Chương 158: Bằng chứng hội tụ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Raon trông thấy vẻ mặt cứng đờ của Cale.

“Raon.”

Giọng nói trầm thấp ấy khiến Raon nhận ra rằng có lẽ suy nghĩ của nó đang đi quá xa. Raon nghiêm túc lên tiếng.

“… Sao vậy?”

Raon nắm rất rõ sức mạnh của Cale. Chân trước của Rồng Đen vỗ vào chân Cale.

“Nhân loại à, ta đã nói một điều quá hoang đường rồi. Không chỉ cơ thể ngươi yếu ớt mà ngay cả sức ảnh hưởng của ngươi cũng kém hơn nhiều so với hoàng tộc của Đế quốc. Vì vậy, chỉ cần ngồi im thôi. Ta sẽ cướp cung điện cho ngươi.”
“Ngươi đang nói cái gì thế?”
“Hử?”

Trái ngược với Raon, người đã nghiêm túc về việc cướp cung điện cho Cale, Cale bắt đầu đóng chiếc hộp và quyển nhật ký, và cậu nói về kế hoạch mới của mình.

“Hãy bắt đầu tìm kiếm nó vào ngày mai.”
“Nhân loại, cũng giống như ngươi! Cung điện chỉ là hạt bụi so với một con Rồng vĩ đại và hùng mạnh! Đừng lo! Ta sẽ phá hủy bất cứ thứ gì cản đường chúng ta!”

Cale phớt lờ những lời liên thiên đầy ác ý của đứa trẻ năm tuổi trong khi cậu tiến đến cửa sổ duy nhất trên tầng.
Cậu dừng lại trước cửa sổ.

Cậu không nghĩ đến việc đột nhập qua cửa sổ này.
Cửa sổ chỉ rộng bằng khuôn mặt của Cale. Ngoài ra còn có song sắt, khá khó để nhìn ra bên ngoài.

Vậy nhưng hoàn toàn có thể nhìn thấy Vatican qua ô cửa sổ này. Cậu thậm chí có thể thấy Tháp chuông của Nhà giả kim và Cung điện lớn phía sau Vatican.

Raon tiến đến chỗ Cale đang nhìn ra cửa sổ. Cale chạm vào mấy thanh sắt và nói.

“Thánh Nữ hẳn đã rất khó khăn. Cô ấy đã phải trải qua cuộc đời của mình ở trong tù mà.”

Câu nói cảm động của Cale khiến Raon nhớ lại những năm tháng ở trong hang của nó. Raon nhìn về phía Cale với một ánh mắt dạt dào cảm xúc.
‘Nhân loại thực sự là một người tốt. Thì ra cậu ta cũng có những suy nghĩ như vậy.’

“Raon.”
“Ừ, nhân loại tốt bụng.”
“Hãy giải quyết mối hận của Thánh nữ nào.”
“Đúng vậy! Nhân loại, hãy làm điều đó!”

Cale mỉm cười khi cậu nhìn Raon hăng hái gật đầu. Đó là một nụ cười đầy ranh mãnh.

* * *

“Cậu xong chưa?”

Cale gật đầu trước câu hỏi của Choi Han và đưa cho cậu ta một cái lọ.

“… Đây không phải là tử mana sao?”

Một chai tử mana. Nó sẽ giết chết bất kỳ ai uống phải nó. Cale luôn mang theo thứ này bên người trong khi nói: ‘chỉ là để đề phòng thôi.’
Cale chỉ ra bên ngoài tòa tháp và cất lời.

“Nhổ tất cả cỏ trong vườn và nhỏ một hoặc hai giọt tử mana vào đất. Sẽ thật tệ nếu vườn bị ô nhiễm.”

Choi Han cảm thấy khó hiểu trước mệnh lệnh đột ngột của Cale, nhưng cậu biết rõ những gì Cale đang cố gắng thực hiện.

“Cale-nim, tôi có cần để lại bằng chứng về việc Arm đã ở đây không?”

‘Cậu ấy thực sự thông minh.’
Mặc dù Choi Han thường xuyên tỏ ra xa cách nhưng Cale biết rằng cậu ấy là một người thông minh.

