Chương 291: Độc diễn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Còn có thể là gì nữa chứ?

Nụ cười rạng rỡ của Vương Thái tử Alberu hiện rõ ở phía bên kia màn hình.

– Cậu tiêu rồi.
“…Haaa.”

Cale mệt mỏi vuốt mặt khi nhìn Vương Thái tử Alberu vừa cười vừa nói như vậy. Dường như Alberu đang vô cùng tận hưởng điều này.

Trái lại, khuôn mặt của Rex cùng Billos thì tái xanh tái xám.
Ánh nhìn của họ đổ dồn vào chú Rồng đen đang vỗ lên chân của Cale.

“Nhân loại! Ngươi không muốn thấy Hoàng Tử sao? Vui lên đi!”

Bộp, bộp.
Cái chân trước mũm mĩm của Raon tiếp tục vỗ lên chân Cale. Rex và Billos quay đầu đi trong sự kinh ngạc.

“…Đó là một con Rồng. Mình thực sự đã tìm thấy một cây hái ra tiền-”

Billos đang lầm bầm, nhưng không một ai chú ý đến hắn cả.
Alberu chỉ cười khúc khích và lắc đầu.

– Tệ thật đấy. Hoàng Tử đang tìm ngươi. Thân là một công dân gương mẫu đã nhận huân chương danh dự của Đế quốc, chẳng phải ngươi nên đi sao?

‘Chết tiệt!’

Cale kiềm chế bản thân để không bật ra thành tiếng.

– Nhưng sự thật có vẻ như là Hoàng Tử đang rất vội. Hắn cần ngươi dập lửa.

Đó chính là lý do.
Đế quốc đang tìm Cale vì ngọn lửa.

Ngọn lửa được đốt lên bởi Ngọn lửa Hủy diệt của Cale ở phía trước Lâu đài Maple vẫn đang rực cháy.
Đế quốc đã biết về những cột lửa ở trong Hẻm núi Chết.
Họ lo lắng một thứ gì đó tương tự, như cái cách mà Rosalyn, người đã từng ở Hẻm núi Chết, hiện đang ở cùng với lực lượng của Vương quốc Whipper đã làm, có thể xảy đến với họ.

Đó là lý do tại sao mà họ tìm kiếm Cale, người đã dập tắt ngọn lửa ở Đại Ngàn.

“Sao mà tôi lại có thể từ chối được chứ.”

Cale bất lực trả lời, như thể đang buông ra một tiếng thở dài.

“Ừm, tại sao cậu lại không thể từ chối?”

Ngài Rex thận trọng hỏi. Cale nhún vai và bắt đầu giải thích.

“Nếu tôi không đi thì họ sẽ nghi ngờ rằng Vương quốc Roan đang hỗ trợ Vương quốc Whipper.”

Đế quốc Mogoru đã gây sức ép với Vương quốc Breck.
Nhưng Vương quốc Breck vẫn cứ nói rằng Rosalyn đã bị đuổi khỏi hoàng tộc từ lâu, song, nó chỉ tiếp tục làm tăng thêm sự nghi ngờ của Đế quốc.
Đương nhiên là họ không thể công khai làm bất cứ gì cả vì không có bằng chứng.

“Hừmm, điều đó khiến cậu rơi vào tình thế khó xử.”
“Đúng vậy.”

Vào lúc mà khuôn mặt Cale, Rex và Billos đều đang xanh xao gật đầu.

– Ngươi không cần phải đi đâu.
“…Sao cơ?”

Vương Thái tử Alberu không ngần ngại mà thốt lên câu nói đó.

– Quý cô Rosalyn có một số cảnh quay đáng giá.
“Cảnh quay đáng giá sao?”
– Đúng vậy, và ta cũng có một bản sao của nó nữa. Hắn ta đã hiểu ngay khi ta cho hắn xem. 

‘Cảnh quay đó là gì chứ?’

Cũng lâu rồi Cale mới cảm thấy ớn lạnh thế này. Tuy nhiên, Vương Thái tử Alberu lại vô cùng bình tĩnh.

– Quý cô Rosalyn đã quay lại cảnh cậu nằm đau đớn trên giường tại quán trọ ở lục địa phía Đông.

