[Nguyệt Tử] Crazy Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Crazy Love

Author: Nguyệt Tử

Disclaimer: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ.

Rating: PG 13

Warning: Shounen-ai

Genre: Au, Humor, Romance

Note: Tặng sn Sói iu :*~

Soudtrack: Crazy Love - DBSK

Summary:

Có gì sai, nếu bạn tình cờ gặp phải kẻ xem đồng tiền to bằng bánh xe bò?

Và có gì sai, nếu bạn lỡ yêu kẻ đó?

Có gì sai phải không, nếu hắn đích thực một là kẻ đào mỏ?

Và chắc chắn có gì sai ở đây rồi, khi bạn không chút nào giàu có,

vậy mà...

hắn vẫn yêu.

Is it a sin to love, I can't stop, No matter what anybody says

You're my crazy love.

CRAZY LOVE

Part 1.

Nào nào, dù bạn đi học đi làm, vội vã hay không vội vã, thì cũng hãy bắt chước thiên hạ, mau chóng dành ít phút dừng lại bên đường, hòa cùng dòng người đang công khai và lén lút chiêm ngưỡng người đẹp kia.

Không phải dễ mà bước ra đường được trông thấy người đẹp, nhất là những kẻ có khả năng khiến đám đông tụ lại ngắm nhìn. Bà con xúm đông xúm đỏ, dì thím bên trái xì xào, cô em bên phải cao giọng, thằng bé ở giữa thều thào:

"Chao ôi! Siêu cấp mỹ nam!!"

Nghe đến đây, xin đừng vội bỉu môi khinh bỉ: "Có gì đâu, chỉ là một đứa con trai thôi mà!".

Đúng vậy, thật ra ở đời cũng không hiếm mỹ nam. Ra phố thỉnh thoảng gặp, vào trung tâm thương mại ngó quanh là thấy, thậm chí thằng em trời đánh ở nhà có khi cũng là một mỹ nam. Nhưng đừng nhầm lẫn, siêu cấp mỹ nam lại là một dạng khác, nó cực hiếm nên khó gặp vô cùng.

Hãy tưởng tượng, vào một ngày không mưa cũng không gắt nắng, trời trong gió đẹp mây lành, có một chiếc Audi cực kỳ cao cấp màu đỏ bạc đang phóng vùn vụt bỗng tấp vào vệ đường. Bước ra từ cửa sau của chiếc xe đó là một chàng trai cao xấp xỉ mét chín với thân hình siêu chuẩn và làn da nâu khỏe mạnh không còn chỗ nào chê. Kết hợp với bộ côm lê cách điệu mốt nhất là cặp kính râm, tôn bần bật gương mặt nhỏ thông minh cùng chiếc mũi thẳng đến thách thức, cao như muốn với tận trời. Chưa hết, vẫn còn làn môi với khóe miệng cong quyến rũ, nửa khiêu khích, nửa trầm lặng, lại có phần đáng yêu. Sau đó, khẽ phất tay ra hiệu cho tài xế có thể đưa xe đi đỗ, với dáng điệu khoan thai nhẹ nhàng, anh ta bước lên những bậc thềm, đầu ngẩng cao. Rồi cuối cùng, hiệu ứng "nhân đôi choáng váng" đột ngột xuất hiện khi siêu cấp mỹ nam cởi kính ra, để lộ đôi mắt nâu sâu hút đầy vẻ nam tính và cùng lúc nở nụ cười.

Nụ cười đó ngàn phần sáng bóng, quét sạch trái tim phụ nữ, thiếu niên trai gái đứng bên đường, đang tình cờ được chiêm ngưỡng anh ta.

Giàu. Đẹp. Sang trọng. Học thức. Mà vẫn dễ gần - đó đính thực là siêu cấp mỹ nam!!!

Nhưng rồi, cuộc vui chóng tàn, nhất là những cuộc tụ tập bên đường như thế này trong chớp mắt sẽ kết thúc. Diễn dãi tốn giấy mực, thực tế đám đông chỉ xuất hiện chừng vài chục giây. Sau khi siêu cấp mỹ nam khuất sau cánh cửa tòa nhà chọc trời, tất cả giải tán gấp, ai nấy tiếp tục làm phần việc của mình, người đi học, kẻ đi làm, cá biệt còn có đi chợ.

