#17. Chờ đợi là hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tác phẩm: Chờ đợi là hạnh phúc

Tác giả: Phạm Quỳnh Anh (dandelion2005)

Thế loại: thanh xuân vườn trường, ngôn tình, lãng mạn, thanh mai trúc mã,...

Tình trạng: 3 chương – loading...

Người review: Lynn Lynn (Linhkyn)

Giới thiệu:

Âu Dương Bạch Ẩn là thanh mai trúc mã của Hàn Lệ Băng nhưng cô không hề nhận ra tình cảm của Bạch Ẩn mà suốt những năm cuối cấp 2 Lệ Băng lại thầm thương người bạn thân của người bạn thanh mai trúc mã của mình.

Vậy tình cảm của 2 người sẽ đi về đâu?

Chúng ta hãy cùng đón xem nhé!!

...

Giới thiệu truyện rất hoành tráng nhưng khi vào chương đầu mình có hơi thất vọng.

Nội dung bạn xây dựng khá an toàn, thích hợp với những tác giả trẻ mới vào. Cách trình bày của bạn rất thoáng, lời văn rõ ràng, dễ gây thiện cảm với người đọc.

Nhưng lúc nào cũng có điểm trừ mà phải không?

Nội dung của bạn an toàn nhưng nhàm chán, dễ đi theo khuôn mẫu và đại trà, nhất là phần nội dung ở ba chương bạn vừa viết. Lời văn bạn rõ ràng, có vài câu rất hay nhưng dẫn ý chưa nhiều, tình tiết đơn giản, chi tiết truyện vẫn chưa được trau chuốt. Nhìn chung truyện của bạn giống như đang tóm tắt một đoạn truyện dài thật dài ấy, tỉ mỉ thì có đầu tư, nhưng do độ dài chưa đủ nên lướt sơ qua thì lại qua loa, tình cảm nhân vật được cẩn thận xây dựng cũng trôi mất sạch, không để độc giả kịp cảm nhận gì cả.

Tính cách nhân vật chưa được khắc họa rõ nét. Ngoại trừ chương một giới thiệu ban đầu, mình không thể rút ra tính cách cụ thể của nhân vật qua hành động hay lời nói của họ, nhất là Hàn Lệ Băng, ừm, một phần bởi vì thoại quá gượng gạo và đại trà.

Như mình đã nói, lời thoại nhân vật của bạn quá đại trà, tức là đặt vào ai cũng phù hợp, kể cả nhân vật quần chúng. Nó không có điểm nhấn hay một cảm xúc nào của nhân vật đặt trong đó, hoặc đặt quá ít không đủ để người đọc cảm nhận. Khi đọc đến lời thoại, đó chính xác là 'đọc' luôn, không có chứng kiến nhân vật nói cũng không có đặt bản thân vào nhân vật.

Lỗi này người mới vào rất hay mắc phải, kể cả những người viết lâu năm cũng hay gặp vấn đề này. Vì tác giả không thể xác định được nhân vật mà mình hướng tới, mạnh mẽ, thanh lịch, dịu dàng. Rốt cuộc nhân vật của bạn thuộc loại tính cách nào? Sau khi xác định được loại hình mình hướng tới bạn nên tuân thủ loại hình đó, đặt bản thân vào nhân vật, đoán biết tâm trạng cảm xúc nhân vật theo nhiều hướng khác nhau (không phải chỉ trong vai trò tác giả/người xem không) từ đó nghĩ ra lời thoại thích hợp với hoàn cảnh, vừa phải phù hợp với hoàn cảnh vừa phải tuân thủ hình tượng nhân vật, như vậy lời thoại của bạn mới không gượng gạo và mang tính cá nhân hơn.

Trong ba chương ngắn ngủi, bạn chưa từng miêu tả nhân vật hay phong cảnh như thế nào, chỉ có kể và thoại, chính vì vậy người đọc mới không cảm nhận được phần nội dung bạn muốn truyền tải. À không, họ cảm nhận được nội dung đó, nhưng họ không cảm nhận được cảm xúc mà bạn đặt vào trong đó.

Có lẽ bạn thấy trọng tâm là nội tâm nhân vật, vẻ ngoài chỉ là phù phiếm, 'sắc tức thị không không tức thị sắc'. Nhưng mình xin góp ý chân thành là không phải vậy nhé. Nếu bạn không miêu tả vẻ ngoài nhân vật lúc họ khóc, họ cười, lúc họ thương tâm thì độc giả càng khó chạm đến nội tâm của nhân vật. Bạn không miêu tả khung cảnh xung quanh khi tình tiết đó diễn ra thì bối cảnh sẽ trở nên chật chội, gò bó, giống như thế giới chỉ có mỗi hai (ba) nhân vật chính thôi, sau đó càng khó nhấn mạnh tâm trạng nhân vật.

Mặc dù truyện bạn còn nhiều khuyết điểm, nội dung không mấy nổi bật nhưng đây là hướng đi thích hợp cho một tác giả mới như bạn. Mình nghĩ với giọng văn tỉ mỉ của mình bạn sẽ đi xa hơn trong tương lai, cảm ơn bạn đã ghé qua team và chúc bạn có những tác phẩm ngày càng hoàn thiện nhé. 

Xin lỗi vì đã trả đơn trễ. orz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net