CHƯƠNG 3: GẶP MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách tầng thượng một tầng, tầng lầu này chỉ duy nhất có 2 căn phòng 6801 và 6802. Chuyên dành để tiếp đãi những nhân vật lớn, không phải ai cũng thuê được. Vệ sĩ đứng bao vây khắp khu vực, một con muỗi bay ngang cũng dễ dàng bị phát hiện. À không phải! Phải nói là không hề có con muỗi nào bay qua.

Có cần ngầu vậy không? Khải Trình lần đầu nhìn thấy "ma cô cao cấp" cự ly gần và số lượng nhiều đến vậy. Đúng là khoác bộ vest, đeo cặp kính lên thì trông chuyên nghiệp hẳn. Về nhà phải góp ý cải cách vụ đồng phục cho đám Báo mới được!

Từ xa, Khải Trình trông thấy một người đàn ông tầm 50 tuổi, vóc người nhỏ nhắn, cũng mặc vest đen, đứng giữa đám vệ sĩ. Không hỏi cũng biết ông này là quản gia rồi! Tướng tá thế không thể là chủ được!

"Cậu tìm ai?" - Một tên ma cô cao cấp giơ cánh tay ra ngăn lại.

Khải Trình chìa tấm thẻ vàng kim trong tay.

"Tôi hỏi cậu tìm ai?" - ma cô cao cấp lập lại câu hỏi một lần nữa.

"Tôi tìm người mà đã đưa chiếc thẻ này cho con ông ta" - Khải Trình cũng muốn đùa với hắn - "Anh phải không?"

"Tôi chưa có con" - ma cô cao cấp nhìn thì hung hăn nhưng bụng dạ khá thật thà, đưa tay chỉ về phía quản gia - "Ở đây người có con rồi chỉ có thể là ông ấy"

"Lưu quản gia" - tên vệ sĩ bên cạnh nghe được đoạn đối thoại liền lanh lẹ xoay qua báo cáo - "Có người tìm ông, nói là quen với con trai của ông"

Tập thể những người có mặt bên ngoài hành lang lúc này đều trợn tròn mắt. Mặc dù đeo kính đen nhưng vẫn có thể chú ý được chân mày của bọn họ vụt một cái đụng tới đỉnh trán!

Lưu quản gia không phải gay sao? Có con? Chậc chậc. Kỹ thuật y khoa ngày nay đúng là quá tân tiến. Bravo.

Khải Trình cực kì muốn cười lớn, ráng lắm mới nhịn lại được!

"Hả?" - Lưu quản gia như rơi vào trong sương mù. Gã bước tới nhìn Khải Trình - "Cậu nói cậu tìm ai?"

Khải Trình chìa tấm thẻ vàng ra, ánh mắt hơi híp lại phán đoán: "Cha của chủ nhân vật này. Là chú hai đây sao?"

Tập thể vệ sĩ thập phần chờ mong được nghe đáp án. Lỗ tai vểnh lên cao.

Lưu quản gia nhận ra ngay: "Làm sao cậu có được nó?"

Rồi xong! Chính xác không lệch đi đâu được. Đích thị ông ấy có con riêng. Còn cậu thanh niên này có thể là người mà ông ta từng bao dưỡng, đã bắt cóc con trai Lưu quản gia, cướp thẻ rồi đến đây uy hiếp mong ông ấy quay trở lại với mình! Nghĩ thôi cũng thấy hợp lý!

"Tôi còn có cả cái này" - Khải Trình đưa điện thoại và bóp tiền của Lý Kiến Hùng cho Lưu quản gia xem.

"Cậu trả lời đi. Làm sao cậu có những thứ này?" - Lưu quản gia càng thêm sốt ruột.

Chậc. Biểu tình như thế có thể không phải con trai đâu. Đưa ra nào là điện thoại, nào là bóp, rất có thể chính là tình nhân hiện tại đang bị tình nhân cũ bắt giữ, mang tang chứng đến uy hiếp Lưu quản gia. Sau đó lừa ông ta tới điểm hẹn, châm lửa đốt chết đôi tình nhân số khổ. Có lẻ cái này hợp lý hơn!