Hòa cùng đám đông tản ra, có một chàng trai đang nhẹ cắn môi lo lắng. Có lẽ vì vướng vào vụ việc chiêm ngưỡng siêu cấp mỹ nam này mà cậu trễ giờ hẹn với Junsu rồi.

oOo

"Sao hyung trễ vậy?" - Quẳng cái PSP đời mới nhất qua một bên, Junsu lập tức mở miệng càu nhàu khi anh trai nó, con người khốn khổ có mái tóc nâu tím vừa bước vào xe.

"Xin lỗi Junsu, hyung và anh Shin mãi mua sắm, biết cũng trễ trễ rồi, đang định chạy vội ra thì vướng vào một việc..." - Trong lúc chờ tài xế Shin cất mớ hàng vừa mua được vào cốp, Jaejoong phân trần. Vừa nói, cậu vừa quẹt bớt mớ mồ hôi đang tươm ra bằng tay áo.

"Cũng tại hyung! Mấy cái việc mua sắm linh tinh này bảo chị Ok, chị Lee là được rồi. Đích thân đi chi cho chen lấn cực khổ." - Vừa càu nhàu, Junsu vừa lục túi lấy khăn lông thể thao rồi ịn lên mặt anh mình, chùi lấy chùi để. - "Anh Shin, anh nhanh lên một chút giúp tôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi đó."

"Dạ, tôi biết rồi thưa cậu Ba."

"Tóm lại, cũng vẫn là vì sợ trễ giờ xem đá banh chứ gì, Junsu yah!" - Jaejoong đưa tay vỗ nhẹ lên đầu đứa em.

"Không phải ~ ~" - Biết hyung chỉ mắng yêu mình, Junsu lắc lắc mái tóc đỏ cam, nhe răng cười. - "Tại sợ hyung cực, thiệt mà. Người bình thường vào trung tâm thương mại mấy dịp cuối năm này còn thấy đông đúc cực khổ, huống gì là hyung."

"Nhưng Junsu, quần áo thì phải đích thân đi lựa chứ."

"Cứ xem tạp chí thời trang, thấy bộ nào đẹp đem về."

"Phải thử lên người mới biết đẹp xấu đó."

"Vậy gọi người ta đem đồ đến nhà cho mình thử."

"Ừ ha." - Nói đến đây, Jaejoong hơi ngẩn ra, giọng tẽn tò. - "Hyung nhất thời không nghĩ ra."

"Mai mốt cứ theo cách đó. Hyung không thấy Changmin sao, thậm chí đến mua tủ lạnh nó còn bắt đem đến nhà cho nó lựa."

"Rồi, từ giờ hyung sẽ rút kinh nghiệm. Mà... nhắc Changmin mới nhớ, nó đâu rồi, bình thường có trận đấu nào vẫn đòi theo xem mấy nữ cổ động viên váy ngắn chân dài mà."

"Jaejoong hyungggg nàyyyyy!! Những chuyện như vậy có cần nói trước mặt anh Shin không? Hyung lúc nào cũng huỵch toẹt ra mới chịu được hay sao á? Với lại, hyung khỏi lo đi! Nó sẽ tới sau, giờ vẫn đang ở LeeTeuk Salon."

Junsu bắn một tràng, có vẻ đang rất sốt ruột. Nhưng Jaejoong lờ đi việc đó, vẫn hỏi tới bằng giọng từ tốn thản nhiên:

"Ở với Jeongsoo hyung? Chả lẽ... anh ấy lại nghĩ ra mẫu tóc quái đản gì mới và bắt nó thử nghiệm?"

"Chứ còn gì nữa! Mà thôi, đừng quan tâm đến thằng dài ngoằng ấy, chúng ta đi nhanh, Heechul hyung đợi mình lâu lắm rồi."

