Chương 290: Nhạc trưởng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiệp sĩ Mèo – ngài Rex, anh ta vốn không biết nhiều về việc cai trị, cũng như chính trị.

“… Một vùng đất dành cho ma thuật và thuật giả kim-”

Đó là lý do vì sao anh ta chỉ có thể hình dung ra một nhận định mơ hồ, thay vì hiểu rõ chi tiết về nó.

“Ý của cậu là gì?”
“Đơn giản thôi.”

Tất nhiên, đó không phải là một vấn đề đơn giản. Thế nhưng Cale lại đang nghĩ về nó theo cách đơn giản.

“Ma thuật và thuật giả kim có rất nhiều điểm chung. Thành phố nhỏ cũng sẽ có cách để tự vệ nếu chúng ta có thể tập hợp mọi người lại và xây dựng cho họ một nền tảng vững chắc.”

Cậu nghe thấy giọng của Raon đang tàng hình.

– Nhân loại! Rosalyn sẽ có một ngôi nhà mới sao? Chúng ta cũng hãy xây một cái nhà mới cho Ông Rồng vàng đi!

Cale chỉ đơn giản phớt lờ Raon. Có điều, Cale không biết rằng trong tương lai cậu sẽ hối hận về quyết định này.
Bởi Raon đang rất nghiêm túc.

“Thưa thiếu gia, tại sao điều đó lại có lợi cho Đế quốc và Vương quốc Roan?”
“Trong hai mươi năm đầu, cung điện của Vương quốc Roan và các vị lãnh đạo đứng đầu thuộc phe Mogoru sẽ làm việc cùng nhau để chọn ra thị trưởng.”

Thị trưởng. Đó là người có nhiều quyền lực nhất trong một thành phố.

“Điều đó chỉ cho thấy Vương quốc Roan đang muốn đề cử một vị thị trưởng nắm giữ quyền trong hai mươi năm tới thôi mà? Để kiểm soát thành phố ấy?”

Ngài Rex đinh ninh rằng mặc dù nó được gọi là một mối quan hệ đối tác nhưng sẽ không có bất kỳ sự đề cử nào đến từ phía Mogoru. Cale gật đầu và nói tiếp.

“Anh nói đúng đấy. Một người đến từ Vương quốc Roan sẽ là thị trưởng trong hai mươi năm tới.”

Điều đó có nghĩa là vùng đất này rồi sẽ thuộc về Vương quốc Roan trong hai mươi năm.

“Sau đó chúng tôi đảm bảo sẽ hỗ trợ thành phố để nó trở thành một thành phố thực sự tự do, một nơi mà tiếng nói của người dân sẽ có sức ảnh hưởng đến chính quyền. Tất cả những điều này sẽ được thông báo cho lục địa phía Tây.”

Biểu cảm của Rex dần trở nên kỳ quái, trông anh ta giống như chẳng thể tin vào lời Cale nói.

“Cứ việc nói thẳng với tôi rằng cậu muốn tôi cho cậu mấy miếng đất đi.”

Giọng anh ta nghe sắc bén, ngữ điệu đậm mùi phê phán.

“Mặc dù cậu bảo đây là một lời đề nghị, nhưng về cơ bản, cậu muốn kêu tôi đưa đất cho cậu để đổi lại việc biến tôi trở thành Hoàng Đế chứ gì?”

“À thì…”

Cale vắt chéo chân và ngả người ra sau ghế.

“Roan vốn có đủ sức mạnh để làm điều đó.”

Rồi Cale tiếp nối bằng cái lắc đầu.

“Tuy nhiên, nếu bọn tôi làm điều đó, Đế quốc sẽ biến mất.”
“… Cái gì cơ?”
“Đại Ngàn, Vương quốc Whipper, và Vương quốc Caro. Anh nghĩ ba nơi này sẽ để yên cho đất của Đế quốc sao? Họ sẽ cố gắng đưa ra các lời đề nghị để cướp đất giống như những gì Vương quốc Roan đang làm mà thôi, hoặc là họ sẽ phát động chiến tranh để cướp đất.”

Ngài Rex không nói nên lời.

Ba vương quốc kia có cái nhìn rất tiêu cực đối với Đế quốc, nhiều hơn hẳn Vương quốc Roan. Chính điều này đã ngăn cản Rex phản đối lại âm mưu của Vương quốc Roan.
Hơn nữa, nữ thần quan điên Cage cũng đã giải thích tất cả cho Rex, về những gì Đế quốc đã làm ở lục địa phía Tây.