"Các người thôi đi" - Lưu quản gia xoay lại quát vào đám đông đang ra sức khuấy nước đục.

Vô lý! Chúng ta một chữ cũng chưa nói ra miệng, thể nào ông ta lại biết chứ!!! Có đọc tâm thuật sao?

"Cậu muốn gì?" - nhìn những vật trong tay Khải Trình, Lưu quản gia e dè hỏi.

Khải Trình xụi lơ tay, biểu tình bất mãn: "Tôi nói rất nhiều lần rồi, ông vẫn cứ hỏi lại?"

Lưu quản gia một lượt đánh giá Khải Trình từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu mới thở ra: "Qua phòng hút thuốc bên cạnh đợi tôi"

Thấy chưa thấy chưa. Đi vào xin về sớm giải quyết việc nhà chứ gì! Chúng tôi thừa biết rồi.

Đám ma cô cao cấp đang khó khăn che đậy nụ cười "ông đây đã hiểu ra hết tất thảy sự tình của nhà ngươi" của họ. Cả bọn cư nhiên cao hứng.

"Này" - Khải Trình gọi - "Tôi không chịu được mùi thuốc lá. Có chổ nào khác không? Hay là tôi theo ông vào"

"Bên trong căn phòng kia là những ai? Chỉ cần nhìn họ một cái thôi cậu cũng có nguy cơ mất mạng" - Lưu quản gia xoay đầu lại nói - "Yên ổn chờ ở đây, tôi đi báo lão gia."

Khải Trình lập tức cười hiền hoà: "Tôi chưa tình nghĩ con người lại đáng sợ như thế"

Lưu quản gia nhìn cậu thanh niên kì lạ này, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Hình như... không cùng một thể loại với thiếu gia.

Sau một lúc, Lý Thiết cũng xuất hiện, đi đến chổ Khải Trình đang đợi.

Chu choa. Chủ tịch cũng có phần? Đùng nói... Đừng nói là.... Thôi thôi đi. Chúng tôi môt chút cũng không tưởng tượng thêm đâu.

Khải Trình nhìn thấy Lý Thiết bèn nở nụ cười nam thần.

Nhìn sơ đứa nhóc này, cách ăn mặc và cả nụ cười kia... Hình như không cùng thể loại với thằng con nhà mình!

"Chào bác. Cháu là bạn của Đại Hùng." - Khải mặt dầy lưu loát trình bày - "Bạn ấy đến chổ karaoke uống thuốc lắc và rượu mạnh, chơi rất hưng phấn. Sau đó còn móc khẩu súng ra bắn chỉ thiên lên trời."

"Đây là đạn" - cậu móc từ trong túi áo - "Vừa vặn mất một viên"

Mắt Lý Thiết phút chốc mở to, chăm chú nhìn qua xác định đúng là loại đạn đó thì bèn nói: "Cậu đến tìm tôi là để nói việc này?"

Khải Trình gật đầu: "Đúng. Cháu đến để mắng vốn đó. Méc bác biết rằng Đại Hùng cậu ấy rất hư!"

"Hiện tại nó đang ở đâu?" - Lý Thiết hỏi.

"Cháu sẽ dẫn bác đi" - Khải Trình nắm lấy cổ tay của Lý Thiết vờ như lôi kéo.

Lý Thiết vẫn đứng im: "Cậu cứ nói nó đang ở đâu, tôi sẽ tự cho người đến đón."

Khải Trình làm ra vẻ mặt hài tử bị mất kẹo, buông tay Lý Thiết ra: "Cháu không nhớ địa chỉ. Chỉ biết đường đi. Bác phải đi với cháu, vì cậu ấy hiện tại đang không hề mình mẩn. Còn nói ra nhiều chuyện khó hiểu."

"Nó đã nói những gì?" - con ngươi Lý Thiết có chút run lên.

"Cái gì đó liên quan đến súng, còn quơ khẩu súng trong tay ném qua ném lại" - Khải Trình rờ rờ cằm - "Vì cậu ấy say nói chữ có chữ không, cháu cũng không nghe rõ. Hay là bác tự đi hỏi cậu ấy."