“Có. Tôi cũng sẽ cho cậu biết nơi ở của một nhà giả kim giả trong khu ổ chuột, vì vậy hãy đi tìm anh ta. Anh ta sẽ hiểu nếu cậu nói cậu được vị linh mục cử đến.”
“Tôi phải bảo anh ấy làm gì?”
“Bảo anh ta tung tin đồn.”
“Tin đồn?”

Cale đang nghĩ về việc chuẩn bị chiến đấu chống lại Đế quốc sau cuộc chiến với Liên minh phương Bắc. Đó là lý do tại sao cậu mong là sẽ chiến đấu với Đế quốc ít nhất hai năm sau đó.

‘Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.’

Mọi chuyện sẽ thay đổi nếu cậu có thể chạm tay vào thánh vật của Giáo đoàn Thần Mặt trời.
Bình thường, mọi người có xu hướng tin tưởng khi họ thấy điều kỳ diệu xảy ra.

‘Chúng ta sẽ làm rung chuyển Đế quốc.’

Cậu cần phải gieo rắc hạt giống trong Đế quốc.
Cale ra lệnh cho Choi Han, người đang nhìn mình.

“Đế quốc đã mất đi người có thể chuyển lời của Thần. Một thế lực xấu xa sẽ đem đến màn đêm vĩnh cửu. Bằng chứng về điều này đã xuất hiện ở gần tòa tháp nơi kẻ dị giáo bị giam hãm.”

Anh ta sẽ nói những lời này với những đứa trẻ tại khu ổ chuột và chúng sẽ từ từ lan truyền nó khắp Đế quốc.

* * *

Thế tử Alberu cảm thấy không ổn sau khi nghe một số tin tức sáng nay. Anh cảm thấy rất tò mò, vậy nên anh lập tức gọi Cale Henituse đến.

Cạch.
Tách trà được đặt trên bàn và Alberu nhìn về phía Cale, người đang ngồi đối diện với anh, rồi lên tiếng hỏi.

“Có phải là cậu không?”
“Ngài đang nói về cái gì vậy, thưa điện hạ?”

Alberu đã dám chắc sau khi thấy Cale bỏ một chiếc bánh quy vào miệng với vẻ mặt như muốn nói: ‘Tôi chẳng biết gì hết.’

“Là cậu.”
“Tôi?”
“Cậu đã làm gì Vatican?”

Rắc.

Cale cắn vỡ chiếc bánh quy, nở một nụ cười mỉm.

Sáng sớm nay, Đế quốc đã gửi một tin nhắn đến nhóm điều tra của Vương quốc Roan để tạm dừng cuộc điều tra của họ trong một thời gian.
Alberu nhớ lại nội dung lời nhắn. Đế quốc đã công khai gây sức ép với một vương quốc khác. Điều đó khiến anh khó chịu, nhưng quan trọng hơn, là Đế quốc dường như đang ở trong tình trạng khủng hoảng đến mức sẵn sàng chấm dứt sự hợp tác của họ nếu cần.
Anh nhìn về phía Cale và nói.

“Đế quốc đột nhiên ra lệnh rằng chúng ta sẽ không thể điều tra trong vòng ba ngày.”
“Tôi hiểu rồi. Thật thất vọng.”

Cộp. Cộp.

Alberu nói tiếp sau khi gõ vào tay vịn của ghế vài lần.

“Chắc hẳn có điều gì đó đã xảy ra ở Vatican đêm qua, nhưng họ dường như không đổ lỗi cho chúng ta hay nghi ngờ chúng ta làm bất cứ điều gì. Họ có vẻ như đang ngăn chúng ta đến Vatican để điều tra.”
“Vậy ngài có đồng ý với yêu cầu của họ không, điện hạ?”
“Cậu nghĩ ta đủ điên để chấp nhận điều đó ngay lập tức hả? Ta đã nói thật quá đáng khi họ không cho phép chúng ta điều tra trong ba ngày dù chúng ta chỉ ở đây một tuần.”

Thành thật mà nói, Alberu không có bất kỳ lý do gì để phàn nàn.
Cuộc điều tra không phải là một vấn đề lớn. Nó chỉ là một phần nhỏ trong số những nguyên nhân anh đến Đế quốc.

“Thưa điện hạ, điều gì sẽ xảy ra nếu ngài yêu cầu họ giảm số lượng quản lí giám sát chúng ta trong thời gian còn lại để đổi lấy việc không thể điều tra trong ba ngày?”
“Đó chính xác là những gì ta yêu cầu.”

