Chương 43: [Hơi thở]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Kinh Hi đã hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra cuối kỳ môn Toán Cao Cấp vào thứ Hai.

Qua hôm sau cũng đã có kết quả, cô thi được 92 điểm, thuận lợi vượt qua.

Sau đó, trong hai tuần tiếp theo cũng có ba môn thi, bởi vì thời gian không quá eo hẹp nên cô không ở lại trường nữa mà ở nhà ôn bài cho đến ngày thi mới đến trường.

Mấy ngày nay Chu Hoài Ngạn không đi công tác, buổi tối hầu như đều về nhà.

Lúc về anh sẽ mang cho cô vài món ăn vặt và tráng miệng yêu thích, đồng thời cũng chú ý đến việc cô chuẩn bị cho thi cuối kỳ như thế nào rồi. Thế nhưng, về chuyện "lên phòng" ngày hôm đó thì anh đã từ chối, cũng không nhắc lại nữa.

Tống Kinh Hi khó tránh khỏi có chút chán nản, tuy rằng như vậy có hơi nhanh thật, nhưng người yêu sống chung với nhau chẳng lẽ không nên có hứng thú với chuyện "trao cho đối phương nụ hôn nồng nàn"?

Dù sao cô cũng rất có hứng thú.

Môn thi cuối cùng kết thúc vào cuối tháng Một, Hứa Thanh đã thi xong từ lâu, cô ấy đến Đại học Minh Hải chờ cô.

Hai người đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng xinh đẹp. Sau khi ngồi xuống, Hứa Thanh hỏi: "Cậu với anh Chu tiến triển đến bước nào rồi?"

Tống Kinh Hi xua tay: "Đang trong thời gian thi cử, đâu có tiến triển được bước nào."

"Sao lại như thế được, cho dù cậu bận thi thì hai người cũng sống chung mà?"

"Sống chung một mái nhà thì sao chứ? Chẳng lẽ tớ còn có thể lẻn vào phòng anh ấy để cưỡng hiếp?"

"Mẹ kiếp, tớ chỉ muốn hỏi là hai người các cậu đã tiến thêm một bước ôm hôn nắm tay gì đó chưa, cậu nghĩ gì tới cảnh 18+ luôn vậy?"

Tống Kinh Hi chống cằm, lười biếng nói: "Sao, bộ muốn lên giường với anh ấy là sai à?"

"Sai thì không sai. Nhưng cậu vẫn chưa tiến hành các bước đầu tiên thì làm sao có thể nhảy thẳng tới bước này được? Tớ cảm thấy anh Chu không phải loại người này."

Tống Kinh Hi trầm tư: "Vậy là tớ phải nhanh chóng làm hết các bước đầu tiên sao?"

Hứa Thanh bật cười: "Tống Kinh Hi, cậu đủ rồi đấy."

Hai người cười đùa vui vẻ, sau khi đồ ăn được mang lên, điện thoại của họ đột nhiên rung lên cùng một lúc. Hóa ra là trong nhóm Wechat có một yêu cầu gọi video.

Nhóm này ngoại trừ hai người ra thì còn có Chu Tự Nam và Trình Tiếu Khải. Trình Tiếu Khải là người khởi xướng gọi video.

Hứa Thanh lầm bầm một câu "Tên này muốn làm gì đây?" rồi kết nối video.

"Trình Tiếu Khải, cậu bị điên à, tự nhiên gọi video làm gì?" Hứa Thanh cất tiếng hỏi.

Trình Tiếu Khải mang vẻ oán giận nhìn vào màn hình: "Người đâu rồi người đâu rồi? Sao không thấy Kinh Hi đâu cả?"

Tống Kinh Hi không nhận video, dứt khoát ngồi qua bên phía Hứa Thanh: "Tôi đây."

Chu Tự Nam cũng nhận video: "Chuyện gì vậy?"

"Thật tốt quá, các cậu đều ở đây, vậy thì tôi xin tuyên bố với các cậu một chuyện!"