Lý Thiết siết chặc nắm tay. Chuyện bản thân hợp tác với hệ thống buôn lậu vũ khí là tuyệt mật. Chỉ có người trong tổ chức mới được quyền biết, bằng không bị lộ sẽ lập tức khai trừ. Thằng con trời đánh đúng là đã hại ông.

"Cậu đợi ở đó." - Lý Thiết xoay lưng về phía Khải Trình - "Tôi giải quyết vài chuyện rồi sẽ đi với cậu"

"Vâng" - Khải Trình cúi đầu hết sức lễ phép.

Diễm tỷ. Bí mật mẹ chôn giấu bao năm, cũng đã đến lúc nên cho con biết một ít rồi.

........

Khi Lý Thiết quay trở lại vào phòng, đám khách nhân đồng loạt đặt ra câu hỏi.

"Sao đột nhiên lại bỏ ra ngoài?"

"Là lệnh công tử đến phải không?"

"Mau mau gọi vào đi"

Đám người này ngoài miệng thì có vẻ như đang quan tâm, nhưng thực chất trong bụng đều hiểu rõ kẻ đến không phải là Lý Kiến Hùng. Nếu là con trai Lý Thiết thì đã được quản gia đưa vào rồi, cần gì gọi hắn ra bàn luận. Cho nên chỉ có một khả năng chính là Lý Kiến Hùng đã gặp chuyện gì đó không thể đến được. Mà người đang đứng bên ngoài kia chắc chắn hiểu rõ ràng sự tình.

Lúc này, tên trợ lý đang đứng phía sau Tần nhị gia âm thầm rời khỏi phòng.

Lý Thiết có chút ngần ngại giải thích: "Thật thất lễ. Ở nhà xảy ra chút chuyện, tôi e là phải về trước. Thành thật xin lỗi, buổi hôm nay các vị cứ thoải mái hưởng thụ. Lưu quản gia sẽ sắp xếp thêm vài tiết mục hấp dẫn hậu tiệc. Đến khi chán cứ thong thả ra về, mọi việc cứ để Lý Thiết này lo liệu"

"Vội vã ra về khi việc còn chưa bàn xong? Nếu vậy đợt làm ăn này phải như thế nào?" - một vị đại gia bất động sản lên tiếng làm khó - "Lý chủ tịch cũng biết chúng tôi đâu phải hôm nào cũng rãnh rỗi"

"Tôi biết tôi biết" - giọng điệu mềm mỏng vài phần - "Nhưng thật sự việc này vô cùng gấp, nếu không tôi đây cũng chẳng dại gì thất lễ với các vị ở đây."

Khải Trình đột nhiên xuất hiện từ phía cửa ra vào. Vừa vặn nghe được lời nói của Lý Thiết.

"Thật ra thì cũng không gấp lắm đâu" - cậu cười cười, giơ tay lên gãi gãi đầu - "Bác cứ tiếp khách đi. Khi nào xong thì đi với cháu cũng được"

Tập thể các vị bá hào dồn hết lực chú ý lên người Khải Trình. Thanh niên này là từ đâu ra? Ăn mặc lôi thôi, thái độ thì nha nha nhỡn nhỡn.

Nhưng đáng nói nhất phải kể đến biểu hiện khó ai nhận thấy của Tần Thế Luân. Vốn dĩ bản thân y cho rằng người tới chắc hẳn là một tên ma cô nào đó, hay đại loại như vậy. Không ngờ khi Khải Trình được đưa vào, dù tạo hình có chút kì quoặc, nhưng khí chất thong thả, dung nhan sáng sủa tuấn tú, pha lẫn nét tinh ranh thông minh. Nhìn sao cũng không giống ma cô, lại còn mang đến cảm giác khá thú vị. Con ngươi đen láy âm trầm ngày nào của Tần nhị gia loé lên một tia sáng, rồi lại rất nhanh quay về trạng thái cũ.

