Chương 157: Bằng chứng hội tụ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cướp tháp.
Lấy hết tất cả mọi thứ trong tháp.

Cho đến bây giờ Choi Han đã quen với cách nói đó của Cale.

‘Mặc dù luôn nói như vậy, nhưng mình chắc chắn cậu ấy sẽ lại dùng chúng để làm việc tốt thôi.’

Mọi thứ Cale đã làm hay lấy cho đến bây giờ đều được dùng để giúp đỡ người khác hoặc để sử dụng cho một điều gì đó tích cực. Choi Han tin tưởng Cale.
Vậy nên cậu trả lời ngay mà không thắc mắc gì thêm.

“Tôi sẽ chuẩn bị.”
“Tốt. Chúng ta cũng sẽ mặc mấy bộ trang phục giả đó.”

Choi Han bối rối sau khi nghe rằng họ sẽ mặc trang phục dởm của tổ chức bí mật, nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu.

* * *

Cale bắt đầu nghĩ về Giáo đoàn Thần Mặt trời và Tòa thánh Vatican.

Giáo đoàn Thần Mặt trời đã tồn tại như một tổ chức tôn giáo trên lục địa trong một thời gian dài.
Nó đã trở thành một giáo đoàn hùng mạnh sau khi Vatican được thành lập tại Đế quốc Mogoru vài trăm năm trước và đã củng cố tầm ảnh hưởng của mình với tư cách một tôn giáo chính thức của Đế quốc trong suốt một trăm năm mươi năm qua.

‘Tòa tháp này được cho là đã dựng nên khi Vatican được thành lập.’

Cale chạm vào bề mặt của tòa tháp.

Hiện tại đang là giữa đêm đông.
Các bức tường của toà tháp cũng trở nên lạnh lẽo.

Bùm! Bùm! Bùm!
Âm thanh của Gió đang giải phóng điên cuồng.

– Nhân loại, sao ngươi lại cười một cách đáng sợ như vậy?

Giọng nói của Raon vang vọng trong đầu cậu. Cale hoàn toàn phớt lờ nhóc và hạ giọng lên tiếng.

“Nó còn mới.”

Choi Han đáp lại cậu.

“Có vẻ Đế quốc mới khóa nó lại gần đây.”
“Ừ. Có thể họ đã phá ổ khóa ban đầu và thay thế nó vì không hề có thứ gì trong tháp.”

Cale chỉ vào cái ổ khóa mới.

“Phá nó đi.”

Xìiiiii.
Một luồng aura đen nhỏ âm thầm phá hủy ổ khóa.

Cánh cửa lên đỉnh tháp mở ra không một tiếng động. Raon bay vào trong kẽ hở.

– Không có người cũng như thiết bị ma thuật nào ở đây. Nhân loại, nơi này thực sự đã bị bỏ hoang!

Cale gật đầu trước báo cáo của Raon và bước qua cửa.
Tầng mười lăm. Cửa sổ nhỏ kia là cái duy nhất trên tầng này.

Pháttttt.
Một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện trước mặt Cale.
Choi Han khép cửa lại, chỉ để lộ một khe hở nhỏ rồi lên tiếng.

“Tôi sẽ ở ngay đây.”

Cale gật đầu và từ từ di chuyển.

Hiện giờ, đang ngủ yên trên giường của Cale là Eruhaben với mái tóc đã được thay đổi để giống với mái tóc đỏ của cậu.
Tên điệp viên đang quan sát bên trong phòng ngủ của Cale sẽ thấy một Hilsman thật đứng canh cửa phòng và một Choi Han giả đang canh gác bên trong phòng ngủ của Cale.
Họ sẽ tưởng Eruhaben đã chuyển ca và trở về phòng để nghỉ ngơi.

– Nhân loại, nhanh lên!

Không đáp lại lời thúc giục của Raon, Cale từ từ bước lên.
Cộp. Cộp.
Tiếng vang vọng theo sau từng bước chân trong lúc cậu men theo cầu thang tròn để lên đến đỉnh.

‘Tất cả các vệ binh đều được tập hợp bởi Đội phụ phía đông’.

Những nơi có mức độ an ninh chặt chẽ nhất ở Vatican lần lượt là Tòa nhà phụ phía đông, sau đó là các cơ quan hành chính phía Tây, và cuối cùng là tòa nhà trung tâm. Khu vườn thậm chí còn không có bất kỳ người bảo vệ nào.
Cale đã bay lơ lửng trên không một lúc lâu nhằm xác định các con đường tuần tra và biết được rằng cứ khoảng một tiếng là những tên lính canh sẽ lại đến khu vườn.