“…Vậy cậu thực sự sẽ biến nó trở thành một thành phố tự do sao? Sau khi kiểm soát nó trong vòng hai mươi năm?”
“Đúng vậy.”

Cale trả lời không chút do dự.

“Đó là cách làm duy nhất để khiến các vương quốc khác chấp nhận.”

Đó cũng chính là cách duy nhất để Ma Tháp và Tháp Chuông của Nhà giả kim có cơ hội được tạo ra trong thành phố.

“Vương quốc Roan bọn tôi dự định sẽ cung cấp tất cả các nhu yếu phẩm cơ bản, đồng thời sẽ bỏ ra hết mức cần thiết để ma thuật và thuật giả kim được phát triển trong thành phố này.”

Ai sẽ phản đối nếu Vương quốc Roan nói rằng họ sẽ giúp đỡ tận lực cho đến khi thành phố tự do ổn định đi vào nề nếp, thậm chí còn sẵn lòng chi hàng tấn tiền vào nó cơ chứ?

“Có lẽ họ sẽ gọi bọn tôi là đồ ngu vì đã quyết định chi ngần ấy tiền chỉ để rút lui khỏi thành phố sau hai mươi năm.”
“… Làm sao để người ta tin rằng Vương quốc Roan sẽ thực sự rút lui sau ngần ấy thời gian?”
“Chắc hẳn những vương quốc khác sẽ yêu cầu bọn tôi thực hiện Lời thề Chết chóc.”
“Rồi cậu định đồng ý làm cái lời thề chết chóc đó thật hả?”
“Đúng thế.”

Rex hoàn toàn không thốt nên lời.
Tuy nhiên, Cale vẫn còn chưa nói xong.

“Hơn nữa, bọn tôi cần giữ mối quan hệ tốt đẹp với Mogoru vì cả hai bên sẽ cùng nhau tạo ra thành phố tự do này. Đó là lý do vì sao chúng tôi sẽ phải làm việc chăm chỉ để kiểm soát các vấn đề mà Mogoru mới nảy sinh với những vương quốc khác.”

Rex tự hỏi liệu bản thân có nghe rõ không, trong khi tất cả những gì anh ta nghe thấy là ngôi sao đang nổi của lục địa phía Tây sẽ sẵn lòng trở thành tấm khiên vững chắc cho Mogoru – nơi hiện giờ chẳng khác gì mặt trời lặn sau núi.

“Bọn tôi cũng sẽ cung cấp tài chính cho Tháp Chuông của Nhà giả kim Đế quốc và cho bản thân thuật giả kim để chúng có thể vực dậy.”

“Ha!”

Rex bị sốc toàn tập.
Anh vô thức nói hết ra suy nghĩ của bản thân.

“Vậy còn lại cái gì cho Vương quốc Roan? Các cậu chỉ cho đi và tiếp tục cho đi mà không thèm nhận lại gì hết cả, đúng không?”

Cale nghe thấy giọng của Raon vang lên trong tâm trí mình vào ngay lúc đó.

– Điều đó không đúng! Ngươi nhầm to rồi Hiệp sĩ Mèo bé nhỏ! Nhân loại và Vương Thái tử sẽ không chỉ cho không thôi đâu! Ta đã thấy hai người họ cười rồi!

Cale tự nhiên phớt lờ đi giọng của Raon.

“Tại sao bọn tôi lại không nhận lại được gì?”

“À thì, để xây một thành phố và mang ma thuật cũng như thuật giả kim vào thành phố, cả hai điều này đều cực kỳ tốn kém để duy trì, sẽ tốn rất nhiều tiền. Liệu sẽ còn sót lại thứ gì không?”

Cale nhàn nhã lắc đầu và trả lời lại.

“Không sao đâu. Bọn tôi có rất nhiều tiền.”

Rex thậm chí không còn khả năng bị sốc được nữa.

Nhưng, đúng là Vương quốc Roan thực sự rất giàu.
Họ nhận được tiền vì đã giúp đỡ cho Vương quốc Caro. Họ cũng sẽ nhận được rất nhiều tiền từ ba vương quốc phương Bắc đã bị đánh bại. Bên cạnh đó, Vương quốc Roan còn chuẩn bị có một cuộc trao đổi lương thực tới Vương quốc Norland ở phương bắc.
Hiện tại, họ giàu hơn bao giờ hết, và rất nhiều tiền vẫn đang được đổ vào Vương quốc Roan.