Vẻ cau mày của Alberu hơi giãn ra một chút. Hai người họ chạm mắt và thở dài.

Sẽ dễ dàng hơn cho Cale và Dark Elf cướp phá Vatican nếu Đế quốc giảm bớt số lượng người quan sát các hành động của họ.

Alberu nhấc tách trà lên và nói.

“Ta đoán cậu không định trò chuyện.”

Cale nhún vai. Thông thường, với tư cách là Thế tử, Alberu sẽ tức giận khi ai đó từ chối trả lời câu hỏi của anh như thế này, tuy nhiên không cần thiết phải làm vậy.

“Điện hạ, điều đó sẽ có lợi cho Vương quốc Roan.”

Cale Henituse. Cậu ta không bao giờ nói bất cứ điều gì không có ý nghĩa cụ thể. Mặc dù gây ra rất nhiều sự cố nhưng cậu ta chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến Vương quốc Roan.

‘Thực tế là cậu ta đã giúp đỡ vương quốc khá nhiều.’

Cale Henituse là người đã làm mọi thứ để giúp đỡ và bảo vệ Vương quốc Roan.
Bởi vậy nên Alberu mới bỏ qua mà không nói bất cứ điều gì.

‘… Cậu ta thực sự là một tên khốn đáng tin cậy.’

Giữa hai người họ đang dần phát triển thứ niềm tin vững chắc. Alberu nhìn về phía Cale với vẻ thoải mái hơn một chút. Ánh mắt anh tràn ngập hiếu kỳ.
Cale thận trọng gọi thế tử ngay lúc đó.

“Điện hạ.”
“Gì?”
“Vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi trong hôm nay không?”

Alberu ngay lập tức nhăn mày trở lại.

“… Cậu đang định làm gì vậy?”

Cale đáp lại với vẻ mặt tươi tỉnh.

“Đọc sách và đi dạo.”
“Ai làm cái đó cơ?”

Cale tự chỉ vào mình.

“Tôi.”

Có một pháp sư Dark Elf cao cấp đang cải trang trong phòng.
Nhưng Alberu không thể kìm lại.

“… Cậu khiến ta phát điên lên mất.”

Cale đứng dậy và Alberu phẩy tay ra hiệu cho cậu nhanh chóng rời đi. Cale mỉm cười với Dark Elf đang nhìn mình một cách kỳ lạ và đi đến thư viện của Đế quốc để đọc sách.

Nhưng cậu không đi một mình.

“Thiếu gia, ngài sẽ ổn thôi nếu đi theo hiệp sĩ hướng dẫn này.”

Một trong những hiệp sĩ của Đế quốc bị mắc kẹt với cậu.

Là hiệp sĩ tóc đỏ.
Đúng, là Miêu tộc đó.

“Ngài muốn đi đâu thế, thiếu gia?”

Hiệp sĩ Mèo có vẻ như đang ở tuổi mới lớn, hỏi cậu với giọng trầm. Vậy nhưng, giọng nói mà cậu ta cố tình hạ thấp để ra dáng như một hiệp sĩ oai vệ lại nghe vô cùng vụng về.

“Hãy đưa tôi đến thư viện của Đế quốc. Người nước khác được phép ở tầng một phải không?”
“Vâng, thưa ngài, điều đó được phép. Tôi sẽ đưa ngài đến nơi ấy.”

Hiệp sĩ Mèo nhanh chóng di chuyển.
Cale đi sau cậu nửa bước trong khi Choi Han và Raon đang tàng hình theo sau.

– Nhân loại, cậu ta cứ nhìn trộm ngươi ấy.

‘Thật hả?’
Hiệp sĩ Mèo cứ liên tục lén nhìn Cale khi cậu hướng dẫn họ tới điểm đến. Cậu ta làm điều đó như thể hy vọng rằng Cale sẽ hiểu được điều cậu ta muốn nói.

Vậy nên Cale chọn phớt lờ cậu ta.

‘Sao mình lại phải nói chuyện với người có lẽ đến đây để ám sát một kẻ khác?’

Cale chỉ tập trung quan sát thư viện của Đế quốc phía trước, đây là một trong những niềm vui và niềm tự hào của Đế quốc Mogoru. Vẻ ngoài khiêm tốn nhưng tinh tế khiến nó giống một học viện hơn là một cung điện.