‘…À.’

Cale dần nhăn mày.

Đau đớn trên giường trong quán trọ ở lục địa phía Đông sao.
Đó chính là lúc cậu ho ra máu sau khi dung nhập với Nghịch lưu Thủy.

Ron đã cho Rosalyn thấy thoáng qua một đoạn cậu quằn quại vào lúc cô ấy gọi tới.

‘Cô ấy đã quay nó lúc nào? Quan trọng hơn là tại sao cô ấy lại quay cảnh đó vậy?’

Raon hét lên khi nó trông thấy khuôn mặt kinh ngạc của Cale.

“Ta đã không nhìn thấy điều đó! Lúc đó ta đang nhắm mắt nên ta không thấy được cảnh đó!”
– Ngài Raon, nó đã bị xóa rồi.

‘Có cái con khỉ ấy.’

Cả Rosalyn và Alberu vẫn giữ đoạn phim, nhưng Alberu gạt nó sang một bên như này bởi anh biết rằng đó không phải là thứ có thể để cho một đứa nhóc sáu tuổi xem; ngay cả khi nhóc sáu tuổi ấy có là một con Rồng đi chăng nữa. Raon đã không thể nhìn thấy cảnh Cale đau đớn vì vào lúc ấy nhóc chỉ có thể lắng tai nghe.

“Thế thì tệ quá!”

Cale cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc khi nhìn cuộc trò chuyện giữa Vương Thái tử và Rồng. Alberu chạm mắt với Cale vào ngay lúc ấy và vui vẻ nói tiếp.

– Ta đã nói với Hoàng Tử rằng cậu đang phục hồi rất đau đớn. Hắn ta trông có vẻ sốc và nói rằng hắn hi vọng cậu sống sót để hắn ta có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cậu lần nữa.

Alberu không thích các cảnh quay đó chút nào, nhưng cũng không thể quên được cái vẻ bàng hoàng của Hoàng Tử. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy sốc.

‘Ta hiểu anh hùng của Vương quốc Roan đã phải hy sinh đến mức nào để bảo vệ Vương quốc Roan rồi.’

Alberu đã đáp lại lời nhận xét của Hoàng Tử Adin.

‘Chúng tôi không bao giờ có thể quên được tất cả sự hi sinh của cậu ấy. Đó là lý do tại sao, Vương quốc Roan dự định bảo vệ Tư lệnh Cale Henituse, và để cho cậu ấy tập trung vào việc hồi phục của mình.’
‘Ta hiểu rồi. Ta cũng sẽ làm điều tương tự.’

Alberu nói thêm với Cale đang nhăn nhó.

– Vậy nên cậu không cần phải lo lắng về Hoàng Tử. Hắn ta sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng rằng cậu sẽ giúp Vương quốc Whipper.
“Chúng ta không thể làm như vậy.”

Vương Thái tử Alberu bối rối và nhìn về phía Cale.
Khóe miệng của cậu ấy chậm rãi nhếch lên, như thể trước đó người cau có chưa bao giờ là cậu vậy. Alberu không thể không hỏi lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt đó.

– Cậu định đi sao?

Cậu sẽ qua bên phe của Đế quốc để gặp Hoàng Tử sao?

“Vâng thưa ngài.”

– Ha.

Cale vẫn bình tĩnh sau khi nghe thấy tiếng thở hổn hển đầy kinh ngạc của Alberu.

“Đế quốc sẽ nghĩ gì nếu tôi giúp đỡ Đế quốc ngay cả khi tôi đang rất đau đớn?”

Họ sẽ nghĩ rằng cậu không chỉ là một công dân danh dự, mà là một người thực sự yêu quý Đế quốc.

– Tên khốn xảo quyệt.
Cale quay đi và nhìn về phía Billos. Billos trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng cậu chỉ lạnh lùng hỏi một câu.

“Billos, họ nói khi nào thì Phó Tháp Chuông của Nhà giả kim và Hoàng Tử rời đi?”

Billos nhớ lại thông tin mà hắn đã nghe được rồi nhanh chóng trả lời lại.