“… Tôi không hiểu chút nào cả. Tại sao Vương quốc Roan lại phải đưa ra một lời đề nghị như vậy chứ?”

Đế quốc sẽ cần phải từ bỏ một ít đất đai. Lựa chọn này hẳn rất đau khổ. Tuy nhiên, những thứ mà Đế quốc nhận lại được cũng có giá trị chẳng kém, rất đáng giá.

Họ không cần phải lao vào một cuộc chiến đẫm máu, cũng chẳng phải ký một hiệp định nhục nhã nào.
Đó là một thỏa thuận công bằng, có trao có đổi.
Chính bởi thế nên Ngài Rex đây không tài nào hiểu nổi Vương quốc Roan và Cale.

Tuy vậy, Cale lại nhớ đến cuộc trò chuyện cậu đã có với Vương Thái tử ở Hẻm núi Chết.
Đó là một trong những cuộc trò chuyện của họ trong lều của Alberu.

‘Ta ước mong được thấy một Vương quốc Roan lớn hơn nữa.’

Cale lên tiếng.
Cậu không thể kể cho ai khác trọn vẹn sự thật.

“Thứ nhất, chúng ta sẽ cần tăng cường sức mạnh.”

Cậu nhớ lại những gì Rosalyn đã nói sau trận chiến tại Lâu đài Maple.

‘Thiếu gia Cale, người thầy trước đây của tôi đã nói với tôi điều này. Đế quốc là nơi mà mọi thứ đều trên mức trung bình.’

Đây là điều mà Cale, Vương Thái tử Alberu và Vương quốc Roan đều biết đến. Giọng nói của Alberu vang lên trong tâm trí Cale.

‘Cale Henituse, ta muốn khiến thuật giả kim trở thành của chúng ta.’

Thứ đầu tiên họ sẽ giành được là thuật giả kim.

“Thứ hai, chúng ta sẽ thu hút người dân.”

Sẽ có một lượng lớn dân chúng đổ xô đến thành phố tự do vì Ma Tháp và Tháp Chuông mới.

Mặc dù Cale không kể cho Rex nghe điều này nhưng Vương quốc Roan đang dự định thành lập một ngân hàng tại thành phố tự do, nắm vai trò như một trong những dịch vụ nền tảng cơ bản.
Họ sẽ cung cấp vốn cho bất kỳ ai muốn học tập tại lục địa phía Tây nhưng không có tiền để học.
Sau đó, họ có thể chọn ở lại thành phố tự do, chọn trở về quê hương, hoặc chọn tiến đến Vương quốc Roan.

Mặc dù họ có quyền tự do lựa chọn điều họ muốn làm là gì, nhưng họ sẽ không thể nào quên được Vương quốc Roan.
Các pháp sư và các nhà giả kim sẽ học tập, sinh sống cũng như phát triển tại thành phố tự do hai mươi năm. Họ sẽ nhớ về Vương quốc Roan. Vương quốc Raon chính là vương quốc duy nhất cho những người ấy một mái ấm rộng lượng, kiêm luôn chỗ hỗ trợ tài chính lớn mạnh đáng tin cậy.

“Điều thứ ba là quyền kiểm soát.”
“À.”

Ngài Rex nhanh chóng hiểu phần này.

‘Vương quốc Roan sẽ nắm quyền kiểm soát Ma Tháp và Tháp Chuông của Nhà giả kim trong vòng hai mươi năm.’

Ma Tháp sơ khai đầu tiên được sinh ra tại Vương quốc Whipper, và Tháp Chuông của Nhà giả kim là tại Đế quốc Mogoru.
Cả hai nơi này đều đã làm rất nhiều việc xấu xa. Vương quốc Raon sẽ cố kiểm soát hai tòa tháp này bằng cách sử dụng quá khứ của họ như là lời biện hộ, kể cả khi họ không phải thị trưởng của thành phố.

Lý do cuối chính là lý do lớn nhất để Cale thúc đẩy động lực tạo nên cái thành phố tự do này.

Có một khả năng rất thấp là Ma Tháp của Rosalyn, hay Tháp Chuông của Nhà giả kim mới sẽ làm ra những hành vi xấu xa. Tuy nhiên, cả hai nơi đó đều sẽ là những tổ chức sở hữu kỹ thuật công nghệ, nắm trong tay sức mạnh. Không một ai biết hai nơi đó sẽ trở nên như thế nào trong hai mươi năm tới.
Họ cần ai đó giữ họ trong tầm kiểm soát để duy trì hòa bình.