Suy nghĩ về thánh vật khiến bước chân của Cale khoan khoái hơn hẳn.

“Xin lỗi cậu, thưa thiếu gia.”
“… Sao thế?”

Hiệp sĩ Mèo bối rối sau khi nhìn thấy ánh mắt của vị quý tộc có mái tóc còn đỏ rực hơn của cậu ta. Tuy nhiên cậu vẫn cẩn thận đặt câu hỏi.

“Ngài có nuôi mèo không ạ?”

Cale cảm thấy tim mình như rơi xuống.

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

Hiệp sĩ Mèo đáp lại, trông như một cậu bé non nớt ngượng ngùng.

“Tôi ngửi thấy mùi mèo trên người ngài.”

Cậu ấy trông thực sự thuần khiết khi đưa tay vuốt nhẹ chiếc mũi đầy tàn nhang của bản thân. Dù vậy, Hiệp sĩ Mèo có thể thấy rằng biểu hiện của Cale không hề thay đổi khi cậu nhìn lên.
Ánh mắt của Cale khiến cậu phải tự hỏi liệu mình có nói sai ở đâu không. Và Cale cất tiếng ngay thời điểm ấy.

“Cậu cũng chắc là mình không nuôi mèo chứ?”
“Vâng?”
“Có vẻ như cậu có một con đấy.”

Vẻ hoảng sợ nhẹ hiện rõ trên gương mặt ngây thơ. Tay của Cale đặt lên vai hiệp sĩ vào lúc đó.

Vuốt. Vuốt.

Vai của hiệp sĩ cứng đờ trước chuyển động của Cale. Cale và Hiệp sĩ Mèo trao đổi ánh mắt.

“Có một ít lông động vật trên đồng phục của cậu.”
“… Vậy ạ?”
“Ừ. Có vẻ như cậu có một con mèo màu đỏ giống với mái tóc của mình?”

Cale hỏi với một nụ cười dịu dàng khi chàng hiệp sĩ lắc đầu.

“Chắc đó là tóc của tôi. Tôi không có bất kỳ thú cưng nào cả.”
“Vậy sao?”
Đột nhiên hiệp sĩ trở nên nghiêm túc.

“Vâng thưa ngài. Tôi ghét động vật.”

Hình như cậu ta đúng là có ý như vậy thật.
Cale không nói gì nữa khi cậu tiếp tục đi tiếp. Hiệp sĩ Mèo mô tả những thứ xung quanh họ một lần nữa. Cale nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu.

– Cậu ta có vẻ rất hào hứng khi hỏi ngươi có nuôi mèo không, nhưng lại có vẻ nghiêm túc khi nói rằng cậu ta ghét động vật! Thật kỳ quặc!

‘Đúng nhỉ?’
Hiệp sĩ này là một người kỳ quặc.
Thế nhưng Cale đã quyết định khi Choi Han thì thầm vào tai cậu nhân lúc cậu để lại Hiệp sĩ Mèo bên ngoài cửa thư viện và bước vào.

“Cale-nim, sức mạnh của hiệp sĩ đó quá cao để trở thành người dẫn đường. Làm hiệp sĩ dường như chỉ là một vỏ bọc.”

‘Mình sẽ giả vờ không biết.’
Như thường lệ, suy nghĩ của một sát thủ không phải việc của Cale.
Nhưng Cale không thể không nhớ lại một số thông tin mà Hilsman đã nói về hiệp sĩ đó.

‘Hiệp sĩ đó vốn xuất thân từ khu ổ chuột.’
‘Rõ ràng, cậu ta lớn lên cùng cha mẹ nghèo và nhiều anh chị em, nhưng tính cách tốt bụng của cậu ta đã khiến anh trở nên nổi tiếng với những người trong khu ổ chuột và công chúng. Họ gọi cậu ta là Rồng từ sông.’ (Đây là một thành ngữ chỉ điều gì đó hiếm gặp. Bạn sẽ không thường thấy một con Rồng bay ra từ sông_raw Anh said)

Phần thông tin cuối cùng lướt qua tâm trí cậu.
Hiệp sĩ Mèo năm nay hai mươi ba tuổi.

‘Một số anh chị em của anh ta được cho là đã đến Tháp Giả kim vào mười lăm năm trước. Và cha mẹ anh ta là con người.’

