Chương 42: [Lên phòng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng Phù Dung cách đại học Minh Hải khoảng nửa tiếng lái xe, sau khi xe chạy đến cửa thì có nhân viên đến đỗ xe, mấy người bọn họ đi thẳng vào nhà hàng.

Trong nhà hàng được trang trí theo phong cách trung cổ với mái vòm cao, dọc đường đi còn có thể nhìn thấy các bức bích họa và chế phẩm công nghệ cổ xưa. Là sự kết hợp giữa hiện đại và cổ điển, toàn bộ nhà hàng trông rất phong cách.

"Anh Chu, mời bên này, có cần sắp xếp phòng riêng trước không ạ?" Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới, lịch sự hỏi.

Chu Hoài Ngạn nhìn mấy cô gái: "Các em muốn ăn ở phòng riêng hay là ngoài đại sảnh?"

Đổng Trinh: "Bọn em thế nào cũng được ạ!"

Chu Hoài Ngạn lại nhìn sang nhân viên phục vụ: "Phòng riêng đi."

"Vâng, mời mọi người đi theo tôi."

Đổng Trinh chưa từng tới nơi này, vừa rồi ở trên xe cô ấy đã lên mạng tìm kiếm bình quân đầu người của nhà hàng Trung Quốc này, không khỏi choáng váng.

Thảo nào Tống Kinh Hi nói ăn ngon, mắc như thế không ngon sao được!

Vừa rồi cô ấy đúng là lắm mồm, còn bảo tới đây ăn thử nữa chứ.

Trên hành lang không được sáng sủa lắm, các bạn cùng phòng theo sát nhân viên phục vụ, gần như đi vượt qua cả họ. Tống Kinh Hi chầm chậm tụt lại phía sau, nhìn Chu Hoài Ngạn bên cạnh, đưa tay chạm vào lòng bàn tay anh.

Chu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, cô nháy mắt với anh, thì thầm: "Đã mấy ngày không gặp rồi đó."

"Hửm."

"Em hơi muốn nắm tay."

Chu Hoài Ngạn dừng lại, cảm giác được cô nắm lấy ngón tay anh. Tựa như muốn nắm tay anh nhưng lại bận tâm đến người khác, cho nên không hoàn toàn nắm lấy.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô sâu hơn, giây tiếp theo, anh đưa tay nắm lấy tay cô.

Nhưng trong khoảnh khắc anh nắm lấy tay cô, cô lập tức rút đi.

"Hay thôi đừng nắm nữa."

Chu Hoài Ngạn khẽ nheo mắt.

"Không thích hợp." Tống Kinh Hi đột nhiên nghiêm túc nói, "Bạn cùng phòng của em đến bây giờ còn tưởng anh là anh trai em, là anh trai có huyết thống. Nếu em nắm tay anh bây giờ, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta đang đại nghịch bất đạo."

Chu Hoài Ngạn không nói nên lời.

Tống Kinh Hi nghiêng đầu về phía anh, hạ giọng nói: "Chốc nữa về nhà rồi mình nắm tay cho chán luôn, được không ạ?"

Chu Hoài Ngạn bật cười, đưa tay ấn nhẹ vào đầu cô, không trả lời mà nói: "Đi gọi món đi."

"Ồ!"

Hai mươi phút sau, đồ ăn được mang lên đầy đủ.

Mấy cô gái đều đói bụng, ai nấy cũng cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.

Hơn ba giờ chiều Chu Hoài Ngạn đã ăn nhẹ chút gì đó nên lúc này chưa thấy đói lắm, thấy Tống Kinh Hi không có thời gian bóc vỏ tôm, anh thuận tay bóc cho cô hai con rồi đặt vào đĩa ăn của cô.

Tống Kinh Hi đã quen với việc anh đối xử với mình như vậy, tự nhiên gắp lên bỏ vào bụng.

"Ưm... ngon quá."

