Review fanfic Dê nhỏ ngắm sao (Tiểu Dương vọng Tinh Trần)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên fanfic: Tiểu Dương vọng Tinh Trần (Dê nhỏ ngắm sao)

Nguyên tác: Ma đạo tổ sư (Mặc Hương Đồng Xú)

Tác giả: Viva Satana

Tình trạng: sáng tác chưa hoàn

Mặc Hương Đồng Xú là một cây bút trẻ đã không còn xa lạ với nhiều bạn đọc yêu thích thể loại đam mỹ. Chị có biệt tài trong việc phân tích tâm lí nhân vật, xây dựng hình tượng nhân vật tỉ mỉ, nhất quán. Từ chính diện đến phản diện, những "đứa con tinh thần" của chị đều được khắc họa tinh tế với chiều sâu nội tâm, từ đó tạo nên những nhân vật đáng nhớ cũng như những chi tiết đáng chú ý, tạo cơ hội để độc giả đồng sáng tạo. Điều này được thể hiện rõ qua Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần cùng bi kịch của họ trong phần truyện "Thảo mộc" của tác phẩm "Ma đạo tổ sư". Là một người đặc biệt yêu thích hai nhân vật này, chị Viva Satana đã tưởng tượng và viết "Dê nhỏ ngắm sao", kể về cuộc sống thường nhật của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần và những kỉ niệm đẹp của họ trong hai năm sống chung trước khi biến cố xảy ra.

Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần là hai nhân vật phụ trong tiểu thuyết "Ma đạo tổ sư", chỉ xuất hiện trong phần truyện "Thảo mộc". Hai nhân vật đối lập như màu trắng và đen, trong khi Hiểu Tinh Trần là một nhân vật chính diện, Tiết Dương lại thuộc phe phản diện theo đúng nghĩa. Tưởng là hai đường thẳng song song chẳng liên quan, nhưng vận mệnh oan nghiệt đã quấn riết họ với nhau, tạo nên bi kịch Nghĩa thành lấy đi nước mắt của người đọc. 

Trong văn học có một khái niệm gọi là "tình huống truyện", được định nghĩa là "hoàn cảnh bất bình thường mà con người buộc phải bộc lộ bản lĩnh, tính cách của mình". "Trong tác phẩm tự sự, tình huống có vai trò đặc biệt quan trọng đối với việc thể hiện số phận và tính cách nhân vật, là một trong những vấn đề cốt lõi, là chìa khóa khi khám phá tác phẩm." (baomoi.com). Rõ ràng, việc Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần tiếp xúc với người còn lại chính là tình huống truyện của cả nguyên tác và đồng nhân "Dê nhỏ ngắm sao", bởi họ nhờ vậy bộc lộ những mặt khác của chính mình. Lấy cốt từ hai chương ngắn ngủi Mặc Hương họa qua lời kể của kẻ ngoài cuộc trong phần "Thảo mộc", đại đại Viva Satana đã tưởng tượng và khai thác triệt để tình huống ấy, tạo nên một thiên truyện đặc sắc từ chính góc nhìn của hai người trong cuộc với fanfic "Dê nhỏ ngắm sao".

Tiết Dương có thể mãi mãi trượt dài trên những tội ác trong cuộc sống tăm tối của bản thân, chẳng ngờ khi chỉ còn hơi tàn, hắn gặp lại kẻ thù của mình và được y cứu mạng. Đó là lúc "Dê nhỏ ngắm sao" bắt đầu. Tựa như một giấc mơ, hắn bỗng có một nơi để về, có một người thắp đèn chờ đợi, đưa hắn đến gần nhất với định nghĩa "gia đình" mà từ thuở ấu thơ kẻ lang bạt côi cút ấy chưa từng có cơ hội chạm đến. Tôi luôn cho rằng, là một con người, khát vọng được yêu thương và hạnh phúc là một loại bản năng, mà đã là bản năng thì vẫn sẽ luôn ở đó dù bị đè nén hay phủ định cỡ nào. Tiết Dương từng là đứa trẻ chân thành trước khi tính bản thiện bị kẻ ngụy quân tử chà đạp xuống vũng bùn nhơ, từ đó hắn vô tình cố ý bỏ lại thiên lương của mình, lựa chọn trở thành quỷ dữ. Tuy nhiên, bản năng khao khát sự ấm áp, dù hắn lãng quên hay cố ý bỏ qua, lại từ từ dụ hắn vào màn kịch chính mình tạo dựng để đùa bỡn, trả thù Hiểu Tinh Trần. 

Ở bên y, vai diễn của hắn là cậu trai Thành Mỹ tính tình trẻ con dễ mến như "tiểu sư đệ nhà bên". 55 chương truyện "Dê nhỏ ngắm sao", sự trầm luân của Tiết Dương với vai diễn này không chỉ thể hiện ở vài chi tiết, mà đại đại Viva đã dựng lên cả một quá trình với những diễn biến tâm lí vô cùng phức tạp, chậm rãi, tỉ mỉ và tinh tế. Từ lúc bắt đầu, Tiết Dương hoàn toàn làm chủ vở kịch mà ác ý khoét sâu vào vết thương lòng của Hiểu Tinh Trần, lợi dụng lòng tin để vấy bẩn thiện lương của y, tới khi hắn "phân nửa là đang giả vờ, non nửa còn lại kì thật cũng có phần ủy khuất", đến lúc "không thể phân rõ hắn chỗ nào là diễn, chỗ nào là thật nữa". Kết quả là vô thức bảo hộ, tâm tâm niệm niệm muốn chọc y cười: "Tiết Dương muốn tìm cách quên đi tất cả những suy nghĩ tàn độc mà hắn dành cho y, vĩnh viễn chôn sâu ác quỷ tồn tại bên trong mình". Từ lúc nào, kẻ sát nhân máu lạnh ấy vì ở bên một người mà ngày càng "người" hơn. Hắn bắt đầu có những cảm xúc của một người bình thường: quan tâm, lo lắng, sốt ruột, bối rối, xấu hổ... 