Đưa tay với lấy dây an toàn, Jaejoong vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn em mình rồi khẽ thở dài, miệng lẩm bẩm:

Heechul hyung đang đợi? Càng nhanh đến đó gặp anh ấy thì chúng ta càng nhanh chết chứ tốt đẹp gì. Rõ ràng chỉ vì trông đợi trận đấu thôi.

oOo

Khán đài sân vận động quốc gia Seoul bấy giờ đông nghẹt người - là trận đấu cuối cùng nằm trong khuôn khổ giải bóng đá sinh viên. Lẽ ra cậu Ba nhà họ Kim - Kim Junsu sẽ có mặt trên sân cỏ - chứ không phải khán đài trận chung kết ngày hôm nay. Tất cả chỉ vì một lần sảy chân trên cầu thang nhà cách đây nửa tháng mà hụt mất cơ hội bằng vàng. Lê cái chân vẫn còn chưa thể cử động thoải mái, Junsu vừa len đi giữa dòng người vừa vẫy vẫy tay:

"Hyung, em đây!!"

Bấy giờ, anh của cậu, chàng trai có mái tóc bạch kim nổi bật giữa đám đông, Kim Heechul, lập tức đứng dậy và hét lên:

"Hay lắm, Kim Su!! Cuối cùng cũng xuất hiện. Lại đây, ngồi xuống rồi hyung xử tội chú mày."

"Hyung..." - Junsu giả lả cười. - "Tha cho em đi mà. Em biết em sai rồi. Đừng gọi em bằng cái tên kỳ cục đó. Bạn bè em nghe được sẽ cười..."

"Còn biết nói bạn bè sẽ cười à? Ta sẽ cho cả thế giới này cười vào mặt chú mày, Kim Su." - Heechul có vẻ vẫn chưa nguôi cơn giận. - "Lại đây, lại đây! Ai cho chú mày nói láo cả nhà là đặt chỗ ở khu V.I.P, giờ hóa ra lại phải ngồi ở cái chốn đông đúc này thế hả. Đã vậy lại còn bắt hyung đây chờ nữa."

"Hyung ~ ~" - Junsu bấy giờ đã bước đến chỗ của Heechul. Nhè nhẹ ngồi xuống, nó chắp tay xuống giọng năn nỉ. - "Tại hôm nay chung kết, phải ngồi khu này gần trường em mới cổ động máu lửa được mà... Với lại, hyung đừng trách em, việc này Jaejoong hyung cũng biết đó. Phải không Jaejoong hyu.."

Vừa nói, Junsu vừa quay lại để tìm sự bênh vực từ Jaejoong nhưng... Thà không quay lại thì thôi, vừa quay lại, cậu Ba nhà họ Kim thoắt còn đang dẻo miệng lẻo lự, bấy giờ đơ ra như gỗ:

"Ủa, Jaejoong hyung đâu?"

"Ủa, Jaejoong hôm nay cũng tới à?"

*gật đầu*

"Vậy nó đâu rồi?"

*lắc đầu*

.

.

.

"CÁI - THẰNG - MÔNG - VỊT!" - Sau một lúc anh em bốn mắt trân trối nhìn nhau không nói nên lời, cuối cùng người anh lớn nhà họ Kim cũng lên tiếng, giọng trầm xuống như thể đã đi vào vùng tần số không nghe được bằng tai. Vừa nói, Heechul vừa nhướng một bên mày, đôi mắt xinh đẹp vốn đã to nay lại càng to như đèn pha khi anh trợn trừng lên và dùng nó chĩa vào Junsu. - "Đừng nói là do mê mẩn không khí quá, lại mãi chen chúc nên để lạc Jaejoong rồi nha."

"Dạ..." - Junsu đờ đẫn đáp. - "Là vì em mãi chen với lại không khí nơi này làm em mê mẩn quá nên hình như đã để lạc hyung ấy thật rồi."

~ ~

Cứ thế hai em lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau. Nhưng lần này, Kim Junsu như quả bóng bị xì hơi, đôi mắt cá heo còn hơi ngấn nước.

"Làm sao đây hyung... chết mất."