"Em muốn ăn nữa không?"

"Muốn ạ."

Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng, gắp thêm hai con rồi chậm rãi bóc tiếp.

Hai người hoàn toàn không cảm thấy có gì lạ, nhưng trong mắt người đối diện thì lại tràn đầy kinh ngạc.

Ba người còn lại đều có anh chị em họ, cũng rất thân thiết với mấy trai của mình, nhưng chưa từng có anh trai nào chiều chuộng các cô ấy như vậy.

Hai người này...... Tình cảm thật sự rất tốt.

Sau khi ăn xong, Chu Hoài Ngạn đi tính tiền, các cô gái kéo nhau đi toilet.

Trên đường đi, Hạ Phương Phương nhịn không được nói: "Anh trai cậu tốt với cậu thật đấy, tớ hâm mộ quá đi."

Từ Phỉ Nhi cũng nói: "Sao mẹ tớ không sinh cho tớ một người anh trai nhỉ."

"Thật ra, anh ấy không phải là anh ruột của tớ." Tống Kinh Hi thấy bọn họ nhắc tới chuyện này thì quyết định giải thích luôn.

Từ Phỉ Nhi: "Tớ biết mà, hai người không cùng họ, lần trước bọn tớ đã muốn nói rồi. Là anh họ đúng không?"

"Cũng không phải anh họ."

"Hả?"

Hạ Phương Phương: "Không phải là... anh trai nuôi chứ?"

Tống Kinh Hi khẽ chớp mắt: "Cũng không phải. Anh ấy lớn hơn tớ, khi còn bé tớ hay gọi anh ấy là anh trai nên bây giờ quen miệng thôi."

"Đệt!" Vẻ mặt của Đổng Trinh đầy kích động, "Thân mai trúc mã?!"

Tống Kinh Hi nói: "Cũng không hẳn."

"Vậy chứ là loại gì? Cậu cứu mạng anh ấy nên anh ấy đối xử tốt với cậu?"

Tống Kinh Hi sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: "Là... bạn trai."

"Hả?"

"Hả?!"

"Cái quái gì vậy!?"

Đây là lần đầu tiên Tống Kinh Hi nói với người khác "Anh ấy là bạn trai". Khoảnh khắc vừa nói ra cô cảm thấy có hơi ngại miệng, nhưng hơn hết là vui vẻ: "Cái gì mà cái quái gì chứ? Là bạn trai đó."

Ba người trợn tròn mắt, không ngờ đi ăn một bữa cơm còn hóng được một tin tức kinh thiên động địa.

"Sao lại là bạn trai?!" Từ Phỉ Nhi bị chấn động.

"Quả nhiên! Quả nhiên! Tớ đã nói là tớ cảm thấy hơi sai sai mà, vậy mà các cậu ấy nói không phải!" Đổng Trinh hoàn hồn lại, nắm lấy cánh tay cô rồi hưng phấn nói: "Lúc trước tớ cũng cảm giác không đúng, ngay cái lần cậu cãi nhau với anh ấy rồi anh ấy đến trường đón cậu, tớ đã nói là hai người không giống anh em!"

Hạ Phương Phương: "Ai mà ngờ trực giác của cậu lại chính xác như vậy..."

Đổng Trinh tỏ ra đắc ý, nói: "Lúc trước sao cậu không nói sớm! Mẹ kiếp, đến khai giảng mà cậu còn được bạn trai đưa đến tận phòng. Đỉnh, cậu quá đỉnh luôn đấy Tống Kinh Hi."

"Khi đó anh ấy chưa phải là bạn trai tớ." Tống Kinh Hi khẽ mỉm cười, giả bộ ngượng ngùng, "Người ta cũng vừa mới hẹn hò với anh ấy mà."

"A a a a a mẹ kiếp! Tống Kinh Hi, cậu thật sự rất đỉnh."

"Vậy hai người hẹn hò thế nào rồi?"

