Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daleth cảm thấy bản thân hình như mắc bệnh tâm thần rồi. Vì anh như một thằng ngốc, lúc ở bên em thì luôn tìm mọi cách né tránh, cãi vã đủ điều. Cho đến khi rời đi rồi, anh lại càng thêm nhớ về khoảnh khắc cả hai cùng nhau nằm trong phòng em, xem bộ phim mà anh thích.
Daleth ghét bỏ bản thân mình từ khi anh chia tay mối tình đầu, vốn mọi thứ sẽ đi vào dĩ vãng nhưng người đó luôn tìm cách tiếp cận anh. Chỉ vì thèm khát cơ thể xinh đẹp này. Nên khi ở bên Owl, anh tự cho mình cái quyền quyết định mọi động chạm của em. Anh nghiêm khắc với chính bản thân mình, rồi ép buộc em phải tuân theo cái khuôn mẫu mà mình đặt ra.
"Mày tệ lắm, Dal ạ."
Anh tự giễu, đôi môi nở nụ cười chua chát. Đôi chân rảo bước nhanh hơn về khu nhà ở cho thuê. Anh liên hệ với bên vợ chồng hiện tại đang thuê, nói rằng muốn mượn một căn phòng trong nhà để ở tạm vài hôm. Họ tất nhiên là đồng ý. Rất chào đón anh là đằng khác. Người sống trong căn nhà này là một đôi vợ chồng còn khá trẻ. Bọn họ thuộc tầng lớp khá giả, nhưng lại không hề khoa trương. Mà chỉ lựa chọn không gian đủ sống, bày biện cũng gọn gàng dễ nhìn. Daleth cảm thán cách bố trí nhà cửa của họ. Anh nhớ hồi còn ở cùng gia đình trong căn nhà này. Nó chỉ mang một màu tăm tối tang thương, có người sống nhưng dường như chẳng ai biết rằng bên trong có những gì. Vì sao lại bừa bộn đến thế. Nhưng anh biết, bởi bố mẹ anh luôn cãi vã. Bố luôn đánh mẹ tới bật máu mà ngất đi, nhưng ông không cho phép anh được kể cho người khác chỉ vì ông sợ phải đi tù. Daleth hồi đó chỉ mới là đứa trẻ, nên tất nhiên là anh gật đầu dạ vâng. Vì anh cũng sợ bản thân mình sẽ giống mẹ, bị bố đánh tới mức đầm đìa máu. Ấy vậy mà họ vẫn sống với nhau đến tận bây giờ. Lạ thật.

Daleth dọn dẹp xong xuôi căn phòng của mình. Anh mệt mỏi thả mình trên chiếc nệm có mùi nước giặt.
"Liệu em ấy có buồn không nhỉ?"
Daleth tự hỏi, đây vốn không phải là một câu hỏi có chủ đích gì cả. Chỉ là theo thói quen...thói quen mà thôi...

Anh mở điện thoại lên, lướt qua vài trang báo. Cập nhập tình hình hiện tại rồi lại nhét máy vào túi. Anh đã chặn tất cả những gì liên quan tới em. Anh...sẽ giải thoát cho Owl. Vì tình yêu của họ, sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có kết quả đẹp đâu. Lại nghĩ đến em rồi, thằng ngốc này. Daleth tự đánh vào mặt mình hai cái rồi anh bật dậy. Mặc lên chiếc áo khoác màu nâu sẫm làm từ da bò. Anh tìm đến địa điểm yêu thích của mình đợt còn ở Pháp.

Quán bar Cửa nhỏ màu đỏ* luôn là lựa chọn tuyệt vời nhất của anh. Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi khiến tâm trí anh thả lỏng đôi chút. Bóng người ra vào tấp nập, họ bận tận hưởng niềm vui của bản thân nên sẽ chẳng quan tâm gì đến những người xung quanh đâu. Anh tự tin bước vào, show thẻ cá nhân ra để chứng minh bản thân đã đủ tuổi. Nhân viên niềm nở đón tiếp anh vào. Đúng như tên gọi của nó. Quán có cánh cửa ra vào màu đỏ rất nổi bật. Quầy bar cocktail hiện đại nằm giữa Marais thời trang và Bastille huyện có một sự rung cảm New York mà nhiều người đã lưu ý.

Lại là New York, lại là Mỹ.

Anh đến đây để né tránh những thứ liên quan tới Mỹ. Vậy mà nơi anh thích vẫn mang màu sắc của nơi đó. Đúng là tránh chẳng được. Anh đành vào trong góc quán ngồi. Order một ly Dubonnet Rouge*. Một ly rượu có lẽ sẽ xua tan được cái cảm xúc chết tiệt trong lòng anh.
Nhưng khi uống vào, Daleth lại bất giác nhớ về lần đầu anh gặp Owl. Khi ấy, trên tay anh là bó hoa Bonnet.

Loài hoa đã khiến cả hai rơi vào bế tắc...
_________

Quán bar Little red door, Pháp

Rượu Dueboonet Rouge.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net