“Trong vòng tuần tới, thưa thiếu gia. Đó là những gì tôi đoán được qua cách họ đóng gói quân nhu.”

Hắn đã sử dụng mạng lưới thương nhân của mình cũng như là hối lộ để tìm kiếm thông tin về quân nhu. Điều này không phải là một bí mật.

“Có vẻ việc này đã được quyết định và họ sẽ sớm thông báo nó. Xét cho cùng họ cũng cần phải xoa dịu trái tim của người dân nữa.”

“Chỉ có mỗi Phó Tháp Chuông của Nhà giả kim đi thôi sao?”
“Vâng thưa ngài, nhưng rõ ràng là các nhà giả kim khác cũng sẽ đi cùng họ.”

Cale và Vương Thái tử Alberu chạm mắt với nhau.

– Dường như chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy Tháp Chủ.
“Có vẻ như đúng là vậy.”

Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim chưa bao giờ xuất hiện công khai từ sau khi nhận đệ tử từ khu ổ chuột.

– Dù có thế nào đi chăng nữa thì chẳng phải hiện giờ, Phó Tháp Chủ mới là người đứng đầu thực sự của Tháp Chuông sao?
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
– Người đó sẽ rời khỏi thủ đô trong thời gian chiến tranh.

Cale bình thản đáp lại.

“Thủ đô sẽ trở thành một ‘căn nhà không một bóng người’.”

Mặc dù họ không biết Tháp Chủ có thể ở nơi nào, nhưng những tên lãnh đạo có ảnh hưởng được biết là Hoàng Tử và Phó Tháp Chủ sẽ rời khỏi thủ đô.
À thì, Hoàng Đế vẫn sẽ ở lại thủ đô.

Cale hướng ánh mắt về phía Ngài Rex.

“Chúng ta cần phải cướp sạch ‘căn nhà’ không có lấy nổi một người này.”

Ngài Rex nghe đến đây thì không kìm được mà rùng mình.
Chính vào giây phút đó.

“Chúng ta sẽ lại cuỗm đồ sao? Chúng ta luôn luôn cuỗm đồ bất cứ khi đến Đế quốc! Hãy cuỗm sạch hết tất cả của bọn chúng nào!”

Sự im lặng bao trùm khắp căn phòng trước tiếng hét của nhóc Rồng sáu tuổi. Cale kiềm lại một tiếng thở dài và lắc đầu.

“Không phải như vậy.”
“Nhân loại, không phải vậy sao?”
“Không phải vậy đâu.”
“Vậy nó là như thế nào?”

Cale vỗ nhẹ lên vai của Ngài Rex, và lên tiếng.

“Hãy quỳ gối một chút.”
“…Sao cơ?”

‘Cái gì cơ?’

Đồng tử của Rex đang run rẩy, tuy nhiên, ánh mắt Cale thì lại hết sức kiên định.

“Tập hợp một số người lại.”

“Thứ lỗi, sao cơ?”
“Tôi sẽ gửi tín hiệu cho anh trong vòng một tuần, vậy nên hãy tập hợp một số người để sẵn sàng quỳ gối lại đi.”
“Gì cơ-?”

Họ cần phải hành động khi những chủ nhân tự xưng của Đế quốc không có ở đây.
Họ sẽ thực hiện bước đầu tiên để phá hủy Tháp Chuông bằng cách cho những công dân bình thường hoặc nghèo đói này quỳ gối trước Tháp Chuông của Nhà giả kim.

“Và anh thì biết lối đi, đúng không?”
“Lối đi ư?”

Cale trả lời với một vẻ mặt nghiêm túc sau khi thấy Ngài Rex trở nên bối rối trước hướng đi của cuộc hội thoại.

“Lối đi mà anh dùng để trốn thoát khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim ấy.”

Mặt của Ngài Rex đanh lại.

Lối đi đó.
Cái con đường bẩn thỉu và đáng sợ mà anh ta đã trốn thoát nhờ vào hình dạng Mèo trong khi bỏ lại anh chị em của mình ở lại đằng sau.
Đó là một trong những cống ngầm dẫn ra ngoài khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim.
Có một số lượng lớn thi thể trong những cái cống ngầm đó.