Mười lăm năm trước. Khu ổ chuột.
Cậu nghĩ về Tháp Chuông của Nhà giả kim.

Hiệp sĩ Mèo đến đây thủ tiêu kẻ nào?

Cale không bận tâm về điều đó quá lâu. Thay vào đó, cậu đi theo người thủ thư quanh tầng một của thư viện.
Cô thủ thư có vẻ hơi bất ngờ nhưng lại vui vẻ lên tiếng.

“Đã lâu rồi tôi mới thấy một người nước ngoài quan tâm đến lịch sử của cung điện.”
“Vậy sao? Tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về lịch sử lâu đời của Đế quốc thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Ít nhất chúng ta cũng nên biết một chút về lịch sử của nơi đã mời mình đến chứ?”

Thủ thư gật đầu trước câu trả lời của Cale. Cô thích thái độ của người ngoại quốc trẻ tuổi này.
Họ dừng lại trước niên đại công khai của Đế quốc và cô giải thích cho Cale.

“Đây là nơi chúng tôi đặt thông tin về lịch sử của Đế quốc cũng như thành tích của các Hoàng đế trong quá khứ.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ từ từ xem qua chúng.”
“Vâng thưa ngài. Hãy vui lòng đến bàn làm việc nếu ngài cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.”

Thủ thư gật đầu cười hài lòng với vị thiếu gia đang chuẩn bị đọc ngay tức khắc.

‘Mình đoán chắc ngài ấy phải khá thích Đế quốc để có thế biết được ngôn ngữ của họ.’

Đó là lý do cho sự tò mò của người thủ thư.
Mặc dù tầng đầu tiên của thư viện mở cửa cho người nước khác, nhưng tất cả các cuốn sách đều bằng ngôn ngữ của Đế quốc. Dù họ đã tuyên bố rằng nó mở cho người nước khác, nhưng họ vẫn ngầm có ý rằng bạn sẽ không thể đọc bất cứ thứ gì nếu bạn không học ngôn ngữ của chúng tôi.

Nhưng Cale có Raon.

– Nhân loại, thông tin về Vatican cách ngươi ba kệ.

Cale chậm rãi xem qua vài cuốn sách ngẫu nhiên cho đến khi cậu đến đó.
Lật. Lật.

Giọng nói rõ ràng của Raon vang vọng trong đầu cậu.

– Có một cung điện được tạo ra khi Vatican đang được xây dựng.

Cale che miệng bằng cuốn sách và lặng lẽ nói.

“Nói thêm đi.”

Cale mở cuốn sách ra.

– Không có thông tin gì về việc cung điện bị cháy khi Vatican được xây dựng. Tuy nhiên chỉ có một cung điện được xây dựng trong thời gian đó.

Trước đây họ không hề thấy khu vực nào có dấu hiệu bị cháy.

– Một khu vườn đã được tạo ra bên cạnh cung điện đó.

Một cung điện và một khu vườn được xây dựng như Vatican đã được tạo ra.

– Chúng được gọi là “Cung điện Mặt trời” và “Vườn Mặt trời”. Những cái tên do Hoàng tử và Giáo hoàng đặt.

Lật. Lật.

Cale nhanh chóng lật các trang. Tất nhiên, Raon nhanh chóng đọc qua thông tin trong đó. Raon nói với Cale, người đã miệt mài lật sách trong ba giờ.

– Những thông tin ban đầu là toàn bộ thông tin hữu ích có trong sách rồi.

Bộp.
Cale đóng sách lại. Sau đó cậu nói với Choi Han.

“Đi nào.”

Không cần phải đọc nữa.

Cung điện Mặt trời.
Cale đã biết Cung điện Mặt trời ở đâu.
Cậu cũng đã biết đến Vườn Mặt trời nổi tiếng nằm bên nó.

Đó là địa điểm cho lễ kỷ niệm cuối năm.

Cale đi ra khỏi thư viện và sải bước. Cậu đã sớm nhìn thấy cung điện sang trọng và khu vườn xinh đẹp bên cạnh.

Chúng tỏa sáng như mặt trời.
Khi cậu đến gần hai nơi đó hơn…

Thịch! Thịch! Thịch!
Tim cậu đập mạnh.
Và ngón tay của cậu trở nên ngứa ngáy.

Một cơn gió vô hình xào xạc bên cạnh Cale.

