nhận ăn sáng, tưới cây và giúp gã băng bó lại cơ thể đầy những vết thương sau một cuộc săn đuổi kẻ thù cùng Kafka. Thỉnh thoảng, y còn tự mình đi vào bếp và làm một vài món ăn, mà theo đánh giá của Sói Bạc và Kafka, dù trông lạ hoắc nhưng vô cùng hợp khẩu vị của cả hai người.

'Đến món ăn của anh ta cũng có cảm giác giống anh ta, kiểu nhìn đẹp một cách quái lạ nhưng hương vị rất ngon nhé'. Sói Bạc huých tay Nhận mấy hồi vì cô nàng chỉ đứng đến eo gã, tay còn lại đang cầm một cái cục tròn tròn, mà La Sát nói rằng ở quê hương nơi y sinh ra, nó được gọi là bánh quy.

'Anh kiếm đâu ra người vừa đẹp vừa giỏi nấu ăn thế này vậy ? Đúng lúc lắm, tôi ngán mấy món Sam nấu gần chết rồi'. Thế rồi cô nàng bé nhỏ ấy bỏ đi hướng về phòng của mình trên tàu, để lại gã với một phương hướng còn lại là nhà bếp. Nhận cũng đành hướng theo đó mà tìm vị bác sĩ có mái tóc vàng óng. Gã đứng trước cửa gian bếp, và ngoài trừ mùi bột, trứng, sữa, gã phải khó khăn lắm mới đánh hơi được chút hương diên vĩ ẩn trong đó, ở một khoảng cách xa như này. Y có vẻ đang tất bật lắm, đúng hơn là loay hoay với đống lọ thủy tinh đủ cách hình dạng và màu sắc. Cái ý tưởng mua một đống những lọ đựng đồ ăn làm bằng vật liệu trong suốt này đến từ Kafka, khi cô ta đang tản bộ mua sắm, với gã đi theo sau mang nhiệm vụ xách hộ những món đồ lỉnh kỉnh. Chợt cô dừng lại trước cửa kính trong suốt của một tiệm đồ dùng bếp, ánh mắt trông dò xét và rồi quay sang hỏi Nhận rằng liệu La Sát y có thích những thứ như này làm quà không. Y đã nấu ăn trên tàu của hội thợ săn một vài bữa rồi, nhưng chẳng bao giờ có thứ gì để đựng hay giữ chúng lâu dài cả, nên toàn hại gã và Sam phải cố hết sức để ăn cho sạch, không mang thêm tội danh lãng phí thực phẩm. Làm tội phạm truy nã với giá hơn tám tỷ đối với gã cũng đã là ác độc lắm rồi, nếu giờ còn làm cho một người đã hi sinh thời gian vào bếp nấu món ngon cảm thấy buồn, thì chắc phải đợi đến thêm hàng trăm hàng nghìn năm nữa, Nhận mới được tái sinh thành một kẻ bình thường mất.

'Anh ta sẽ thích thôi à, tin tôi đi A Nhận. Một người dịu dàng như thế làm sao lại từ chối những thứ đáng yêu như này chứ'. Kafka cứ không thôi chọc ghẹo gã, sau khi chứng kiến Nhận đứng luống cuống một hồi giữa vòng tròn toàn những chai những lọ thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn mà không biết nên chọn cái nào để gói lại mang về. Gã không gần gũi với y như những gì mọi người trên tàu vẽ ra trong trí tưởng tượng của họ. Sự kết nối duy nhất gã được nhận từ người đó chỉ là lúc bàn tay chạm vào những vết thương khi gã tự cắt bản thân trong giao chiến để băng bó chúng lại. Hay gần nhất là khi những giấc ngủ vô thức, La Sát sẽ nép gọn trong lồng ngực gã, vì y đang nằm mơ thấy một điều gì đó có vẻ đáng sợ lắm và cần một thứ gì đó để dựa vào. Y không phải là tình nhân của gã, cũng chẳng phải là đầu bếp mà gã vô tình tóm được đem lên thuyền như những gì Sói Bạc luôn giữ trong đầu. Việc y xuất hiện trên tàu này là kết quả của việc sống theo những ý tưởng bất chợt nảy ra, mà tâm trí của người điên như gã thì trống rỗng vô cùng, giống như một vực sâu hoắm chẳng thấy được gì. Nên đến giờ rốt cuộc Nhận cũng chẳng biết cho La Sát cái danh phận gì để bước lên thuyền của thợ săn Stellaron nữa, và thật may Elio đã thấy rằng y không liên quan gì tới "kịch bản" cả nên mới để yên như vậy.

'À cái cốc gốm đó xinh lắm đấy, A Nhận khéo chọn thật đó. Tôi cũng thích lắm mà anh lấy cho người ta rồi còn đâu'. Kafka nhìn cái túi nhỏ nằm lẫn trong một đống túi lỉnh kỉnh trên tay gã, bĩu môi trước sự thiên vị của gã dành cho vị bác sĩ lạ trên tàu của họ. Gã cảm thấy cái cốc đó chẳng có gì to tát mấy mà Kafka phải nhìn gã như vậy. Chỉ là Nhận cứ suy tính mãi, lúc tỉnh ra gã mới thấy hành vi của mình với mỹ nhân họ La đó thật sự rất vô duyên, thậm chí còn có sự ép buộc nữa vì chẳng ai sẽ chấp thuận để bị bắt đến một nơi xa lạ như này. Vì vậy, gã quyết định mình phải tìm một món quà gì đó cho y, một thứ mà để nhắc cho vị y sĩ rằng gã cũng biết hối lỗi, và mong nhận được sự thứ tha một chút của La Sát. Một cái cốc là lựa chọn chẳng tồi chút nào, vì ngày nào y cũng lấy cốc của gã ở trong bếp mà uống trà, nên giờ gã sẽ mua cho y một cái riêng để không phải dùng chung một cách ngượng nghịu nữa. Ý tưởng ấy thế mà bị Kafka tưởng thành gã đã đổ người đàn ông kia rồi, đến mức phải mua thêm một cái cốc sau khi đã mua hàng tá các chai lọ khác làm quà.