Ngài Rex dần nghĩ về việc hai thế lực sẽ trú ẩn trong thành phố tự do.
Anh ta biết rằng một người đến từ Vương quốc Roan rồi sẽ xuất hiện rất hợp lý hợp tình để quản lý Ma Tháp mới, trong khi Nhà giả kim nghiện rượu Rei Stecker sẽ lãnh đạo Tháp Chuông của Nhà giả kim.

‘Sau cùng thì, Ngài Rei Stecker hẳn nhiên là một trong những người thuộc phe thiếu gia Cale, không, là một trong những công dân của Vương quốc Roan.’

Rex đảo mắt.

“… Sức ảnh hưởng của Vương quốc Roan sẽ vẫn mạnh mẽ kể cả sau khi đã rút lui khỏi thành phố sau hai mươi năm.”

Cale dần mỉm cười. Sau đó cậu bắt đầu bình tĩnh giải thích.

“Xâm chiếm không phải là cách duy nhất để mở rộng lãnh thổ đâu.”

Lãnh thổ của Vương quốc Roan rồi sẽ trở nên lớn hơn một chút trong hai mươi năm.
Có ba thứ mà Vương quốc Roan muốn có được trong khoảng thời gian hai mươi năm đó.

Sức mạnh, lòng dân, và quyền kiểm soát.

“Các vương quốc phương Bắc và Đại Ngàn có lãnh thổ rất lớn. Là những nơi sở hữu nhiều đất đai.”

Ba vương quốc phương Bắc và Đại Ngàn sở hữu lãnh thổ lớn hơn đáng kể so với các vương quốc khác. Đặc biệt là Đại Ngàn có lãnh thổ rộng gấp nhiều lần so với lãnh thổ của Đế quốc.

“Nhưng không một ai sợ hay kính trọng họ cả. Đế quốc thì lại khác.”

Có rất nhiều nơi khắp lục địa phía Tây sợ hãi và kính trọng Đế quốc.

“Đó là bởi vì Đế quốc có rất nhiều sức mạnh, rất nhiều người kết nối với Đế quốc, và họ hoạt động như cái đài kiểm soát của đại lục.”

Đó là cách Đế quốc đã từng tồn tại cho đến bây giờ.

Đó là Đế quốc của quá khứ.

Ngài Rex dần nghĩ về tương lai.
Một địa điểm mới xuất hiện trong tâm trí thay cho Đế quốc.

Vương quốc Roan.
Ba từ đó cứ hiện lên trong tâm trí anh ta.

Mục tiêu của họ không phải là mở rộng lãnh thổ.
Trong vòng hai mươi năm tới, Vương quốc Raon sẽ chỉ tập trung hướng đến một mục tiêu duy nhất họ muốn đạt được.

Cale không ngần ngại nói thẳng.

“Sức ảnh hưởng của bọn tôi sẽ trở nên lớn hơn.”

Thứ sức mạnh gây ảnh hưởng đến lục địa phía Tây.
Sức ảnh hưởng là một tên gọi khác của chính trị.
Đó là một thứ sức mạnh rất lớn. Dù không thể nhìn thấy nhưng nó chắc chắn là có tồn tại trên chiến trường chính trị.

“Vương quốc Roan rồi sẽ có được quyền sử dụng rất nhiều sức mạnh, trên khắp đại lục rồi sẽ có những người tìm cách kết nối với Vương quốc Roan, và bọn tôi sẽ có quyền kiểm soát đối với hai tổ chức mạnh mẽ.”

Trong hai mươi năm nữa, sẽ có những người kể về Vương quốc Roan như cái cách mà thầy của Rosalyn đã từng nói về Đế quốc.

“Đó chính là một Vương quốc Roan lớn hơn nữa mà chúng tôi khát khao và mong muốn.”

Nếu điều đó xảy ra, thì Vương quốc Roan tọa lạc nơi phía đông của đại lục sẽ trở thành Đế quốc Roan.
Vùng đất Đá Tảng sẽ có sức mạnh sánh ngang với lịch sử vững chắc và lâu đời của họ.
Tên của Vương quốc Roan rồi sẽ lan rộng đến trái tim của người dân trên khắp đại lục.

Những người sợ hãi và kính trọng Đế quốc Roan cũng sẽ tồn tại ở khắp mọi nơi.
Đó chính là cách mở rộng lãnh thổ của Vương quốc Roan.

‘Hơn thế nữa, những lợi ích đến từ thành phố tự do không chỉ nằm tại mặt ngoài.’