......

Lúc về nhà, Tống Kinh Hi nhớ tới sự kinh ngạc của các bạn cùng phòng cách đây không lâu thì nhịn không được nở nụ cười.

"Em cười gì vậy?"

Tống Kinh Hi thay dép lê, chạy chậm tới phòng khách rồi nhào lên sô pha: "Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi em nói với bạn cùng phòng anh là bạn trai em thôi."

Chu Hoài Ngạn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với hai chữ 'bạn trai' này, anh khựng lại giây lát: "Thảo nào vừa nãy lúc đưa bọn họ về, vẻ mặt của ba người họ có chút kỳ lạ."

Các cô ấy dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh và Tống Kinh Hi, như thể có thể nhìn thấy bông hoa gì đó.

"Không phải kỳ lạ, là mới mẻ."

Chu Hoài Ngạn cởi áo khoác chuẩn bị đi tắm trước, nghe vậy thì dừng lại: "Mới mẻ?"

Nụ cười của Tống Kinh Hi hơi cứng lại, phát hiện ra mình lỡ lời, nếu cô thoát kiếp độc thân mà bọn họ lại cảm thấy mới mẻ, vậy Ngụy Cảnh lúc trước được tính là cái gì?

"À.... bọn, bọn họ không biết em quen Ngụy Cảnh."

Nhắc tới tên người này, ánh mắt Chu Hoài Ngạn có chút ảm đạm: "Các em học chung với nhau mà không ai biết sao?"

"Ồ, bọn em quyết định không công khai, dù sao... cũng không muốn sau này chia tay rồi học chung sẽ cảm thấy xấu hổ."

Chu Hoài Ngạn cười khẩy: "Hai người các em cũng có tầm nhìn xa quá nhỉ."

"Đương nhiên rồi..."

Chu Hoài Ngạn không nói gì nữa, xoay người trở về phòng, anh rõ ràng không muốn nói chuyện với cô về Ngụy Cảnh.

Tống Kinh Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cô cũng không muốn Chu Hoài Ngạn biết trước đó cô thuê Ngụy Cảnh làm bạn trai mình, dù sao cô vẫn hy vọng anh sẽ chịu "kích thích" này, chờ lúc nào ổn định một chút rồi nói sau.

Nằm nghỉ trên sô pha một lúc, Tống Kinh Hi trở về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ. Sau khi đi ra cô không thấy Chu Hoài Ngạn đâu, đoán chừng lúc này anh cũng đang tắm.

Thế là cô chuyển hướng đến phòng sách. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, khoảng thời gian này cô cũng không dám nghỉ ngơi nhiều, mở sách mang về ra.

Vừa ôn tập được một lát thì cô sực nhớ ban nãy ở bên ngoài bọn họ đã nói là về nhà sẽ nắm tay chán mới thôi, nhưng đã nắm tay đâu?

Bây giờ cô còn bắt đầu học bài nữa, chuyện gì vậy chứ...

......

Sau khi học một lát, Tống Kinh Hi nằm sấp trên bàn, thở dài một hơi.

Môn Toán Cao Cấp này thật sự khiến người ta sụp đổ, chỗ nào đọc hiểu được thì sẽ hiểu được, chỗ nào đọc không hiểu được thì đọc mãi cũng không hiểu.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng vang... Cô lập tức ngồi thẳng dậy, quyết định đi cầu cứu.

Chu Hoài Ngạn vừa mới ra khỏi phòng, cầm máy tính bảng trong tay xem tài liệu.

Tống Kinh Hi nhìn thấy anh thì lập tức chạy chậm đến, thẳng thừng nhảy lên sô pha rồi ngồi quỳ xuống.

Trong nhà đã bật hệ thống sưởi đầy đủ, cô mặc bộ đồ ngủ dài đến giữa đùi, ngồi quỳ trên sô pha, đầu gối chống sát bên đùi anh.