“Tôi chắc chắn rằng anh vẫn còn nhớ con đường đó.”

Con đường để bí mật tiến vào Tháp Chuông của Nhà giả kim.
Tất nhiên, Rex vẫn còn nhớ về nó.

Anh đã từng quay trở lại lối đi đó khi quyết tâm trả thù cho anh chị em của mình và tiết lộ sự thật cho thế giới. Anh ta cũng đã quay trở lại lối đi đó trước khi anh quyết tâm trở thành một hiệp sĩ.

Tuy nhiên, hiện giờ các lính đã canh gác cả những cái cống, trong khi lối đi đã hẹp hơn và thậm chí đã bị chặn lại bằng các song sắt.
Anh đã không thể chui vừa được nữa khi càng ngày càng lớn hơn. Anh ghét bản thân mình ở điểm đó. Anh nghĩ rằng bản thân mình nên đến sớm hơn một chút. Thì anh có thể đã được gặp anh chị em mình một lần nữa trước khi điều đó xảy ra.

“… Tôi không thể chui vừa chỗ đó được nữa rồi, kể cả dạng Mèo của tôi.”
“Điều đó không thành vấn đề.”
“… Nó cũng sẽ hẹp đối với hai chú Mèo của cậu.”
“Không sao cả.”

Cale tự tin đáp lại vẻ mặt lo lắng của Ngài Rex.

“Nếu là một con chuột sẽ vừa vặn chứ?”
“… Tôi nghĩ chắc là được?”
“Vậy thì điều đó là đủ rồi.”

Cale biết một con Chuột, tuy nhát gan nhưng vẫn luôn hoàn thành mệnh lệnh của cậu rất tốt.
Người lùn lai Chuột Mueller. Hắn có thể biến thành dạng Chuột ngay cả khi là một Người lùn lai Chuột hỗn huyết.

Alberu xen vào ngay lúc đó.

– Anh hẳn là Ngài Rex rồi.

“Điện hạ-”

Alberu biết mặt của Rex nhưng giả vờ là không quen cho đến giờ. Rex vẫn đang giữ lời đề nghị của Vương quốc Roan trong tay.
Vương Thái tử Alberu nở nụ cười quyền uy.

– Chỉ cần thư giãn, nghĩ về nó mà không cảm thấy áp lực gì. Không ai ép anh cả.
“…Điện hạ.”

Rex bày ra một vẻ mặt phức tạp sau khi nhìn thấy nụ cười uy nghiêm nhưng ấm áp trên khuôn mặt Alberu. Sau đó anh cúi đầu và đáp lại.

“… Có rất nhiều vấn đề, nhưng hoàng tộc là vấn đề lớn nhất.”

Rex ngẩng đầu lên và nhìn vào mái tóc của Alberu qua màn hình.

Tóc của Alberu mang sắc vàng tuyệt đẹp, giống như mặt trời.

“Tôi không biết liệu công dân của Đế quốc có chấp nhận một người không có mái tóc vàng như tôi không nữa?”

Alberu nở một nụ cười hết sức kỳ quặc.
Gia đình hoàng gia Crossman của Vương quốc Roan được biết đến là họ có được tình yêu của Thần Mặt trời từ rất trước đây. Mái tóc vàng của họ chính là biểu tượng của sự yêu thích đó. Ánh vàng rực rỡ đó là biểu tượng của hoàng gia.

– Ta đoán là Đế quốc cũng chú trọng đến vàng.

Giáo đoàn Thần Mặt trời, quốc giáo của Đế quốc Mogoru cũng có một câu chuyện tương tự với câu chuyện đó của Vương quốc Roan.

< Dòng máu của đôi mắt bừng lên sắc vàng dưới ánh mặt trời. >

Đó là biểu tượng hoàng tộc của Đế quốc Mogoru.
Đôi mắt chỉ tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Không quan trọng mắt của họ màu gì. Nhưng, sự thật là đôi mắt chỉ tỏa sáng dưới mặt trời vĩ đại đã là một nguồn trợ giúp đáng tin cậy cho hoàng tộc.