Trình Tiếu Khải hưng phấn dâng trào, ba người còn lại thì vẻ mặt bối rối.

"Có gì thì nói lẹ đi." Hứa Thanh bất mãn nói.

Trình Tiếu Khải nói: "Các đồng chí! Chuyện là như vậy, xế chiều hôm nay tôi đã tỏ tình với cô gái mà tôi thích! Tôi! Thành! Công! Rồi! Tôi! Có! Người! Yêu! Rồi!"

"...."

Hứa Thanh là người phản ứng lại đầu tiên: "Mẹ kiếp, có thật không vậy?"

Trình Tiếu Khải: "Lừa các cậu làm gì, tôi đang rất là vui! Hôm khác sẽ mời các cậu đi ăn cơm!"

Chu Tự Nam lườm cậu ấy: "Cậu có người mình thích? Mấy hôm trước chúng ta vừa gặp nhau, sao không nghe cậu nói gì?"

Trình Tiếu Khải: "Aiza, sợ nói trước bước không qua đó mà~ Ai mà ngờ được lần này tôi 'một phát ăn ngay'! Nên là xong việc rồi tôi tức tốc nói cho các cậu biết đây."

"Chúc mừng cậu nha." Tống Kinh Hi khẽ cười, nói: "Lần sau ăn cơm nhớ gọi bạn gái cậu đi cùng nữa, cho mọi người làm quen."

"Không thành vấn đề. À này Kinh Hi, bọn tôi cũng chưa gặp cậu bạn trai tên Ngụy Cảnh kia của cậu, hay là lần sau cũng gọi cậu ấy đi cùng đi."

Sắc mặt Chu Tự Nam nhất thời trầm xuống, nhìn Tống Kinh Hi, lại nghe thấy cô nói: "À, không cần gọi cậu ấy đâu."

Trình Tiếu Khải: "Đừng mà, tôi chưa từng gặp cậu ấy, cậu đừng giấu kỹ như thế chứ."

"Không phải tôi giấu kỹ, là tôi đã chia tay với cậu ấy rồi."

Cô nói rất bình tĩnh, song trong lòng Chu Tự Nam lại dấy lên một làn sóng: "Cái gì? Cậu, chia tay rồi?"

Tống Kinh Hi tỏ vẻ không quan tâm: "Ừm.. Đúng vậy."

"Chuyện từ khi nào?"

"Từ bữa Giáng sinh."

Niềm vui muộn màng trào dâng trong lòng, nhưng ở trước ống kính, Chu Tự Nam lại không dám biểu hiện ra ngoài: "Làm tốt lắm! Đáng lẽ cậu nên chia tay sớm mới đúng! Tôi đã nói là cậu ta không hợp với cậu mà!"

Tống Kinh Hi vừa dùng bữa vừa nói: "Thật ra Ngụy Cảnh cũng không tệ, sau này cậu đừng nói xấu cậu ấy nữa."

Chu Tự Nam nghẹn lời: "Tôi, tôi là loại người đó sao? Không có việc gì lại đi nói xấu cậu ta? Ý của tôi là cậu ta không thích hợp với cậu thôi."

"Ồ."

Trình Tiếu Khải ho nhẹ một tiếng: "Không sao không sao, chia tay thì chia tay, Kinh Hi, cậu cố gắng chịu đựng nha. Bây giờ trọng điểm chính là tôi đã có người yêu rồi, mọi người nên vui mừng cho tôi trước đã!"

Chu Tự Nam đã không kìm được nụ cười trên mặt, dứt khoát mượn mấy lời này của Trình Tiếu Khải để cười rộ lên: "Cậu biến đi, đắc ý cái nỗi gì."

Trình Tiếu Khải: "Tôi phải đắc ý chứ. Được rồi, không nói chuyện với các cậu nữa, tôi phải trả lời tin nhắn của bạn gái đây. Lần sau gặp nhé các bạn của tôi~"

Video nhanh chóng tắt ngúm, Tống Kinh Hi và Hứa Thanh liếc nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng, cũng cúp video.