‘Tất cả những việc họ đang làm như muốn kêu to rằng Tòa nhà phụ phía đông có một căn phòng bí mật.’

Cale thấy việc làm đó thật ngu ngốc.
Cậu nhớ lại những điều Bậc thầy kiếm thuật Hannah đã nói.

‘Cách thức tuần tra của Giáo đoàn và của Đế quốc hiện tại có thể khác nhau, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ nói cho cậu nghe vì biết đâu nó sẽ có ích.’

Thánh nữ giả mạo giải thích các kiểu tuần tra.

“Họ gần như không ra vườn.”
‘À, Hannah. Nhưng chẳng phải Giáo hoàng rất hay ra vườn sao?”

Hannah cười mỉa mai và nói tiếp.

‘Chuẩn, cái ông già mất ngủ đó. Ông ta luôn đi dạo quanh khu vườn, thậm chí còn không cho người khác đến gần vườn khi ông ta đang ở đấy. Thật là một tên khốn hài hước. Khu vườn là đất riêng của ông ta chắc?”

Cale cuối cùng cũng có thể hiểu được hành động của Giáo hoàng.

‘Dường như Giáo hoàng biết về tòa tháp này.’

Có vẻ ông ta đã biết rằng ở đây có một thánh vật.

‘Mặc dù mình không biết tại sao ông ta lại không đưa món đồ thần thánh cho Thánh Tử.’

Ngay cả khi chỉ mang trong mình một nửa dòng máu Thánh, Jack vẫn có khả năng sử dụng vật phẩm thần thánh. Khi đó các tín đồ sẽ càng trở nên trung thành hơn.

Tất nhiên, có thể Giáo hoàng đã nghĩ rằng sẽ rất khó để kiểm soát Thánh tử nếu cậu ta có được nó. Đó là lý do ông ta che giấu sự tồn tại của vật phẩm.

– Nhân loại, đang đi mà sao ngươi cứ liên tục mỉm cười thế? Nhanh cái chân lên để chúng ta lấy đồ nào!

Cale bắt đầu đi nhanh hơn một chút.

Vùuuuuuu-
Âm thanh của Gió bao quanh chân Cale. Cậu có thể leo lên nhanh chóng mà không phải tốn quá nhiều công sức.
Cuối cùng thì Cale cũng đến được tầng mười lăm.

“Nhân loại, ta phá khóa nhé!”

Raon hét lớn, hẳn nó đã xác định rằng sẽ không một vấn đề gì có thể xảy ra.

Rồng Đen phá ổ khóa mới trên cánh cửa sắt nhỏ và cũ, và đẩy cửa sang một bên.

“Nhân loại, đi thu thập thông tin thôi!”

Cánh cửa chỉ cao bằng một nửa chiều cao của Cale.
Raon thu cánh lại và từ từ bò vào. Sau đó nó ngoắc đầu ra sau.

“Nhân loại, sao ngươi không vào?”

“Haaaaa.”
Cale bò qua ngưỡng cửa, khẽ trút một hơi thở dài.

Tầng mười lăm. Cale đứng dậy ngay khi tiến được vào căn phòng hẹp.

“… Nhân loại, trông nó hoang tàn quá.”

Quả thực không có gì ở đây.
Một chiếc giường kim loại cũ kỹ, một chiếc bàn tưởng chừng sẽ gãy bất cứ lúc nào, và một chiếc ghế cũng bằng kim loại. Đó là những thứ duy nhất ở trong phòng.

“Nhân loại, ta nghĩ ta đã hiểu tại sao Đế quốc lại để nó yên rồi.”

Nó hoàn toàn trống rỗng.
Cứ như một nhà tù bị lãng quên vậy.

Raon hồi tưởng về cái hang tối mà nó đã bị xích vào. Chính cái căn phòng này cũng u ám và ảm đạm như cái hang đó.

“… Nhân loại à, ở đây có một luồng khí bạo lực và đáng sợ.”

Rồng Đen đang cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cale thì im lặng.
Vào thời điểm đó, một tiếng động thú vị truyền đến tai Raon.

Vùuuuuuuu-

Là tiếng gió. Raon quay đầu lại, nó không thể nói gì.

Cộp. Cộp. Cộp.

Các phiến đá không bằng phẳng trên sàn nhà tù.
Cale Henituse cúi xuống và gõ vào phiến đá. Raon chỉ tiếp tục xem. Cuối cùng, Rồng Đen chạm mắt với cậu và cậu nói.

“Nó ở ngay đây.”