Vì ở gần với thành phố tự do nên công nghệ và văn hóa Vương quốc Roan hẳn sẽ phát triển với tốc độ bùng nổ.
Điều đó sẽ là nền tảng để nâng cao chất lượng cuộc sống cho công dân Vương quốc Roan, cũng như sẽ là nền tảng để thay đổi tư tưởng của công dân.
Và sẽ chẳng có gì ở Vương quốc Roan có thể ngăn cản điều đó diễn ra được.

‘Bởi họ không tồn tại bất kỳ một quốc giáo nào, khác với Đế quốc.’

Ở Vương quốc Roan, hoàn toàn có quyền tự do trong tín ngưỡng và tôn giáo. Hơn nữa, đó là một vương quốc có đủ mọi loại chủng tộc, từ tộc Hổ cho đến tộc Dark Elf tụ tập lại với nhau.
Nhiều thứ khác nhau sẽ hợp tác cùng nhau để giúp vương quốc phát triển.

‘Nếu không có chiến tranh, rồi tất cả những điều ấy sẽ hoàn toàn có khả năng trở thành sự thật trong tương lai.’

Họ cần ít nhất là hai mươi năm hòa bình.

Cale có thể thấy Ngài Rex chậm rãi mở miệng nói chuyện. Hiệp sĩ Mèo từ tốn cất lời sau khi nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Cale.

“Ghen tị thật đấy.”
Anh có thể hình dung thấy cái cách mà Vương quốc Roan sẽ tỏa sáng rực rỡ ở tương lai.

“Sao vậy? Anh nghĩ điều đó là bất khả thi đối với một Mogoru mới sao?”

Ngài Rex chậm rãi gật đầu. Anh nhìn xuống bàn tay đầy sẹo của mình và nói.

“… Tất cả những dối gian mục nát bắt nguồn từ vụ khủng bố của Giáo đoàn Thần Mặt trời, sự thật khủng khiếp về Tháp Chuông của Nhà giả kim, gia đình hoàng tộc. Tất cả sẽ sớm bị tiết lộ. Rồi Tháp Chuông của Nhà giả kim sẽ bị phá hủy và Đế quốc sẽ mất đi sức mạnh.”

Rex chầm chậm vươn tay, anh nhặt lấy tờ tài liệu mà Cale đã đưa ra.

“Và hẳn nhiên rồi, bọn tôi chắc chắn sẽ có được một ‘Giáo đoàn Thần Mặt trời mới’, và một ‘thuật giả kim mới’, nếu chúng tôi đồng ý với đề xuất của Vương quốc Roan.”

Thông qua Giáo đoàn Thần Mặt trời mới, trái tim của dân chúng sẽ thanh thản chẳng vướng chút âu lo.
Vương quốc Roan sẽ giúp họ duy trì thuật giả kim và ngăn chặn bất cứ ngoại quốc nào cố xâm lược đến Mogoru mới.

Thế nhưng, đó không phải là vấn đề.
Rex cau mày hỏi.

“Cậu nghĩ rằng liệu các công dân vẫn còn có thể yêu quốc gia của họ không? Sau khi tất cả những việc làm xấu xa của Tháp Chuông Nhà giả kim lẫn Đế quốc đều được tiết lộ? Liệu họ có thể tự hào về nơi họ gọi là tổ ấm quê hương ấy không?”

Liệu Đế quốc vẫn sẽ được khắc ghi trong tâm trí của người dân như cũ chứ? Một khi hoàng tộc, thuật giả kim, và tôn giáo của họ đều biến mất?

“Họ sẽ cảm thấy như thể ngôi nhà bấy lâu của bản thân đã vụt mất vậy.”

Rex tin rằng một ‘ngôi nhà’ không chỉ đơn giản là một mảnh đất với một cái tên.

Quốc gia của ta.

Quê hương của ta.
Mảnh đất mà ta tự hào gọi là nơi ta sinh ra và lớn lên.
Đó mới là thứ mà anh ta coi như một ngôi nhà.

Liệu sự trống rỗng trong trái tim của họ có cho phép họ quan sát ngôi nhà của họ phục hồi?

Rex không có cách nào biết được.
Cale ngước nhìn về phía Rex đang cúi đầu, biểu cảm trên gương mặt cậu sâu sắc và thâm thuý đến lạ. Hiện giờ cậu đang rất ngạc nhiên về Rex.

‘Anh ta tốt hơn hẳn so với mình tưởng.’