Một lát sau, Hứa Thanh nói: "Aiza, vậy khi nào thì cậu thông báo với bọn họ là cậu lại yêu đương?"

Tống Kinh Hi thoáng trầm tư: "Tớ vừa mới chia tay xong đã yêu đương tiếp, liệu bọn họ có cảm thấy tớ bị điên không?"

Hứa Thanh: "Cũng đúng... Hơn nữa, nếu để bọn họ biết từ đầu đến cuối người cậu yêu chỉ là anh Chu thì còn điên hơn nữa."

Tống Kinh Hi: "Vậy lần sau gặp mặt nói sau vậy..."

Ăn cơm xong thì khoảng bảy giờ tối, hai người ra ngoài đi dạo một lát rồi tạm biệt nhau, tự bắt xe về nhà.

Lúc Tống Kinh Hi đang đợi xe đến thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Trần Mục Phi gọi điện thoại cho cô.

"Em gái, nghe Hoài Ngạn nói hôm nay là ngày thi cuối cùng của em, vậy là thi xong rồi đúng không?"

Tống Kinh Hi nói: "Thi xong rồi ạ, em đang ở bên ngoài."

"Ơ, vậy em có rảnh không? Anh mới mở một quán bar, lần trước vốn định gọi em đến nhưng Hoài Ngạn nói em đang bận thi cuối kỳ nên anh không gọi nữa. Sao, hôm nay có muốn đến chơi không?"

Tống Kinh Hi vốn tưởng Chu Hoài Ngạn đang ở nhà, nào ngờ anh đang ở quán bar: "Vậy ạ? Cũng được, anh gửi địa chỉ cho em đi."

"Được, anh đợi em."

Chờ xe tới, Tống Kinh Hi đổi địa điểm đến, đi đến địa chỉ mà Trần Mục Phi đã gửi cho cô.

Quán bar mới mở của Trần Mục Phi nằm ở một vị trí đắc địa trong thành phố. Vừa đến cửa là cô đã nhìn thấy một hàng ô tô sang trọng đỗ bên ngoài, còn chưa tới thời điểm high nhất của quán bar mà đã có vô số nam nữ thời thượng ra vào liên tục.

Sau khi vào bên trong, Tống Kinh Hi phát hiện ở đây có rất nhiều người, nhưng chẳng mấy chốc cô đã tìm thấy được bóng hình quen thuộc kia.

Chu Hoài Ngạn cố ý ra ngoài đón cô, đang đứng trên bậc thang lối ra vào. Vốn dĩ anh đã cao ráo điển trai, đứng ở nơi đó lại càng trở nên bắt mắt, người đến người đi không khỏi liếc mắt nhìn anh, còn có một cô gái nóng bỏng quyến rũ đi thẳng đến bên cạnh anh.

Tống Kinh Hi chen qua đám đông, cũng đến gần chỗ anh.

Bởi vì lúc này nhóm nhạc trên sân khấu đang hát những bài hát có tiết tấu nhẹ nhàng nên cô có thể nghe rõ cô gái kia hỏi xin anh Wechat. Anh nói xin lỗi không tiện, cô gái kia nhún vai bỏ đi.

Tống Kinh Hi cong môi, đi qua đó kéo nhẹ quần áo anh, đằng hắng giọng nói rồi: "Anh chàng đẹp trai, sao anh lại đẹp trai quá vậy, có thể cho em xin Wechat không?"

Chu Hoài Ngạn đã đợi được một lát nhưng chẳng thấy cô đâu, vừa lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn hỏi cô tới đâu rồi thì đột nhiên lại nghe thấy có người tới xin Wechat, thậm chí còn sờ vào quần áo anh, trong lòng anh hơi khó chịu, liếc mắt nhìn qua, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Tống Kinh Hi không ngờ mình chỉ trêu anh vài câu mà đã bị anh nhìn như thế.