Gió lốc ầm ầm bên cạnh Cale.

Lạch cạch. Lạch cạch.
Chiếc giường và chiếc ghế kim loại cũ bắt đầu kêu nhẹ. Nhà tù yên tĩnh trở nên khác lạ với tiếng ồn ào của những cơn gió lốc. Raon chưa bao giờ thấy sức mạnh này hoạt động theo cách như vậy.

Cale đã sử dụng Âm thanh của Gió ngay khi đặt chân vào căn phòng.
Sau đó cậu cảm nhận được những cảm xúc được lưu trữ trong sức mạnh cổ đại.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy nó.

‘Hoan hô.’

Âm thanh của Gió reo vui.
Cale nhìn về phía Raon. Rồng Đen gật đầu trước khi sử dụng ma thuật để nhấc phiến đá mà Cale đang gõ vào.
Phiến đá đã ở đó hàng trăm năm nên cần một chút sức để dịch chuyển nó.

Vùuuuuuu-
Gió tự tập hợp lại và quét sạch mọi bụi bẩn sau khi phiến đá được dịch ra.

“… Tìm thấy rồi.”

Có một chiếc hộp đen.
Đó là một chiếc hộp có ổ khóa cũ đến nỗi có lẽ chiếc chìa khóa bên phải sẽ không mở được. Một chiếc hộp nhỏ.

Cale nhanh chóng phủi bụi trên miệng hộp.

Thịch! Thịch! Thịch!
Cậu cảm thấy trái tim mình quay cuồng khi đang phủi sạch bụi bẩn.

Sự kết tội của Mặt trời.
Bây giờ nó đã nằm trong tay cậu.

Điều này sẽ tạo nên một mớ hỗn độn trên Đế quốc sớm hơn dự định của cậu.
Raon đã di chuyển đến gần Cale, nhưng nó không thể tiến xa hơn nữa do gió lốc vì vậy nó đã phá hủy ổ khóa từ xa.

Cạch.
Ổ khóa bị phá dễ dàng.
Cale chậm rãi mở hộp.

Cạch.

Phía bên trong chiếc hộp được tiết lộ lần đầu tiên sau hàng trăm năm.

“… Cái gì?”

Cale bối rối.

Vùuuuuuuu-
Những cơn lốc từ từ biến mất như thể cuối cùng chúng cũng có thể thư giãn. Raon bám vào Cale để xem bên trong chiếc hộp.

“Hửm? Nhân loại, cái này thật đáng sợ và bạo lực!”

Cale không thể nói gì trước tuyên bố của Raon.
Cậu từ từ lấy món đồ ra.

Đó là một cuốn sách.
Cuốn sách trắng đang ở trong tình trạng hoàn hảo. Cale đọc tiêu đề.

< Làm thế nào để chết một cách yên bình >

‘… Đáng sợ quá.’

Xem chừng đây không phải là Sự kết tội của Mặt trời.
Đúng vào thời điểm đó.

– Ngươi đang cố gắng hy sinh bản thân?

Cale nghe thấy giọng nói của Đá tảng Vĩ đại. Cậu bối rối và nhìn về phía Raon.

“Raon, có lời nguyền trên cuốn sách này không?”
“Không! Nó chỉ có một luồng khí rất kinh khủng!”

Cale trở nên nghiêm túc. Raon đã nói rằng nó đáng sợ và bạo lực từ trước.
Là vì cuốn sách này sao? Dựa trên những gì Tảng đá vĩ đại đã nói, coi bộ nó thực sự ghê rợn.

Cale từ từ đặt cuốn sách xuống.

“Hử? Nhân loại, cái này không phải của chúng ta à?”
“… Không. Chỉ một chút thôi.”

Vùuuuuuu-
Một cơn gió chợt thổi qua. Cale cảm nhận được cơn cuồng nộ âm thầm của Âm thanh của Gió qua làn gió đó.

“Haaaaa.”

Cale lại cầm cuốn sách trắng lên.
Và gió ngừng.

‘Đây chắc chắn là một thánh vật. Nó cũng không bị nguyền rủa.’

Cale cảm thấy kỳ quặc khi nhìn vào cuốn sách.

‘… Tại sao lại là ngôn ngữ Roan?’

Những từ mà Cale có thể nhìn thấy là bằng tiếng Roan.

“Raon, tiêu đề bằng ngôn ngữ Roan, phải không?”
“Nhân loại, nó không phải là cổ ngữ à?”
“… Gì cơ?”