Anh ta biết rõ điều gì mới quan trọng.
Cale nghĩ rằng có lẽ cậu đã quyết định đúng khi bắt Rex nghiên cứu những quyển sách đó. Rex có thể làm ra nhiều điều như thế cho đến hiện tại, có lẽ cũng bởi trong anh ta đã tồn tại những suy nghĩ như vậy.

Vì lẽ đó, Cale bắt chuyện với người hiệp sĩ vẫn đang cúi gằm mặt.

“Có một ngôi nhà chân chính ở trước mặt tôi mà.”
“… Gì cơ?”

Ngài Rex chậm rãi ngẩng đầu. Anh có thể nhìn thấy một khuôn mặt không vương nét cười, một khuôn mặt toát lên sự khẳng định chắc nịch.

“Một cái chân chính.”
“Chân chính ư…?”
“Đúng vậy.”

Cale thản nhiên thêm vào.

“Niềm tự hào chân chính của Đế quốc.”

Rex vô thức há hốc miệng. Anh có thể nghe thấy giọng Cale vào ngay lúc đó.

“Tất cả các anh đã đặt tính mạng bản thân vào tình thế nguy hiểm.”

Việc trả thù chịu trách nhiệm một phần cho liên kết họ đang có trong hiện tại. Ham muốn trả thù tạo nên tất thảy, nhưng họ đã bắt đầu tất cả mọi thứ để sửa chữa những sai lầm.
Họ đang cố để cho mọi người biết về sự thật mục ruỗng đã bị che phủ.

“Đó không phải là Mogoru chân chính sao?”

Rex cảm thấy như không thể thở được.
Cale mỉm cười nhìn phản ứng của Rex. Cậu đã lôi kéo Ngài Rex vào chiến dịch này, để cậu có thể cho các công dân của Đế quốc biết về những thứ đang sắp sửa diễn ra.

Kéttttt-
Cale đứng dậy khỏi cái ghế đang ngồi. Ngài Rex nhìn về phía cậu với một biểu cảm phức tạp trong khi Cale chỉ về đống tài liệu Rex đang cầm trên tay.

“Anh có thể từ chối lời đề nghị. Nó là một lời đề nghị bởi vì điều đó khả thi.”

Rầm, rầm , rầm!
Những tiếng ồn đột nhiên lấp đầy căn phòng.
Cale nhìn về phía cửa ra vào của tầng hai.

Rầm, rầm, rầm!

Có ai đó đang đập cửa.

“C, có chuyện gì vậy?”

Ngài Rex bật dậy vì sốc. Một giọng nói đáp lại từ phía bên kia cánh cửa.

“Thiếu gia! Là tôi, Billos đây!”

Đó là Billos của Hiệp hội Thương nhân.
Hắn ta dường như sắp hụt hết hơi bên ngoài cánh cửa. Có một cảm giác khẩn cấp trong giọng nói của hắn.

‘Có chuyện gì đang diễn ra vậy?’

Cale bước tới cửa và nắm lấy tay nắm cửa.
Chính vào thời điểm đó.

– Nhân loại, nhân loại! Chúng ta có tin nhắn đến từ Vương Thái tử!

Một tin nhắn được để lại trên thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.
Cale nao núng sau khi nghe thấy rằng có tin nhắn đến từ Vương Thái tử Alberu, cậu dừng lại động tác vặn tay nắm cửa.

“Thiếu gia!”

Tuy nhiên, cuối cùng thì Cale vẫn mở cửa.
Billos dường như đã vội vã chạy đến đây, gã thậm chí không thể thở lấy hơi. Billos cố gắng lên tiếng.

“Thưa thiếu gia, Hoàng Tử và Phó Tháp chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim được cho là đang hướng đến biên giới phía Tây.”

Khuôn mặt Cale rạng rỡ hẳn lên.
Tuy nhiên, cậu ngay lập tức chuyển sang nhăn mặt, biểu cảm cau có trông chẳng khác gì chiếc khăn giấy ướt bị vò nát.

– Nhân loại, tin nhắn nói rằng: ‘Hoàng Tử yêu cầu viện binh!’

Cale có thể nghe thấy giọng Raon trong tâm trí mình.

– Vương Thái tử còn nhắn thêm, ‘Cale Henituse, Hoàng Tử đang tìm cậu!’ Nhân loại, tại sao Hoàng Tử lại tìm ngươi vậy?

‘Chết tiệt.’

“Bây giờ chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Cale nhíu chặt mày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net