* * *

Ngày cuối cùng của cuộc điều tra.
Alberu nói chuyện với Cale trước khi xuống xe.

“Hẹn gặp cậu tại lễ kỷ niệm.”

Alberu đang lên kế hoạch hành động như một Thế tử đúng nghĩa khi đi quanh tòa nhà cùng các quản lí của Đế quốc để giúp Cale có cơ hội đi vào Khu nhà phụ phía đông.
Số lượng quản lí theo dõi họ đã giảm một nửa. Tuy nhiên, họ không còn được phép điều tra khu vườn phía sau với ngọn tháp.

“A.”

Alberu đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Một bậc thầy kiếm thuật sẽ đến lễ kỷ niệm.”
“Bậc thầy kiếm thuật của Đế quốc?”
“Ừ.”

Bậc thầy kiếm thuật.
Có một bậc thầy kiếm thuật ở Đế quốc, một người ở Vương quốc Caro, và một người ở phương Bắc.

Đó là những gì được công chúng biết đến.

“Hừmm.”

Cale cau mày. Alberu dường như hiểu được suy nghĩ của Cale khi anh nói.

“Cậu không cần phải lo lắng. Có thể Đế quốc đang có kế hoạch thể hiện sức mạnh của họ bằng cách để bậc thầy kiếm thuật hiện diện trong lễ kỷ niệm thôi. Anh ta sẽ xuất hiện vào ngày mai và tham gia bữa lễ ngay lập tức. Chúng ta không cần phải chú ý đến đâu.”

Sự tồn tại của một bậc thầy kiếm thuật sẽ nâng cao vị thế của một quốc gia và tinh thần của các hiệp sĩ.
Cấp độ cao nhất của kiếm.
Có rất nhiều ý nghĩa khi đạt được cấp độ đó.
Thế nên Alberu mới nói như vậy khi nhìn vẻ mặt cứng đờ của Cale, có vẻ như đang lo lắng về Vương quốc Roan không có bất kỳ bậc thầy kiếm thuật nào.

“Mặc dù chúng là kẻ thù của chúng ta, nhưng ngay lúc này ta không cần phải sợ chúng.”
“Điện hạ.”
“Sao?”
“Choi Han là một bậc thầy kiếm thuật. Ngài có nghĩ rằng họ sẽ hiểu cấp độ của nhau không nếu cậu ấy đến dự lễ kỷ niệm?”

Tâm trí của Alberu trống rỗng trong giây lát. Sau đó Cale thêm vào.

“Ừm, Đội phó Hilsman cũng là một hiệp sĩ thượng cấp. Điều đó chắc không sao đâu, đúng không ạ?”

Cale cảm thấy thất vọng trước vẻ mặt ngơ ra của Alberu. Có vẻ như chỉ có cậu và Raon mới có thể tìm kiếm thánh vật trong Cung điện Mặt trời.

‘Mình có nên đưa ngài Eruhaben đi không? Mình cũng cần phải nói với Raon để che giấu sự hiện diện của ngài ấy.’

Cale chuyển tầm mắt về phía Thế tử.
Alberu chỉ nói một điều.

“… Ha.”

Cale gọi Alberu sau khi nghe thấy tiếng thở dài.

“Điện hạ?”

Alberu cuối cùng cũng phát ra tiếng sau một khắc im lặng.

“Tên khùng.”

Những lời đó tất nhiên là chỉ Cale.
Sau đó anh lấy một chiếc túi ma thuật ra khỏi túi và gần như ném nó về phía Cale.

“Hãy cướp hết tất cả đi.”

Cale mỉm cười và cất chiếc túi ma thuật.

Một lúc sau tại Tòa nhà phụ phía đông của Vatican.

“Đây cũng là một thư viện.”

Cale đưa tay về phía cửa thư viện.

“Tôi để nó cho cậu, thiếu gia.”

Pháp sư Dark Elf cao cấp nói vào lúc Cale mở cửa thư viện.
Căn phòng bí mật ở đây.
Và chiếc bàn bí mật nằm trong căn phòng.

Kho báu đang ở đó.

Cạch-
Cửa thư viện mở ra.
Cậu nghe thấy một giọng nói vang lên ngay lúc đấy.

– Ngươi đang cố gắng hy sinh bản thân sao?

‘Gì?’

Đó là Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net