Raon đã nói rằng đó là ngôn ngữ cổ đại. Biểu cảm của Cale thay đổi. Cậu không hề do dự mở cuốn sách ra.
Cậu lật trang đầu tiên.

< Tất cả các dạng sống trên thế giới này đều thật đẹp sau khi chúng chết. >

Cậu lật sang trang tiếp theo.

< Ngươi có muốn được chết không? >
< Hãy theo ta! >
< Hãy cùng tìm hiểu về cách dễ chết nhất! >

Raon, hiện đang kéo dài cổ để xem cuốn sách, tiếp tục nghiêng đầu bối rối. Thật kỳ lạ. Rồi nó nghe thấy giọng nói của Cale.

“Raon.”
“Gì thế, nhân loại?”
“Cage là một phần của Điện thờ Thần chết, phải không?”

Nữ thần quan điên Cage.
Raon nhìn Cale với một biểu hiện kỳ quặc.

“… Ừ?”
“Đã lâu rồi họ không có một Thánh nữ hay một Thánh tử, phải không?”
“… Đúng?”

Ánh mắt của Raon như đang hỏi tại sao Cale lại hỏi những câu rõ ràng như vậy, nhưng Cale chỉ im lặng và lật tiếp cho đến khi cậu quay lại trang bìa.
Cậu thấy rõ dòng tên của tác giả.

< Tác giả: Một Cái chết Chân thành. >

‘Ha, cái này…’
Cale sửng sốt.
Cậu nghĩ nó là –

‘Một thánh vật của Thần Chết.’

Không có gì ngạc nhiên khi cậu tìm thấy một thánh vật. Nhưng cậu lại rất hoang mang.

“Tại sao thứ này lại ở đây?”

Tại sao một vật phẩm thần thánh của Thần Chết lại nằm trong nhà tù của Thánh nữ cuối cùng của Thần Mặt trời?
Cale không thể tập hợp các mảnh ghép lại với nhau.

Cale đặt lại cuốn sách trắng vào hộp.
Sau đó cậu kéo chiếc hộp ra khỏi bụi.

“… Còn đây là cái gì nữa?”

Bên dưới chiếc hộp là một cuốn sách được che hai mặt bởi một tấm sắt. Cale kinh ngạc nhặt tấm sắt và cuốn sách lên.

Bộp.
Cuốn sách rơi ra khỏi các tấm sắt và rơi xuống đất.
Cuốn sách cũ mở ra khi nó chạm vào nền đất.

Rốt cuộc chỉ có vài dòng chữ trên cuốn sách sau tác động của thời gian.

“Nhân loại, đây là ngôn ngữ của Đế quốc!”

Những từ đó là ngôn ngữ của Đế quốc.
Cale đã học những kiến thức cơ bản về ngôn ngữ của Đế quốc cho chuyến đi này nên có thể đọc một vài từ.

< Đồ khốn kiếp! >

Những lời chửi thề.
Cale thầm ghi nhớ tất cả những câu đó.

< Ta mong cho tất cả lũ các ngươi đều chết hết đi! >

Chúng là những lời nguyền rủa.
Phần lớn những từ vẫn còn rõ nét chủ yếu là những từ để chửi.

“Nhân loại, có vẻ như chủ nhân của căn phòng đã viết cái này?”

Cale cẩn thận mở trang đầu tiên của cuốn sách.
Cậu có thể thấy được ngôn ngữ của Đế quốc trên trang đầu tiên của cuốn nhật ký.

“Raon, đọc cho ta.”
“Được thôi. Raon vĩ đại biết tất cả các ngôn ngữ của lục địa!”

Raon đọc rành mạch văn bản trên trang giấy.

“Giáo hoàng, tên khốn đó xứng đáng với một cái chết khốn nạn. Ngươi dám bỏ tù ta như thế này ư? Thứ đần độn như ngươi sẽ không bao giờ nhận được dù chỉ một chút phước lành từ Thần Mặt trời.”

Cale nhìn Raon. Raon nhìn lại với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đó là những gì nó viết.”
“… Được rồi”

Cale chăm chú lắng nghe bản dịch tiếp của Raon.

“Ngươi dám giam cầm một con người cao quý tới nhường ấy trong nhà tù nhỏ bé này! Một trăm, à không, một ngàn ngày đau khổ là không đủ cho ngươi! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Đồ đốn mạt! Ta là con ngốc vì đã tin tưởng ngươi! Khốn kiếp!”

‘… Ừ nhỉ. Bất kỳ ai cũng sẽ tức giận nếu họ bị bỏ tù thôi.’
Cale hiểu cảm xúc của Thánh nữ. Nhật ký này chắc chắn là nhật ký của Thánh nữ.
Raon lật trang và tiếp tục quá trình dịch thuật.