"Thôi được rồi." - Cuối cùng Heechul thở hắt ra, vẻ biết lỗi thật sự của Junsu khiến anh không thể không nguôi giận. Trong không khí tưng bừng của trận chung kết mà có thể trưng bộ mặt đờ đẫn kia thì khẳng định thằng em của anh phải rất hối hận rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng là phận làm anh phải lựa lời trấn an em nhỏ.

"Không sao đâu, Junsu. Jaejoong sẽ ổn thôi."

"Nhưng... Jaejoong hyung mắc chứng không thể định hướng trong đám đông mà hyung... Từ nhỏ đã thế. Đi đâu cũng lạc, cũng sợ. Đi mua sắm cũng phải có anh Shin đi theo. Giờ ảnh lạc mất tiêu rồi làm sao đây? Gọi cũng không nghe máy. Không được, em phải đi tìm Jaejoong hyung!" - Nói đến đây, Junsu đứng phắt dậy.

Đưa tay giữ đứa em lại, Heechul mặt nhăn nhăn, đáp:

"Biết tìm ở đâu trong biển người này. Jaejae tự khắc biết kiếm đại một chỗ mà ngồi xuống. Không thì sẽ bám víu vào tên bảo vệ nào đó nhờ hắn đưa ra ngoài. Nó chỉ bị không bình tĩnh ở chốn đông người chứ đâu có bị ngốc như em, Kim Su!"

"Hyung ~ ~ ~ Không được gọi em thế. Mà... chẳng sao, không chấp. Cũng chỉ mong được như anh nói thôi... Jaejoong hyung... em xin lỗi." - Gục đầu vào tay, Junsu lảm nhảm một tràng.

Ngồi bên cạnh nó, Heechul cũng thở hắt ra. Rồi một lúc sau, quay mặt sang hướng khác, anh kín đáo cau mày. Nói là nói thế thôi chứ thật tâm Heechul cũng không rõ, rốt cuộc Jaejoong nhà anh có được bao nhiêu thông minh hơn thằng em Junsu này.

oOo

Ấy vậy mà, thực tế diễn ra không khác những gì Heechul dự đoán là bao. Cách đó xa xa, Jaejoong nhà họ Kim bấy giờ đang bám chặt lấy tay một anh bảo vệ... hay người cậu tưởng là anh bảo vệ và ra sức nói như đọc kinh:

"Tôi bị mắc chứng Hoảng Loạn Giữa Đám Đông Xa Lạ. Có thể sẽ bị ngất. Xin hãy đưa tôi ra ngoài, đến chỗ nào vắng vẻ. Lỡ có ngất thì trong túi có danh thiếp. Làm ơn giúp đỡ. Sẽ có hậu tạ."

Anh bảo vệ - hoặc người bị tưởng là anh bảo vệ - ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn. Vất vả không ít, đưa được Jaejoong ra tuốt ngoài cổng, còn chu đáo mua cho cậu một cốc ca cao nóng rõ to.

Jaejoong chẳng chút e ngại, lập tức nhận lấy lòng tốt của người lạ. Trông cậu có vẻ vẫn còn hơi hoảng nên chưa nói chưa cười. Vừa uống ca cao, Jaejoong vừa đưa tay vuốt ngực, dường như rất rành rẽ cách tự trấn an mình. Đứng im quan sát Tóc nâu nhà họ Kim một lúc lâu, gương mặt người lạ mãi chẳng hết ngạc nhiên.

"Sao hả?"

Nhiều phút sau, khi đã lấy lại bình tĩnh vì xung quanh xem ra chẳng còn mấy người, tất cả đều đã đi vào trong sân vận động, Jaejoong mới cất tiếng hỏi.

"Chắc lúc nãy anh bị tôi hù sợ chết khiếp. Tôi lại còn bám chặt cứng tay anh nữa chứ. Rất cảm ơn anh, vì dù hết hồn vậy vẫn tử tế đưa tôi ra đây."