'Tôi muốn xin lỗi anh ta thôi, đừng hiểu nhầm Kafka'. Gã cau mày, bước nhanh hơn một chút trước tiếng cười khúc khích của người phụ nữ đằng sau mình.

Nhận thấy rằng hình như mình không được tỉnh táo cho lắm, khi không gã lại gõ hai tiếng rất nhẹ lên cửa bếp chỉ để thu hút sự chú ý của đối phương đang bận rộn quanh đống chai lọ. Y không tìm được cách mở chúng, nên cứ loay hoay mãi, đến mức mười đầu ngón tay bắt đầu trở nên sưng đỏ đáng thương. Gã thở dài, bước đến chỗ y, rồi đem từng cái nắp hũ một bỏ ra dễ dàng như bóc một viên kẹo cho vào miệng. Nhiều năm đi hết chiến trường ở tinh cầu này tới tinh cầu khác không chỉ để lại trên người gã những vết sẹo không bao giờ lành lặn, mà còn khiến cho cơ bắp và sức mạnh của gã cũng phát triển với tốc độ bất ngờ. Khi Ứng Tinh còn sống, có lẽ tên đó cũng chẳng có nhiều da nhiều thịt đến như này, vì bộ đồ mà gã đang mặc là của người đó và chỗ chật trên ngực luôn khiến gã nghĩ vậy.

'Cám ơn anh', y nhẹ nhàng nói như mọi khi, một giọng đều đều dễ nghe vô cùng. Rồi La Sát bắt đầu kể với gã về lý do tại sao bản thân không biết mở những thứ lọ thủy tinh lấp lánh đủ màu này. Rằng y lớn lên ở một hành tinh xa xôi lắm so với vị trí của tàu thợ săn đang dừng lại bây giờ, ở nơi đó, y chưa từng bao giờ được nhìn thấy những hũ đựng như này, chúng là một điều hoàn toàn mới lạ với người bác sĩ này. Nhận cũng gật gù khi nghe y kể lại, từng con chữ chậm rãi ngấm vào đầu óc gã. Và dù không hiểu được mấy phần, gã vẫn rất có hứng thú với những gì được La Sát chia sẻ, đặc biệt là về quê hương của y, một nơi mà chẳng biết là y đang bịa ra hay là nói thật với gã. Bàn tay thon nhẹ nhàng xếp từng chiếc bánh quy trong khay vào các hũ và lọ đã được gã mở sẵn cứ quyến luyến mãi trong tâm trí Nhận, khiến gã cũng muốn được là một trong những thứ đã ra đời dưới tay vị bác sĩ ấy biết bao. Sẽ có lúc nào đó La Sát sẽ nâng niu gã, như cách y trân trọng từng chiếc lọ gã mang về cho y, hay như khi y đan cả hai tay để giữ lấy cốc gốm đựng trà mà gã tặng y như một lời xin lỗi gián tiếp.

Có một hôm Nhận nằm mơ thật kỳ lạ. Gã nằm mơ thấy La Sát sinh con cho mình, và điều khiến giấc mơ điên rồ ấy càng trở nên quái lạ hơn bao giờ hết là khi gã nói với y rằng gã sẽ từ bỏ việc đuổi giết Đan Hằng để được sống cùng hai mẹ con ở quê nhà vị bác sĩ nọ. Mơ đến đấy khiến tâm trí gã cũng muốn phản đối, thế là Nhận bật dậy khi cả thân trên của gã đang phủ một lớp mồ hôi trộm bắt đầu thấm vào dưới ga trải giường. La Sát không ngủ ở phòng gã đêm nay, bởi Sói Bạc đã rủ y sang để chơi điện tử cùng mình. Thật may mắn làm sao, gã nghĩ vậy. Không thể kể cho người đó rằng bản thân gặp ác mộng mà không ngủ được, mà người xuất hiện trong đó lại là y và gã cùng đứa con gái mới chào đời. Ở cái vũ trụ của gã, việc đàn ông mang thai cũng chẳng còn là một điều gì gây sốc nữa, vì khoa học đã phát triển đến mức có thuốc và có cách chăm sóc đàng hoàng cho họ. Chỉ là con của gã được sinh ra từ bụng của vị y nhân đó, và nó khiến gã rối bời. Gã không muốn động vào y vì sẽ làm y đau, nhưng không tài nào phủ nhận rằng bản thân không có dục vọng dành cho y. Bạn sẽ không thể nào cưỡng lại một gương mặt xinh đẹp như vậy nếu được gặp ở ngoài đời, và gã nghĩ chắc phải có hàng tá những gã đàn ông và mụ đàn bà muốn được ở trên giường của y rồi, chỉ là y không muốn mà thôi. Gã có thể tự an ủi mình sau, cũng có thể xem chuyện người đàn ông khác mang thai con của mình là một việc bình thường ở thế giới trong đầu gã. Nhưng việc sống chung và nuôi con làm gã thấy như mình đang lạc đến một vùng hoang tưởng nào đó. Có lẽ, sau khi được nghe La Sát kể về nơi y sinh ra và lớn lên, một nơi bình yên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net