Đầu ngón tay Chu Hoài Ngạn hơi dừng lại, ánh mắt vô thức chuyển từ máy tính bảng sang đùi cô. Dưới chiếc quần đùi sẫm màu là một đoạn da thịt trắng đến phát sáng, mềm mại nõn nà.

Đồng tử của anh hơi co lại, nhanh chóng nhìn đi nơi khác: "Sao thế?"

"Anh đang làm gì vậy?"

Chu Hoài Ngạn: "Xem mấy thứ trong dự án."

"Em không biết làm."

"Gì cơ?"

Tống Kinh Hi đau khổ túm lấy ống tay áo của anh, tựa đầu vào máy tính bảng, muốn anh nhìn mình: "Em không biết làm đề Toán Cao Cấp, mà thứ hai em phải thi rồi. Anh giúp em xem thử đi, em thật sự không biết làm."

Cô dùng khuôn mặt chặn trước màn hình máy tính bảng, đôi mắt vô tội chớp chớp nhìn anh.

Chu Hoài Ngạn đóng máy tính bảng lại: "Em đi học không có nghe giảng đúng không?"

"Anh nói bậy! Em có nghe! Nhưng môn này không phải nghe giảng qua một lần là có thể hiểu ngay được." Tống Kinh Hi kéo cánh tay anh lắc lư, còn nhân cơ hội này trượt tay xuống dưới, chui vào lòng bàn tay anh, "Dạy em đi mà, mau dạy em đi."

Ánh mắt Chu Hoài Ngạn rơi xuống nơi mười ngón đang đan vào nhau, cảm giác không vui vừa rồi nhanh chóng tan biến: "... Đứng lên đi."

"Vâng ạ!"

Tống Kinh Hi dẫn anh đến phòng sách, còn nịnh nọt kéo ghế cho anh: "Mời anh ngồi!"

Trên bàn học bày mấy cuốn sách Toán Cao Cấp và đề thi thử. Sau khi Chu Hoài Ngạn ngồi xuống, Tống Kinh Hi cũng kéo một cái ghế tới ngồi bên cạnh anh: "Hai chương trước em đã làm xong rồi, nhưng chương này em thật sự không hiểu."

Khi cô nói chuyện, tay vẫn không buông ra.

Chu Hoài Ngạn cũng không nói gì, như là ngầm thừa nhận, dùng một tay lật xem sách một lúc rồi nói: "Vậy để anh giảng cho em hai bài của chương này trước nhé?"

"Vâng ạ!"

Đối với những câu hỏi của Toán Cao Cấp, nếu có ai đó chỉ điểm cho bạn những vấn đề mấu chốt thì tiếp theo sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Tống Kinh Hi nghe giảng rất chăm chú, tuy rằng có đôi khi hơi mất tập trung vì ngón tay anh vô thức vuốt ve.

"Được rồi, em hiểu được đại khái nội dung của ba chương này chưa?"

Một tiếng sau, Chu Hoài Ngạn hỏi.

Tống Kinh Hi chống cằm: "Để em làm bài thi thử xem nhé?"

"Được."

Tống Kinh Hi rút một bài thi ra, bắt đầu giải đề.

Chu Hoài Ngạn không quấy rầy cô, rút tay về ngồi sang một bên xem tài liệu của mình.

Giảng viên dạy Toán Cao Cấp cho các cô rất nhiều đề thi, lúc trước còn từng nói nếu làm mấy đề thi thử này được trên 90 điểm thì tỷ lệ thi cuối kỳ có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Tống Kinh Hi mày mò một hồi lâu, cuối cùng cũng làm xong đề thi này.

"Em làm xong rồi!" Cô gác bút, đưa đề thi cho người bên cạnh xem, "Mấy đề thi này bọn em đều có đáp án, anh đối chiếu đáp án giúp em đi, xem thử em có thể đạt được bao nhiêu điểm."