Nhưng phải công nhận là lúc Chu Hoài Ngạn đã nghiêm lên thì vẻ mặt quả thật rất đáng sợ, chẳng trách đám trợ lý bên cạnh anh luôn trong tình trạng căng thẳng.

"Ồ... không cho thì thôi."

Cô nói rồi định rời đi, nhưng một giây sau đã bị anh túm lấy quần áo: "Em đi đâu?"

Tống Kinh Hi bị kéo lại, lưng đụng vào ngực anh, cô lập tức ngoảnh đầu lại nói: "Thì em đi chỗ khác. Vì anh dữ quá đi."

Chu Hoài Ngạn thoáng sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Anh dữ chỗ nào?"

"Vừa rồi ánh mắt của anh rất đáng sợ."

"Anh tưởng em là người khác."

Hai mắt Tống Kinh Hi sáng lên: "Vậy ra là anh không phải hung dữ với em? Anh chỉ tốt với em thôi đúng không? Chỉ thích một mình em thôi đúng không?"

Chu Hoài Ngạn khẽ nheo mắt, vươn tay xoa đầu cô: "Em nói xem."

"Em thấy đúng là vậy."

Chu Hoài Ngạn mỉm cười, đi xuống cầu thang, dẫn cô đi vào đám đông: "Coi như em có lương tâm."

Hôm nay Trần Mục Phi để lại một gian phòng lớn trong quán bar cho bạn bè của mình. Tống Kinh Hi gần như đã gặp qua những người có mặt hôm nay, còn những khuôn mặt xa lạ khác thì cơ bản đều là con gái, có thể là bạn hoặc là bạn gái của ai đó ở đây.

Sau khi cùng Chu Hoài Ngạn ngồi xuống, Tống Kinh Hi cất tiếng chào hỏi.

"Em gái, hôm nay em muốn uống rượu gì? Muốn rượu gì cũng có cả, để anh đi lấy cho em." Trần Mục Phi rất nhiệt tình với cô.

Tống Kinh Hi nghe được từ rượu thì vô thức nhìn Chu Hoài Ngạn. Trần Mục Phi thấy rất rõ ràng, cũng cười nói: "Tối nay anh mời khách, em muốn uống gì cũng được, không cần phải ngại anh trai em."

Tống Kinh Hi mỉm cười, nhưng vẫn thúc cùi chỏ vào Chu Hoài Ngạn: "Em uống được không? Em thi xong rồi, tối nay có thể uống chứ?"

Chu Hoài Ngạn cười khẽ, nói: "Ừm, tùy em."

"Ồ! Vậy em muốn một ly cocktail!" Tống Kinh Hi nói, "Anh Mục Phi! Mang cho em loại nào ngon nhất đi ạ."

"Có nhiều loại ngon lắm, để anh bảo người mang qua cho em vài ly nếm thử."

"OK!"

Những ly cocktail đầy màu sắc được trang trí đẹp mắt lần lượt được nhân viên phục vụ mang lên.

Trần Mục Phi lại nói: "Nhóm nhạc tối nay là nhóm nhạc đang được giới trẻ bọn em yêu thích đấy, em gái, em sẽ không nói anh quê mùa nữa chứ?"

Tống Kinh Hi nhìn về phía sân khấu cách đó không xa, ban nãy không để ý, lúc này nhóm nhạc đang hát đến một bài hít thì cô mới phản ứng lại, nhận ra đây là nhóm nhạc Maoyan đang nổi tiếng gần đây, trong list nhạc của cô có rất nhiều bài hát của họ.

"Là thật này! Chẳng trách hôm nay trong quán bar có nhiều người như thế."

Trần Mục Phi đắc ý nói: "Tất nhiên rồi, đây chỉ là chiêu marketing cho quán bar mới thôi."