Lòng bàn tay Lý Thiết toát mồ hôi lạnh. Tại sao Tần Thế Luân lại mang nó vào? Phải chăng hắn đã biết bí mật của ông, muốn mượn miệng thanh niên này vạch trần ông? Không hiểu tại sao nhưng ông luôn cảm giác được tên nhóc con Khải Trình này có cái gì đó rất khó kiểm soát. Không biết giây tiếp theo sẽ nói ra những lời lẽ ngông cuồng gì.

"Lý chủ tịch là vì cậu trai này mà rời đi?" - một người trong đám bọn họ hỏi.

Lý Thiết nhìn Khải Trình, nhất thời không biết phải nói thế nào. Chỉ mong cậu đừng làm hỏng chuyện là được.

Chưa đợi Lý Thiết nghĩ xong, Khải Trình đã nhanh trí nói trước: "Tôi là bạn của Lý Kiến Hùng. Cậu ấy say xỉn ở quán karaoke, tôi đến báo bác ấy đón về."

"Không gọi điện thoại được sao?" - một người khác hỏi.

"Tôi không có số" - Khải Trình nhún vai.

"Cậu chẳng phải nói bản thân là bạn của Lý Kiến Hùng, sao cậu không hỏi cậu ta?"

Khải Trình bất mãn: "Quý ngài đây, không phải từ đầu tôi đã nói cậu ấy say rượu rồi sao?"

"Vậy thì lấy điện thoại của cậu ta ra mà xem"

Khải Trình mỉm cười rất rạng rỡ: "Cho hỏi, điện thoại của ông có mật mã không?"

Công kích Khải Trình nhưng mục đích thật sự của bọn họ là muốn lật bí mật đằng sau Lý Thiết. Chuyện con trai say xỉn không đáng để ông ấy phải từ bỏ cuộc gặp quan trọng để tự mình đi giải quyết, người ngu cũng hiểu chính xác là đang che giấu một chi tiết nào đó rất quan trọng.

Nhưng hỏi thế nào thì Khải Trình vẫn có thể trả lời tốt. Đến cuối cùng gần như không ai biết phải hỏi gì nữa thì đám bọn họ đều đưa mắt đến chổ Tần Thế Luân, người từ đầu chỉ ngồi yên quan sát.

Tần Thế Luân nhìn thẳng Khải Trình: "Cậu đến chỉ vì muốn báo với Lý chủ tịch con trai ông ấy say rượu, bảo ông ta đi đón về?"

Khải Trình nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí giữa bàn. Chắc hẳn là trùm cuối! Thái độ lạnh lùng khó dò, gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ tà khí. Dáng người sừng sững nhưng điệu bộ rất thong dong. Dạng nam nhân đậm chất thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn.

Tuổi tác không lớn, cùng lắm là hơn cậu mấy tuổi. Ăn mặc khác hẳn so với mấy ông cùng bàn. Áo thun cổ lọ màu đen bên trong, áo khoác da xanh ngọc thẫm bên ngoài. Vừa nhìn đã biết không phải quan chức nhà nước. Trông giống đại ca hắc bang hơn.

Đối với ánh mắt của hắn, Khải Trình cũng chẳng mấy gì sợ hãi, chỉ là nhận ra cường thế trong đôi mắt đó, nếu tâm không vững rất dễ dàng lắp ba lắp bắp nói ra hết mọi chuyện.

Đáp lại cái nhìn của Tần Thế Luân, Khải Trình nở ra nụ cười rồi gật đầu: "Ừm"

Đơn giản chính xác. Trả lời đúng trọng tâm!

Tần Thế Luân duy trì ánh mắt đó tầm 5 giây sau thì dời đi. Đối Lý Thiết nói: "Vậy nếu Lý chủ tịch thấy cần thiết, thì cứ đi đón con trai đi."