"Quả thực có chút ngạc nhiên." - Người kia đáp, bằng một giọng lịch sự pha lẫn kiểu cách rất dễ nhận ra. Những ngón tay của anh ta, đang dùng quơ nhẹ trước mặt cậu để diễn tả thêm cho câu từ, vừa thon dài vừa bóng loáng. Từ nãy giờ Jaejoong đã ngờ ngợ. Quần áo đắt tiền, cung cách quý phái, bàn tay không chút tì vết, hẳn người vừa giúp cậu cũng là một kẻ giàu có đây.

Có lẽ là dạng công tử mê bóng bánh như Junsu. - Jaejoong thầm nghĩ, bấy giờ mới có thời gian nhìn kỹ mặt ân nhân.

Từ trên xuống dưới người lạ tuyền một sắc trắng. Áo thể thao trắng, quần jeans bạc, túi đeo bên vai và gọng kính giắt trên áo đều là màu trắng. Ngoài bộ đồ hiệu siêu đắt tiền trắng toát, sùm sụp trên đầu anh ta còn có một chiếc mũ lưỡi trai in logo cổ động đội tuyển của Junsu. Chiếc mũ đang che hết nửa gương mặt anh.

Vừa ôm lấy ly ca cao, Jaejoong vừa nghiêng mặt khe khẽ, phần kín đáo phần lộ liễu muốn nhìn rõ mặt ân nhân. Dường như cũng biết Tóc Nâu nhà họ Kim đang muốn gì, ân nhân vừa ra vẻ tình cờ kéo phần lưỡi trai ra phía sau vừa an nhiên trả lời tiếp câu hỏi của cậu:

"Ừ, đúng là tôi có chút ngạc nhiên, nhưng không phải vì chứng bệnh, mà là vì thái độ bình tĩnh đối phó với căn bệnh của cậu. Tôi cũng có người họ hàng xa mắc chứng này, một dạng tự kỷ đúng không, nhưng anh ta không được bình tĩnh như cậu đâu."

"HAHA." - Bỗng nhiên, Jaejoong phá ra cười, suýt nữa phun cả ngụm ca cao vào người đang nghiêm túc diễn thuyết trước mặt mình. May là cậu bụm miệng lại kịp thời. Một ít ca cao vẫn văng ra từ kẽ tay, mang theo tiếng "humhum" rất nhỏ mà người lạ đoan chắc đó vẫn là "haha" bị méo mó do lực kềm của tay. Lưng và vai của Jaejoong bấy giờ không ngừng rung lên, góp thêm phần tố cáo kẻ chủ nhân đang cố nín cười.

Đứng nghiêng ngả "humhum" một lúc, cuối cùng Jaejoong đã nhịn được cười. Lấy tay áo chùi bớt ca cao hoen trên môi, cậu nói:

"Xin lỗi. Rất xin lỗi anh." - Vừa nói, Jaejoong vừa cúi đầu.

Mặt người lạ thoáng qua một biểu cảm kỳ quặc, thể như gương mặt anh ta thoắt vừa nhăn nhúm lại vì giận, lại thoắt được ủi phẳng ra. Vẫn với phong thái lịch sự kiểu cách nãy giờ, anh ta xua tay:

"Được rồi, không sao đâu."

"Thật ngại quá, cứ liên tục khiến người mới quen như anh phải chứng kiến mấy cảnh xấu hổ này." - Jaejoong chém tay vào không khí, đôi mắt to dài của cậu lấy lại những nét sống động, dường như chứng hoảng sợ đám đông đã lùi lại rất xa. - "Chỉ có điều, đúng là không nhịn được cười."

"Ừ thì... không có gì thật." - Người lạ ậm ừ. - "Nhưng... tôi không hiểu sao cậu lại cười, nội dung câu nói của tôi có gì mắc cười lắm sao?"

"Siêu cấp mỹ nam." - Jaejoong đáp ngay lập tức.

Câu trả lời vạn phần không liên quan của Jaejoong khiến người lạ há hốc mồm ngạc nhiên. Đôi môi anh ta hé ra như muốn nói gì nhưng rồi mãi chẳng thốt ra được chi, đành ngậm lại, ngơ ngẩn nghe Jaejoong nói tiếp.

