Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daleth nói chia tay với em, rồi sau đó anh như thể bốc hơi khỏi thành phố Texas này. Em đã đi tìm anh khắp mọi nơi, nhưng sao chẳng thấy?

Lần đầu tiên gặp anh, em đã thấy thích cái cách anh cười, cái cách anh nhìn em và cả cái cách anh nói chuyện. Đó cũng là lần đầu tiên anh đã phải làm em suy nghĩ nhiều về anh đến thế. Em nhớ anh, Daleth.

Owl ôm lấy bức ảnh họ chụp chung trong lòng, căn phòng mờ nhạt được chiếu rọi bởi bình minh. Em chẳng thể chợp mắt suốt bao nhiêu ngày nay. Nhớ mong hình bóng của một người, khổ sở thế sao?

Yêu một người khó thế sao?
Rời bỏ một người, dễ thế sao?

Em tự hỏi bản thân biết bao nhiêu lần, tại sao trong mối quan hệ mờ nhạt này. Em luôn là người nhận lấy nỗi đau nhiều nhất. Owl biết trong khoảng thời gian em hẹn hò với Daleth, anh vẫn đi tìm cuộc chơi khác. Tình một đêm với một kẻ lạ mặt. Nhưng vì yêu anh, em có thể làm gì sao? Em bỏ qua tất cả lỗi lầm của anh, rồi thứ em nhận lại là gì?

__________
Daleth rời đi, anh cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được mối quan hệ này nữa. Anh đồng ý yêu em, vì anh cảm thấy em sẽ là một người yêu hoàn hảo. Nhưng cuối cùng, mọi thứ chỉ dừng lại ở cãi vã và giận dỗi. Thà rằng cứ sống như trước, tình một đêm rồi sau đó chẳng bao giờ gặp lại vẫn hơn. Đúng là anh vẫn không thể cố gắng duy trì một mối quan hệ được mà. Anh ghét bản thân lắm, nhưng anh sẽ không quay trở lại Mỹ nữa. Vì nếu anh quay về, anh sẽ khiến trái tim Owl càng tan nát hơn.

Nếu không thể ở bên nhau, chi bằng giải thoát cho nhau sớm vẫn hơn.

Anh hoà mình vào đám đông, hôm nay đi hơi vội nên chưa tìm thấy nhà ở. Bố mẹ anh vẫn ở Texas, nhưng anh biết Owl sẽ chẳng dám tìm tới đâu. Nên anh mới yên tâm rời đi như vậy. Daleth thực ra là quay trở về Pháp làm việc, anh sẽ làm lại mọi thứ. Kiếm tìm một mối quan hệ khác. Khiến Owl quên đi anh, quên đi người đàn ông tệ bạc này. Thực ra gia đình vốn chỉ là một cái cớ làm em bứt rứt, chứ thực ra. Họ chẳng có thời gian quan tâm anh sống như nào cơ mà.

"Voulez-vous une aventure d'un soir avec moi?"
(Dịch: bạn có muốn tình một đêm với tôi không?)

Một người đàn ông Pháp lịch lãm bước tới, hỏi anh hết sức là tự nhiên.
"J'ai un petit-ami"
(Dịch: tôi đã có bạn trai rồi)
Daleth nói xong bất giác ngừng lại, anh đã chia tay rồi cơ mà? Sao vẫn còn nói như vậy....Ha, đúng là thói quen đáng bỏ mà. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng chẳng còn hứng mà tình một đêm với ai nữa. Cơ thể này, dù cho có qua lại với bao nhiêu người đi chăng nữa. Vẫn chẳng khiến anh thoả mãn bằng việc được Owl ôm vào lòng, dùng lời nói ấm áp mà vỗ về anh.....

__________________________
T/g: truyện này Daleth khá tệ đó mọi người, anh ấy thậm chí còn không biết liệu anh có yêu Owl không. Anh muốn nhận cái ôm từ em, nhưng đến khi anh được ôm. Anh lại cảm thấy ghét bỏ. Rồi khi không được ôm, anh lại bất giác nhớ về sự ấm áp nơi em.

Túm cái váy lại là: vừa yêu vừa không yêu, kẻ được yêu lại không biết hưởng thụ, người không được yêu thì cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net