Lúc này, Lý Thiết mới biết mình đã lọt vào thế kẹt. Nếu rời đi chứng tỏ ông không xem tất cả mọi người có mặt ở đây ra gì. Tương lai còn nói gì đến làm ăn hợp tác? Hay là để quản gia đi? Không được, Kiến Hùng mang theo súng. Tiến thoái lưỡng nan, đi cũng chết không đi cũng chết. Nếu lỡ thằng con không nên thân trong lúc say xỉn nói ra hết bí mật cho người khác biết thì cả nhà đều toi mạng. Phải làm sao đây?

"Bác à. Không sao đâu, bác tiếp khách xong đi cháu sẽ đưa bác đi" - Khải Trình làm bộ rất tận tuỵ, nói thêm vài lời trấn an - "Kiến Hùng cậu ấy say đến bất tỉnh nằm trong phòng karaoke, chắc chắn không thể chạy loạn."

Dù sao cậu cũng chỉ muốn dụ Lý Thiết đến gặp Diễm tỷ thôi. Cần gì chơi lớn hại ông ấy không còn đường lui. Bộ không sợ sau này bị ghi thù sao! Cậu đâu có ngốc.

Vốn dĩ ban nãy nếu Lý Thiết kêu cậu đợi bên ngoài một lúc cậu vẫn vui lòng thôi, nhưng ai ngờ ông chủ tịch lá gan nhỏ đến mức muốn nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, sợ con trai nói năng lung tung hại đến mình.

"Vậy cậu ra ngoài đợi một lúc đi" - không còn cách nào, Lý Thiết đành phải nhượng bộ ngồi xuống.

Khải Trình trước khi bước ra khỏi phòng không hiểu vì sao lại đưa mắt nhìn về phía Tần Thế Luân. Người kia cũng rất phối hợp, nhìn cậu một cái. Và rồi cả hai ánh mắt lập tức rời nhau ra.

Vị trợ lý của Tần Thế Luân đặc biệt bất ngờ trước thái độ này của nhị gia.

Các bạn biết đấy. Dù là đang nhìn về phía khác, đôi mắt của chúng ta vẫn có thể phát hiện được ai đó đang nhìn mình từ những hướng còn lại.

Tần Thế Luân là kẻ không bao giờ đáp trả.

Ở cái thế giới thượng lưu này, khi bạn là tâm điểm, sẽ có rất nhiều rất nhiều sự chú ý hướng về bạn. Nếu cho phép bản thân tuỳ tiện đáp trả một ánh mắt nào đó, nghĩa là đồng ý cho người đó cơ hội tiếp cận mình. Hoặc đơn giản hơn là gây ra sự lầm tưởng cho đối phương. Nên để tránh mọi rắc rối nhất có thể, Tần Thế Luân đã quen nhìn về một hướng duy nhất và không bao giờ đáp lại những người mà y cảm thấy không cần thiết.

Hôm nay, nguyên tắc vô tình bị phá vỡ bởi chính bản năng đã tạo ra nó.

Tần Thế Luân cũng không hiểu vì sao mình lại muốn nhìn, chỉ là có cảm giác tò mò một chút, rồi nhanh chóng qua đi.

"Chúng ta tiếp tục bàn luận. Hôm nay quả thật thất lễ nhiều lần. Mong các vị tha thứ cho tôi." - Lý Thiết nâng ly rượu trong tay, ngậm ngùi lắc đầu - "Có thằng con trai như vậy thật lấy làm xấu hổ"

Ở bên ngoài, trước cửa phòng hút thuốc, Khải Trình đang quẹt quẹt điện thoại chơi game mà không hề chú ý đến bao nhiêu ánh mắt đằng sau những cặp kính đen đang len lén nhìn cậu.

Vừa nãy được Lý chủ tịch ra gặp mặt, rồi trợ lý của Tần nhị gia đích thân mời vào. Cha cha, chuyện này không đơn giản rồi. Đừng nói mấy ông lão trong đây đều thuộc loại già dịch, lâu lâu hứng lên thích chơi 5P nha! Vậy Lưu quản gia, tình nhân của ông quả thật thê thảm. Chúng tôi hết sức chia sẻ. Còn không mau đến an ủi cậu ta đi.

Nhưng mà không đúng, Tần nhị gia có bạn gái mà! Sao lại dính liếu đến cậu tình nhân này được?