"Nào nào, nếu mọi người đã có mặt đông đủ thì chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho quán bar của Mục Phi khai trương thành công nào!" Mạnh Vũ ở bên cạnh vừa nói dứt lời, những người đang ngồi đều cầm ly đứng lên.

Tống Kinh Hi cũng đứng lên, nhấp một ngụm cocktail màu xanh nhạt, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Hoài Ngạn, yên lặng nếm thử một loạt rượu mà Trần Mục Phi vừa đưa lên.

Mãi cho đến khi tiếng nhạc trên sân khấu bắt đầu trở nên sôi động, cô mới không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh hàng ghế của Trần Mục Phi nhảy nhót cùng mọi người.

Thực ra cô không hay đến quán bar, có điều bầu không khí ở đây cũng khá dễ chịu, kết hợp với rượu, đứng lên nhảy nhót quả thực khiến cho tinh thần người ta phấn khởi.

"Rượu của em đâu, rượu của em đâu!" Tống Kinh Hi high được một lúc thì quay về bên cạnh Chu Hoài Ngạn, lấy tay làm quạt, "Em khát quá!"

Chu Hoài Ngạn đang nói chuyện với người bạn bên cạnh, nghe thấy giọng nói của cô, anh lập tức lấy đúng chiếc ly mà cô vừa uống xong đưa cho cô.

Tống Kinh Hi cầm lên uống một ngụm lớn.

Chu Hoài Ngạn quay sang nhìn cô: "Em nóng à?"

Tống Kinh Hi lắc đầu.

Mặt cô dần dần ửng đỏ, không nuốt hết được ngụm rượu, hai má phồng lên, mắt chớp chớp, thoạt nhìn vô cùng linh động và đáng yêu.

Chu Hoài Ngạn nhìn cô, nhịn không được vươn tay nhéo má cô: "Nuốt xuống đi."

"...."

"Nhảy nhót lâu như vậy đã mệt chưa?"

Tống Kinh Hi khẽ gật đầu, vô thức muốn làm nũng với anh, tựa đầu lên vai anh, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó liền dừng lại: "Trần Mục Phi với mấy người khác vẫn chưa biết mối quan hệ của chúng ta đúng không?"

"Ừm."

Tống Kinh Hi cũng đoán được, nếu không hôm nay Trần Mục Phi không thể bình tĩnh như thế. Cô nhếch khóe miệng: "Anh ngại nói ạ?"

Cũng chẳng ngại gì, chỉ là khoảng thời gian này Chu Hoài Ngạn khá bận, không rảnh gặp mặt bọn họ, cho nên cũng không có dịp nói cho bọn họ biết.

Với lại trong khoảng thời gian này bản thân anh cũng còn hơi bối rối, chưa kịp thích ứng.

"Nếu anh ngại nói cũng không sao." Chưa đợi anh trả lời, Tống Kinh Hi đã mở lời trước, "Chúng ta có thể lén lút yêu đương, giống như....bây giờ."

Cô lặng lẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, ánh sáng ở đây mờ ảo, hai người ngồi rất gần nhau, hơn nữa còn giấu tay dưới một lớp quần áo, thế nên không ai nhìn thấy được.

Ánh mắt của Chu Hoài Ngạn trở nên sâu thẳm, vẻ mặt rất khó đoán, nhưng lúc cô định rút tay về đặt lên bàn thì năm ngón tay của anh lại khép lại, giữ chặt lấy bàn tay cô.

Tống Kinh Hi vốn chỉ muốn chọc anh, lúc này nhịp tim lại bỗng chốc tăng nhanh, mang theo một chút hồi hộp, tựa như đang làm ra hành động mập mờ nào đó.

Sau khi lén lút nắm tay một lúc, Chu Hoài Ngạn hỏi: "Em còn muốn sang bên chỗ bọn họ chơi không?"

Đầu ngón tay anh xoa nhẹ khiến da thịt nóng bừng, Tống Kinh Hi nói: "Em muốn đi chơi, nhưng em cũng muốn nắm tay anh..."