“Ngươi giam ta lại và dùng thánh vật của Thần chết để trấn áp sức mạnh của ta? Cứ chống mắt lên mà xem! Ta sẽ đặt thứ này bên dưới thánh vật, để tương lai sẽ có một người nhìn thấy nó! Hửm?”
“Hửm?”
Cale, ngây người nãy giờ để nghe lời chửi thề, và Raon, người đang thực sự đọc lại lời chửi thề, nhìn nhau. Raon chỉ vào cuốn sách trắng.

“Nhân loại, cái này-“
“Rồi, rồi. Chỉ cần đọc tiếp.”
“Được thôi!”

Raon mỉm cười trước thái độ vui vẻ của Cale và tiếp tục đọc. Sau đó nó do dự.

“Đồ ngu. Ngươi thậm chí không biết thánh vật của Thần Mặt trời nằm ở đâu. Ngươi dám để ta, người sẽ trở thành một thành viên hoàng tộc, ở nơi này- nhân loại, điều này lạ quá!”
“… Tiếp tục đọc đi.”
“Được.”

Raon chúi đầu vào cuốn nhật ký viết bằng ngôn ngữ của Đế quốc.

< Người được mệnh danh là Nữ hoàng tương lai lại có kết cục như thế này. Ai dám ngờ rằng nhị hoàng tử và Giáo hoàng sẽ làm loại chuyện khủng khiếp như vậy nhỉ? >
< Tại sao ta lại yêu cầu hoàng gia đưa Thần Mặt trời vào Đế quốc á? Chẳng phải vì ta là một Thánh nữ sao? >
< Đó là lý do tại sao ta vạch mặt hắn, đó là lý do tại sao ta nói rằng tên khốn đó không thể trở thành Giáo hoàng! Tất cả đều bị lừa bởi chiếc mặt nạ độc ác đó! Thật không công bằng! >

Raon đọc lại tất cả cho Cale, rồi tiếp tục.

“Ngươi đánh cắp thánh vật của Thần Chết vì sợ Điện thờ Thần chết? Làm sao đó có thể là ý muốn của vị Thần Mặt trời công chính? Lũ khốn nạn như ngươi xứng đáng với những cái chết khốn nạn!”

Những mảnh ghép đang dần đến với Cale.

Thánh nữ cuối cùng là người thừa kế ngai vàng.

‘Nhị hoàng tử có lẽ là người có ảnh hưởng lớn nhất sau cô ấy.’

Nhị hoàng tử và Giáo hoàng đã âm mưu giam cầm Thánh nữ tại đây.
Họ cũng là những người đặt thánh vật của kẻ thù họ, Thần Chết, vào chỗ này.

‘Vậy ra đó là nguyên do Giáo hoàng rất thường xuyên đi bộ ở đây à.’

Đức Giáo hoàng đã không đi dạo đến đây vì Sự kết tội của Mặt trời.
Mà là vì quả bom này giữ một bí mật thậm chí còn lớn hơn, là một điều mà chỉ cậu mới có thể biết.

‘Mình đoán nó có ý nghĩa gì đó.’

Giáo đoàn Thần Mặt trời là một trong những giáo đoàn nổi tiếng nhất trên lục địa.
Điện thờ Thần chết lại không có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.
Vậy nhưng cái chết lại mạnh hơn mặt trời, chính vì vậy họ vẫn sẽ cảnh giác với nhau.

Vào lúc đó, bản dịch của Raon liên tục truyền đến tai Cale.

“Thứ ngu dốt! Ngươi dám đốt cháy cung điện của ta sau khi giam cầm ta? Sau đó ngươi lại gọi ta là kẻ điên, một kẻ dị giáo chỉ vì ta cười? Ngươi nghĩ tại sao ta lại cười?”

Ha… Ha…
Raon thở hổn hển và tiếp tục đọc.

“Thật quá ngốc. Ngươi thậm chí còn không biết rằng Sự kết tội của Mặt Trời đang ở đó.”

‘Hả?’

“Thánh vật mà ngươi luôn tìm kiếm đang nằm dưới cung điện bị cháy đó!”

Cale liếc nhìn Raon, đã đọc thêm một câu trong nhật ký.

“A, nực cười thật.”

‘Nó thực sự buồn cười đấy.’
Cale đối mắt với Raon, nó nhìn chằm chằm với Cale đang mỉm cười và hỏi.

“Nhân loại, chúng ta cũng sẽ cướp luôn cung điện à?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net