Một vệ sĩ khác giậm chân. Bộ có bạn gái thì không ngoạn nam nhân được sao? Sở thích tình dục kì quái thời đại này không phải hiếm. Nhất là những người có địa vị xã hội. Quyền cao chức trọng, áo lực nhiều, não rất dễ bị hư nha!

Khải Trình chơi game chán, nhìn qua nhìn lại không biết làm gì, bèn đi tới chổ đám vệ sĩ ngồi xổm xuống nói chuyện phiếm: "Các anh làm việc đều phải đứng thế hả?"

"Dĩ nhiên" - một người trả lời. Chúng tôi đâu thể trong lúc làm việc được nằm dài ra như cậu.

"Các anh là vệ sĩ của ai?" - Khải Trình chống cằm hỏi.

Họ liên tiếp kể ra vài cái tên.

Khải Trình sực nhớ đến người bí ẩn kia, bèn la liếm hỏi: "À. Cái người mà mặc áo khoác da xanh là ai? Nhìn khá giống xã hội đen."

"Cẩn thận mồm miệng" - một vệ sĩ nói - "Tần nhị gia. Cứ biết vậy đi."

Tập thể vệ sĩ nhìn nhau. Vậy là Tần Thế Luân chưa có ngoạn qua tên này! Hắn không biết nhị gia kìa.

Một người lắc đầu tỏ vẻ phản đối. Rất có thể là cả đám ngoạn trong bóng tối, không thấy cũng không lạ.

Ồ! Tập thể vỡ lẽ gật gù.

"Tần nhị gia?" - Khải Trình sờ sờ cằm, ráng hỏi han thêm - "Chưa nghe qua bao giờ. Trông thì vẫn còn khá trẻ. Doanh nhân mới nổi sao?"

Tập thể vệ sĩ nhìn qua nhìn lại. Thôi nói cho cậu ấy biết đi. Bị ngoạn mà không biết ai đã ngoạn mình thì thật là bi thương cùng cực có biết không?

"Tần Thế Luân là tay sai đắt lực nhất của Thủ Tướng Địch Bành. Hiện nay nắm giữ toàn bộ bến cảng ở phía Nam. Thông thương hàng hoá xuất khẩu, nhập khẩu đều qua tay anh ta." - một người đại diện nói, giọng điệu rất nhỏ, sợ như bị nghe thấy - "Ngoài ra, anh ta còn làm chủ rất nhiều tụ điểm ăn chơi tại Nhất Kính. Mới 30 thôi. Lợi hại phải không?"

Khải Trình nghe xong cũng cảm thấy rất oai. Thật ra trước giờ cậu vẫn không ưa đám quan chức. Bằng mặt không bằng lòng, đóng kịch giỏi, diễn xuất trơn tru nhằm đạp lên đầu người ta mà sống. Tần Thế Luân là tay sai của chính phủ, vừa nghe đã thấy oách hết cỡ!

"Mà vừa nãy các anh kể tên chủ nhân, hình như không có nói đến Tần Thế Luân?" - Khải Trình nhớ ra.

Một người lắc lắc ngón tay: "Nhị gia không có vệ sĩ, chỉ có sát thủ."

Sát thủ? Khải Trình vỗ đùi. Đúng là như phim!

Đợi tới đợi lui, cũng đã tối muộn. Khải Trình ngáp ngắn ngáp dài, đi qua đi lại không biết là bao nhiêu lần. Rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.

Tập thể vệ sĩ khôi phục trạng thái nghiêm túc, cool ngầu, đứng dọc theo hành lang tiễn khách.

Lý Thiết đi ra trước, tuần tự bắt tay từng người, trên miệng là nụ cười cực kì khó ưa, một chút cũng không thể so với cách cười nam thần của Khải Trình. Như vậy mà cũng đòi đi ngoại giao!

Cả đám quan chức lẫn đại gia kinh doanh đều đã ra khỏi phòng nhưng không ai rời khỏi, đứng cùng một chổ với Lý Thiết, dường như vẫn là đang đợi ai đó.