Chu Hoài Ngạn nhìn cô, lòng bàn tay hơi siết lại: "Vậy mình cùng qua đó."

"Nhưng chúng ta đang chơi trò yêu ngầm mà."

Chu Hoài Ngạn cười khẽ: "Em nghiêm túc đấy à?"

"Em rất nghiêm túc... Hay là chúng ta xuống sàn nhảy đi, ở dưới đó vừa có thể nắm tay vừa có thể high!" Tống Kinh Hi nói xong thì rút tay ra rồi đứng dậy. Thấy Chu Hoài Ngạn vẫn chưa đứng dậy, cô lại nắm lấy cánh tay anh: "Mau lên nào, chúng ta xuống dưới đi, xuống dưới sẽ không có ai biết chúng ta đâu."

Cô đang hào hứng, Chu Hoài Ngạn đương nhiên sẽ đi theo cô.

Hai người rời khỏi quầy bar, đi đến sàn nhảy đông đúc. Hôm nay có rất nhiều fan đến xem nhóm nhạc biểu diễn nên bọn họ hoàn toàn không chen vào lọt, đành phải mắc kẹt trong đám đông.

"Tiếp theo, chúng tôi sẽ tặng cho các bạn một bài hát có tên là <Phi Văn>, bạn nào biết hát thì có thể hát cùng chúng tôi nhé!" Vừa kết thúc bài cũ đã nhảy sang bài mới, đây là bài hát nổi tiếng nhất của nhóm nhạc này, mọi người bên dưới vừa nghe đến cái tên này đã hú hét điên cuồng.

Tống Kinh Hi cũng rất thích bài này, cô hào hứng quay sang nhìn Chu Hoài Ngạn: "Bài này hay lắm! Siêu hay luôn ạ! Anh nghe thử xem!"

Chu Hoài Ngạn nắm tay cô, cười nói: "Ừm."

Nhạc nổi lên, tiếng trống cũng bắt đầu, Tống Kinh Hi vốn đã có chút men rượu trong người lúc này cũng hoàn toàn bung xõa, hát cùng với các fan bên cạnh.

Gần đến đoạn cao trào, cả hội trường đều tưng bừng, nhiều người đứng phía trước giơ điện thoại lên quay chụp. Tống Kinh Hi cũng không đến nỗi thấp, nhưng lại bị mấy cậu thanh niên cao ngồng đứng phía trước chắn hết tầm nhìn.

"Aaaa, sao mấy người này lại cao thế! Em không nhìn thấy nữa!"

Chu Hoài Ngạn vốn dĩ chỉ đang nhìn cô, nghe cô nói vậy thì anh thử nhìn thoáng qua sân khấu, quả nhiên đã bị mấy người đó chắn tầm nhìn.

Tống Kinh Hi: "Chúng ta chen qua bên đó chút đi, đổi chỗ khác."

"Không cần."

"Hửm?"

Tống Kinh Hi còn chưa kịp hiểu 'không cần' của anh nghĩa là gì thì cả cơ thể đã bị nhấc bổng lên. Cô khẽ kêu một tiếng, vội vàng ấn vào vai người bế cô.

Sau đó cô kinh ngạc cúi đầu xuống, thấy Chu Hoài Ngạn đang bình tĩnh ra hiệu cho cô nhìn về hướng sân khấu: "Như vậy em đã thấy rõ chưa?"

Thoáng cái cô đã cao hơn rất nhiều, còn cao hơn cả Chu Hoài Ngạn, đương nhiên có thể nhìn thấy. Nhưng nếu dùng cách này, cô đột nhiên không biết trái tim mình đang rung động vì bài hát trên sân khấu hay là vì người đang ôm cô.

"Anh, anh làm thế này cũng không ổn đâu..."

"Gì cơ?"

Tống Kinh Hi rũ mắt nhìn anh: "Cứ thế này thì em không thể nào tập trung nghe nhạc được."