Về phần Jaejoong, nhìn vẻ mặt đang ngu ngơ ra của người lạ, cậu mau chóng thêm vào câu giải thích:

"Tôi cười, nhưng không phải vì câu nói của anh. Mà vì... hóa ra anh chính là siêu cấp mỹ nam tôi vừa gặp lúc nãy ở trung tâm thương mại Sky."

Sau khi nhiệt liệt giải thích, thấy người lạ vẫn mắt tròn mắt dẹt, Jaejoong đành tặc lưỡi kể thêm:

"Vậy nè, lúc nãy tôi đi mua sắm ở Sky, tình cờ thấy anh đi ngang. Mọi người tụ vào trầm trồ anh dữ quá, liên tục nhao nhao "siêu cấp mỹ nam" khiến tôi bị kẹt giữa họ tầm 1, 2 phút. Lúc đó tôi cũng hơi hoảng, thoát ra cũng vất vả lắm, may là có tài xế của tôi kéo đi. Vì ấn tượng không được tốt nên tôi nhớ rõ."

"..."

Thấy mặt người lạ thoắt sượng trân, Jaejoong ái ngại nói nốt:

"Nhưng giờ anh đã đưa tôi ra đây, coi như bù qua sớt lại nên ấn tượng trở lại bình thường rồi. Nói nãy giờ chưa cảm ơn anh. Cảm ơn. Giờ tôi gọi điện thoại cho em tôi đã."

Nói là làm, Jaejoong móc di động ra gọi cho Junsu. Bên kia đầu dây vang lên một tràng léo nhéo dài khủng khiếp, đại ý là sẽ ra cổng dẫn anh vào, cứ đứng yên đó đi. Thế là... chưa đến 5 phút, đã thấy cậu Ba nhà họ Kim xuất hiện ở cổng. Nhanh đến thế - hẳn là vì từ nãy giờ đã bủa ra đi tìm rồi.

Jaejoong toét miệng cười, vỗ vai Junsu khi cậu ta ào ào chạy đến và chuẩn bị nhè ra:

"Được rồi, đừng nhè, còn khỏe re mà."

Junsu sau khi tìm được Jaejoong có vẻ đã an tâm nhiều, mối lo về trận đấu đã quay trở lại, thôi thúc nó chạy theo tiếng gọi con tim. Nắm chặt lấy tay Jaejoong, Junsu hăm hở bước. Đi theo Junsu được vài giây, như sực nhớ ra điều gì, Jaejoong vội vàng quay lại.

"À, mà quên mất, thật thất lễ, chưa kịp hỏi tên anh là gì?"

"Yunho... Jung Yunho." - Người lạ mấp máy môi, dường như không còn hơi sức để trả lời cho lịch sự hơn mức ấy.

""Ok." - Khẽ gật đầu, Jaejoong rút từ trong ví ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho ân nhân họ Jung. - "Đây là địa chỉ nhà, số di động của tôi. Bữa nào rảnh nhớ gọi tôi nha. Tôi đã hứa sẽ hậu tạ, dĩ nhiên là sẽ hậu tạ. Bye bye."

Để lại "người lạ" - bấy giờ là Jung Yunho - đang tẽn tò cầm lấy tấm danh thiếp, Jaejoong yên tâm sải bước theo Junsu. Junsu một tay nắm chặt tay anh mình, tay kia khí thế vạch đám đông, chân cà nhắc mà vẫn xăm xăm bước vào sân vận động. Còn Jaejoong, vừa đi vừa ngoái đầu lại, tay cầm ly ca cao giơ lên vẫy vẫy:

"Cảm ơn ~ cảm ơn ~"

Mấy phút sau, dường như đã hoàng hồn, người lạ xoay mặt sau tấm danh thiếp, đọc xong, sắc mặt thoáng chốc lại xanh xao:

"Kim Jaejoong - 0422611986 - Đại quản gia dòng họ Kim"

Part 2.

Căn biệt thự nhà họ Kim nằm trên sườn đồi, tọa lạc tại vị trí không thể sang trọng hơn được nữa. Với thiết kế hiện đại cổ điển hòa hợp tài tình, bể bơi hồ nước hoa viên có đủ, nhà họ Kim dường như chẳng chút ngại ngần việc để lộ sự giàu sang. Cũng không thể trách, khi họ đang giữ hơn 70% cổ phần tập đoàn kinh doanh thực phẩm đóng hộp lớn nhất Hàn Quốc.