Tuần Thế Luân rốt cuộc cũng xuất hiện, Khải Trình giả vờ lơ đễnh nhìn về phía đó. Nhưng lần này Tần Thế Luân không đáp trả ánh mắt của cậu.

"Nhị gia" - Lý Thiết cùng những người còn lại đồng thanh.

Tần Thế Luân đơn giản gật đầu với bọn họ rồi dẫn theo trợ lý rời đi.

Mọi người giải tán hết thảy, chỉ còn lại Lý Thiết, Lưu quản gia và hai vệ sĩ thân cận của ông.

"Đi thôi" - Lý Thiết đi tới chổ Khải Trình - "Hôm nay cậu đã gây ra quá nhiều rắc rối rồi. Đừng tưởng tôi không biết mục đích của cậu là gì."

Khải Trình cười cười với Lý Thiết - "Vậy theo bác mục đích của cháu là gì?"

"Tôi nói cho cậu biết, muốn đứng tại vị trí này, ta đã không ít lần lao đầu vào hang cọp. Những hang cọp thật sự, chứ không phải là những buổi tiệc họp mặt như hôm nay." - Lý Thiết giáo huấn.

Thì ra lão hồ ly này nghĩ cậu đến là vì muốn tìm cơ hội thăng tiến. Có ấu trĩ quá không? Sau này cùng lắm không có việc làm thì ở nhà quản lý Hot coi bộ còn vui sướng hơn là vào quan trường. Nghĩ cậu thèm?

Bọn họ cùng lên xe của Lý Thiết.

"Cậu đi bằng gì đến đây?" - Lưu quản gia hỏi.

"Taxi" - Khải Trình nói. Còn lâu mới lấy xe ra để ông điều tra biển số của tôi.

Khải Trình một vòng hướng dẫn tài xế đến Hot. Trên xe không khí cũng khá yên tĩnh, chỉ mỗi mình Khải Trình nói, còn lại không ai lên tiếng.

"Nơi này rồi" - Khải Trình chỉ chỉ.

"Lưu Đào, ông ở lại trên xe" - Lý Thiết nói - "Các cậu cũng không cần theo"

Lưu quản gia lo lắng: "Lão gia, một mình ông..."

Lý Thiết giơ tay ngăn lại: "Tôi tự biết tính toán."

Về phía vệ sĩ, cả hai được ra ngoài xe đứng đợi. Ối trời, khoẻ!

Trong lúc Lý Thiết dặn dò Lưu quản gia thì Khải Trình đã vọt vào quầy thu ngân trước.

"Thằng quỷ nhỏ đi đâu giờ này mới..."

Chưa kịp nói hết câu, thằng con đã vội nhào tới bịt miệng bà: "Suỵt. Con đưa người đến hốt xác tên kia về. Một chút mẹ không được nhận là quen biết con, nhớ chưa?"

Diễm tỷ nhanh chóng gạt tay cậu ra. Trôi hết son phấn của bà rồi! Thằng chết bầm này!

Thật ra, trước khi bước vào Lý Thiết đã kịp nhìn quanh một chút xem nơi đây là đâu, chính ông cũng cảm thấy dường như mình đã từng nghe qua nơi này rồi, những nghĩ mãi cũng không biết là nghe từ đâu? Vì cái gì mà nghe?

Cho đến khi chạm phải người kia.

Tạch!

Cây bút trên tay Diễm tỷ rơi tự do xuống mặt bàn, bà không ngờ người đến lại là... Ông ấy.

"Lý chủ tịch" - sau một vài giây bất ngờ, Diễm tỷ cũng nói ra được vài chữ - "Ồng vì sao lại đến chổ này?"

Lý Thiết cũng vừa kịp nhớ ra. Ông đã từng nghe qua nơi này khi bí mật cho người điều tra về Diễm tỷ.

"Cô vẫn sống tốt chứ?" - Lý Thiết thẳng thắn.

Diễm tỷ nhìn ông một cách rất thâm tình, đôi mắt bà hiếm khi nhìn thấy được tầng tầng đau thương. Như thế cố nhân ngày xưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net