Ánh mắt Chu Hoài Ngạn thoáng dao động, lúc này bài hát đã đến đoạn cao trào, những nốt nhạc cũng bắt đầu lên cao, là giai điệu quen thuộc nhất cũng là tình yêu điên cuồng nhất.

Tống Kinh Hi nhìn anh trong đám người náo nhiệt, thấy trong mắt anh phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh, giống như một loại cám dỗ nhưng cũng giống như một loại mong chờ.

Thế là, cô gần như mất đi kiểm soát, cúi đầu hôn lên môi anh.

Bốn cánh môi chạm nhau, nhẹ nhàng như lông vũ quét qua.

Nhưng giữa lúc quấn quýt, hơi thở của cô tựa như bị vướng vào một ngọn lửa đáng sợ, gần như đốt cháy cả cơ thể cô.

Tống Kinh Hi bị loại cảm giác kích động này làm sửng sốt, lập tức kéo giãn khoảng cách với anh.

Cô hít một hơi thật sâu, dưới ánh mắt sâu không thấy đáy của anh, ngơ ngẩn nói: "Em, em chỉ muốn thử cảm giác hôn môi thôi..."

Chu Hoài Ngạn không nói gì cả, nhưng lại nhìn cô không rời mắt.

Tống Kinh Hi hơi không chịu nổi ánh mắt này của anh, quay đầu đi muốn trượt xuống khỏi người anh. Nhưng sau khi đứng xuống, cô lại phát hiện cô không thể nào lùi lại, bởi vì tay anh đã khóa chặt lưng cô.

"Anh, chúng, chúng ta về....ưm!"

Lời nói bị cắt ngang, bởi vì Chu Hoài Ngạn bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi cô.

Không phải là kiểu chuồn chuồn lướt nước như ban nãy, mà là một lực hút rất mạnh!

Tống Kinh Hi bỗng chốc mở to hai mắt....

Vừa nãy chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhưng đã đủ khiến cô có phản ứng cực lớn, bây giờ anh vừa hôn như vậy, hô hấp của cô như muốn ngừng lại. Cô cảm thấy hơi thở của anh xâm chiếm lãnh thổ của cô, một giây sau, đầu lưỡi của anh cũng xộc thẳng vào trong.

Khoảnh khắc anh chạm vào đầu lưỡi cô, cô có thể cảm nhận được động tác của anh thoáng khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc anh lại ấn mạnh hơn, thử thăm dò quấn quýt.

"Ưm..." Tống Kinh Hi sửng sốt, hai chân gần như nhũn ra.

Đây là cảm giác cô chưa từng trải qua trước đây, tay cô nắm chặt lớp vải bên hông anh, cảm giác như toàn thân bị điện giật. Cảm giác tê dại lập tức truyền đến tứ chi, khiến cơ thể cô bất giác run rẩy.

Bên tai cô đã không còn tiếng nhạc, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của mình và hơi thở hỗn loạn của anh, gợi cảm mà quyến rũ, quấn chặt lấy cô không rời.

Phải mất một lúc lâu Tống Kinh Hi mới phản ứng lại, để mình đi theo tiết tấu của anh, ngập ngừng hôn anh, quấn lấy anh.

Nhưng đáng tiếc.... cô càng cố gắng thì sức lực của cô càng yếu đi, chỉ có thể bám chặt lấy anh.

Giữa lúc trằn trọc cọ xát, cô cố chống lại sự rung động điên cuồng đang kêu gào trong cơ thể.

Lúc bài hát vừa kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm và tiếng la hét ầm trời đồng thời vang lên.

Ngay khi Tống Kinh Hi cảm thấy mình thực sự không chịu được nữa, Chu Hoài Ngạn cuối cùng cũng buông cô ra...

"Tống Kinh Hi."

"....Hửm?" Cô thở hổn hển, ánh mắt gần như trống rỗng, tai ù đi, lại nghe thấy anh khàn giọng nói: "Đây mới gọi là hôn môi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net