Billos kêu lên vào ngay lúc đó.

“Nhưng không phải là biểu tượng đó đã tồn tại lâu hơn ở Vương quốc Roan sao?”

Vương quốc Roan có lịch sử lâu đời nhất ở trên lục địa phía Tây.
Đó là lý do tại sao những công dân của Vương quốc Roan như Billos tin rằng biểu tượng mặt trời có nguồn gốc từ Vương quốc Roan trước khi nó bị đánh cắp bởi Đế quốc.

– Ngài Rex.
“Vâng, thưa điện hạ.”

– Vẻ ngoài không quan trọng, lịch sử được định sẵn là phải bị thay đổi rồi. Không cần phải chìm đắm trong quá khứ.

Nghe Alberu nói với anh rằng diện mạo bên ngoài không quan trọng, Rex liền cắn môi. Anh trở nên tràn đầy năng lượng khi nghe thấy vị Vương Thái tử phù hợp với vị trí này hơn bất cứ ai khác đang cố gắng cổ vũ anh.

‘…Không cần phải chìm đắm trong quá khứ.’

Rex lặp lại câu đó trong tâm trí của mình.
Mặt khác, Alberu chạm mắt với Cale và nhún vai. Điều này nghe thật mỉa mai vì Alberu mang trong mình một phần tư là dòng máu của Dark Elf, và là người quan tâm về diện mạo bên ngoài hơn bất kỳ ai khác. Chưa kể đến anh còn đang che giấu ngoại hình thực sự của bản thân nữa.

Cale nhẹ nhàng gật đầu về hướng của Alberu.
Điều mà Alberu đang nói với Rex cũng chính là điều mà anh đang tự nói với chính bản thân mình.

Cale lên tiếng vào lúc căn phòng trở nên im lặng.

“Vậy thì tôi sẽ cúp máy bây giờ đây. Tôi đang bận, thưa điện hạ.”

Cậu thực sự rất bận.
Cậu cần phải nhanh chóng và chuẩn bị trước khi quay trở lại Lâu đài Maple.

***

Paaaat!
Cale bước ra khỏi ma pháp trận dịch chuyển ngay khi ánh sáng biến mất.

“Thiếu gia Cale!”
“Cale-nim.”

Cậu có thể nhìn thấy Rosalyn và Choi Han đang đứng ở đó. Tham mưu trưởng Harol cũng đứng với họ. Đương nhiên là Raon ở trong trạng thái tàng hình.
Rosalyn khẩn trương lên tiếng.

“Thiếu gia Cale, tôi nghe rằng Hoàng Tử và Phó Tháp Chủ đang hướng đến đây. Nhưng cậu thực sự sẽ về phe của Đế quốc sao? Cậu định giúp Đế quốc à?”

Rosalyn nhanh chóng dừng nói chuyện lại sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale. Ánh mắt của cậu ấy trông rất nghiêm túc.
Cô có thể thấy một chút lờ mờ mái tóc đỏ như máu của cậu mặc dù hiện tại nó đang là màu trắng.

“Đúng vậy, tôi sẽ đi đến Đế quốc.”

Rosalyn không thốt nên lời sau khi nghe thấy câu trả lời của Cale. Nửa ngày sau cô cuối cùng cũng nói được một câu.

“Tôi tưởng là cậu tính cho Đế quốc thấy một biển lửa chứ?”

Giọng cô ấy nghe có vẻ sốc.

“Nhưng cậu cũng định dập tắt luôn biển lửa đó sao?”

Cale là người châm lên ngọn lửa.
Và chính cậu cũng sẽ là người dập tắt ngọn lửa.
Rosalyn thực sự không thể nào hiểu được điều đó. Choi Han không nói chuyện nhưng đồng tử lại đang lay động.
Cale lặng người đi vì kinh ngạc nhưng cậu đã đáp lại vì cậu không còn lựa chọn nào khác.

“…Đúng vậy, tôi sẽ làm tất cả những điều đó.”

Cậu sẽ làm tất cả.

Cậu sẽ tự chơi hết tất cả mọi nhạc cụ có trong cái ban nhạc chết tiệt này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net