Hôm nay là sáng thứ hai, biệt thự nhà họ Kim vắng tanh vắng ngắt, tất cả các gia nhân đều tất bật làm việc ở góc này góc kia, đi qua đi lại trong căn nhà mênh mông chỉ có cậu sinh viên Changmin - vốn đang trong kỳ nghỉ giữa kỳ - và Quản gia Kim Jaejoong mẫn cán.

Vừa nằm đọc sách vừa sưởi nắng, Changmin cố gắng lờ đi sự nhiễu loạn của anh mình. Nhưng cố đến mấy, việc Jaejoong cứ liên tục đi qua đi lại cuối cùng cũng khiến Changmin phát điên. Đối phó với việc này - như thường khi - cách hữu hiệu nhất là:

"Jaejoong, em đói."

"Hyung biết rồi." - Jaejoong đáp gọn, 5 phút sau, cậu quay lại với một tô mì nghi ngút trên khay.

Nhìn tô mì trân trối đến mức muốn rơi hai con mắt ra ngoài, Changmin mấp máy môi định nói gì đó, rồi, sực nhớ ra nếu mình lo nói thì mì sẽ nở hết nên đành cắm cúi ăn. Trong vòng 3 phút, tô mì được giải quyết xong, lúc đó, cậu Út nhà họ Kim mới đứng dậy, tiến về phía anh trai:

"Hôm nay anh bị gì vậy, Jaejoong?"

"Jaejoong hyung chứ."

"Jaejoong thôi."

"Hyung."

"Jaejoong."

"Hyung đi mà."

"Giờ kể hay không?"

"Ừ thì...tự nhiên có chút bồn chồn."

"Biết mà. Bình thường em kêu đói thì sẽ tốn gần nửa tiếng nấu nướng, rồi dọn cả bàn đồ ăn. Hôm nay đưa em tô mì là thấy ngay có việc bất thường."

"Thực ra, lát nữa ân nhân của hyung tới nhà chơi." - Nghe Jaejoong đáp, Changmin khẽ gật gù. Như thường khi, hyung của cậu vào đề rất lẹ.

"Ân nhân? Cái người đã giúp hyung hôm ở sân vận động đó hả? Nghe Junsu đồn là đẹp trai lắm lắm."

"Đầu óc chỉ toàn banh bóng của Junsu lúc đó mà cũng kịp để ý mặt người ta sao?" - Jaejoong trố mắt hỏi lại, lòng đầy ngạc nhiên. - "Chả lẽ... Junsu cũng thích?"

"Bậy!! Junsu gì cũng hỏng, chỉ được cái trí nhớ tốt. Về đến nhà, qua hôm sau mới hồi tưởng lại rồi kể em nghe đó. " - Changmin chặt ngay tư tưởng đang có phần quá bay bổng của Jaejoong. - "Mà "cũng", "cũng thích" là ý gì hả? Chả lẽ hyung thích?"

"Ừ, thích thiệt mà, ai cứu hyung mà hyung chả thích. Lại đẹp nữa. Nhưng chuyện đẹp xấu không quá quan trọng." - Jaejoong tặc lưỡi.

"Giàu mới quan trọng." - Changmin chốt hạ.

"Đúng vậy, Changmin giỏi." - Jaejoong bật một ngón tay. - "Bình thường với các ân nhân, hyung chỉ cần hậu lễ tiền bạc, quà bánh. Nhưng bây giờ, người ta quá giàu, tiền không thành vấn đề, đúng không?"

"Đúng. Bị cái, người này lại còn đặc biệt tốt với hyung. Nghe Junsu kể, còn mua ca cao cho hyung uống. Chẳng những thế, lại đứng cùng hyung đợi Junsu đến mới thôi."

"Thế đấy." - Jaejoong rầu rĩ đáp. - "Hyung cảm kích lắm."

"Tiền - người ta không cần. Người ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net