Cô làm bài nãy giờ đã quá mệt mỏi, tự nhiên đưa tài liệu đáp án trong điện thoại di động cho anh, bảo anh đối chiếu giúp cô, còn cô thì thẳng thừng ngả ra sô pha nghỉ ngơi.

Chu Hoài Ngạn cũng chiều cô, giúp cô xem từng câu một, hết đánh dấu tích rồi gạch chéo, sửa bài thi cho cô.

Tống Kinh Hi nhìn sườn mặt có chút nghiêm khắc của anh, không hiểu sao lại bắt đầu thấy hơi lo lắng, cũng không biết có thể đạt tiêu chuẩn hay không......

"Được rồi."

Cô lập tức bật dậy: "Bao nhiêu điểm ạ?"

"85 điểm."

"85 điểm? Được đấy! Thấy em giỏi không!! À không, phải là anh giỏi mới đúng!!" Tống Kinh Hi rất vui vẻ, quay người lại nhào về phía Chu Hoài Ngạn.

Chu Hoài Ngạn không hề đề phòng, bị cô nhào tới thì hơi nghiêng về phía sau, còn cảm nhận được một mùi hương hoa quả ngọt ngào và da thịt mềm mại cọ vào người anh, hơi thở ấm áp vờn quanh bên tai anh.

"Cái đề này hôm nay ở trường em chỉ làm được 60 điểm, nhờ có anh cả đấy!"

Chu Hoài Ngạn: "Không phải là phải trên 90 điểm mới được sao?"

Tống Kinh Hi hơi buông anh ra: "Ngày mai học thêm một ngày nữa chắc chắn có thể trên 90 điểm, dù sao cũng có anh mà."

Nói đến phần sau, tiếng nói bỗng dừng lại. Bởi vì hai người cách rất gần, tay của cô đang ôm cổ anh, tay của anh thì dừng ở bên hông cô, dù nhìn từ góc độ nào cũng trông rất thân mật.

Nói thật, vừa rồi là Tống Kinh Hi cố ý nhào vào lòng anh.

Nhưng hành động đã chuẩn bị sẵn cũng không thể khiến cô trở nên 'thành thục lão luyện' vào lúc này. Trong phòng sách nhất thời rơi vào yên tĩnh, đôi mắt của Chu Hoài Ngạn như mực, nhìn cô không chớp mắt.

Ở khoảng cách gần như vậy, sự mập mờ tựa như đang sinh sôi nảy nở trong không khí. Dưới ánh nhìn của anh, trái tim Tống Kinh Hi bắt đầu loạn nhịp, cổ họng cũng có chút khô khốc, đầu óc hỗn loạn, nhịn không được cụp mắt nhìn xuống môi anh...

Trong tình huống này, hình như có thể hôn đúng không? Có thể làm chút chuyện gì đó... của người lớn đúng không?

Tống Kinh Hi quá hưng phấn nhưng cũng quá vội vàng, đang còn ngơ ngác suy nghĩ thì đã buột miệng nói ra: "Chu Hoài Ngạn, anh có muốn đến phòng của em không?"

Tay của Chu Hoài Ngạn vốn đang nắm hờ bên eo cô, nghe vậy thì hô hấp thoáng chậm lại, siết chặt tay.

"...Gì cơ??"

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, Tống Kinh Hi hoảng loạn sửa lời: "Vậy, vậy đến phòng anh cũng được!"

Vòng eo của người trong lòng nhỏ nhắn thon gọn, khiến anh có cảm giác chỉ cần dùng một tay là đã có thể khống chế được.

Lồng ngực Chu Hoài Ngạn phập phồng lên xuống: "Tống Kinh Hi, em đừng tùy tiện nói như vậy."

Hai má Tống Kinh Hi ửng đỏ, ngón tay đang đặt sau gáy anh thoáng siết chặt: "Em đâu có tùy tiện..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net