Sự xuất sắc của ngòi bút Viva đại thần được thể hiện rõ nét qua cách chị miêu tả sự giằng xé của Tiết Dương khi đối diện với Hiểu Tinh Trần, giữa những yêu thương trước giờ vốn xa lạ và cảm giác thù hận đã làm bạn với hắn từ nhỏ đến lớn: "Khó chịu nhất có lẽ không gì hơn cảm giác muốn quan hoài che chở, rồi lại không kìm được giang tay hành hạ mãi một người." Đâu chỉ giằng xé giữa hận và thương, Tiết Dương còn quằn quại giữa ảo mộng và hiện thực khi ý nghĩ bên nhau cả đời thoáng xuất hiện. Trái với Tinh Trần vốn luôn bị lừa gạt nên có thể hi vọng, Tiết Dương luôn phải đối mặt với sự thật rằng họ là kẻ thù, rằng mối duyên của họ chỉ tính là nghiệt duyên, rằng sự ấm áp từ Tinh Trần chỉ do hắn ngụy tạo mà có được. Ngàn tính vạn tính, hắn chẳng tính ra mình sẽ yêu y, bê đá đập chân mình. Trước sự thật nghiệt ngã, Tiết tra công chọn chạy trốn trái tim, chọn tổn thương Tinh Trần, nhưng dường như trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, trong từng lời mỉa mai làm đạo trưởng đau lòng, tôi như nghe được cả tiếng gào đau đớn của một kẻ đang giãy giụa trong ảo ảnh, biết rõ kết cục là trái đắng mà vẫn đắm chìm: "Hắn biết chính mình đang làm chuyện ngu ngốc, nhưng hắn không ngăn được vì tham luyến từng chút ấm áp từ y mà thầm trộm vọng tưởng. Vọng tưởng kiếp này hắn chính là Thành Mỹ, toàn bộ kí ức trong quá khứ đều chôn vùi mất dấu, cùng y trải qua một đời bình lặng an nhiên...vĩnh viễn trong tu chân giới này không còn một kẻ mang tên Tiết Dương nữa."

Nếu với tôi, Tiết Dương là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" thì Hiểu Tinh Trần chính là minh chứng cho câu nói "lâu ngày sinh tình", và tình cảm tôi dành cho y trong suốt quá trình đọc truyện chỉ tăng chứ không giảm. Không mảy may biết đến những sự thật đau lòng mà kẻ thù của y giấu nhẹm trong bóng tối, không phải chịu sự giằng xé của tiểu tình lang, nhưng diễn biến tâm lí của đạo trưởng cũng tỉ mỉ phức tạp chẳng kém gì người nọ, bởi khác với hắn, y vốn là người tinh tế và nhạy cảm. Có thật là A Dương thành công xây dựng trong lòng y hình tượng vững chắc "cậu em ác miệng nhưng bản chất tốt"? Không hẳn. Sự nhạy cảm của Hiểu Tinh Trần đưa tôi qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến tôi ngờ rằng y đã cách sự thật rất gần rồi, hoặc thậm chí trong tiềm thức y đã đoán được, dù ý thức cương quyết phủ nhận. Càng đặt người kia trong lòng, y càng khám phá ra nhiều sự thật: hắn tu ma, hắn ích kỉ tàn nhẫn, hắn dối gạt giấu giếm... Từ đó, y đi qua từng cung bậc cảm xúc của kẻ tương tư yêu một người vô tâm: bàng hoàng, thất vọng, đau đớn, hổ thẹn, tủi thân... Nhưng:

"...Rốt cuộc ngươi thật sự không chỉ rước nợ, mà còn rước cả khổ sở. Có phải đôi lúc ngươi sẽ cảm thấy tủi thân không?" Hắn cong cong môi cười vén tóc y, Hiểu Tinh Trần thoáng ngượng ngùng tránh né

"Sớm đã quen rồi... Sống với ngươi cũng không phải chỉ có khổ sở. Ta chưa từng hạnh phúc với ai như khi ở cạnh ngươi"

Ra là vậy. Trong khi những ân cần chăm sóc của y từng bước xuyên qua hàng phòng bị của hắn, những cử chỉ quan tâm trong vô thức, những lời trêu đùa hài hước của hắn cũng làm trái tim y ấm áp vui vẻ. Bằng sự nhạy cảm tinh tế của trái tim, y nhận ra, cũng cố chấp mà tin rằng, giữa trăm điều dối giả, hắn đối với y vẫn có một mảnh chân tâm thật ý. Dù miệng hắn cương quyết phủ nhận, nhưng nhịp đập trái tim ấy nào có thể dối gạt y? Ở bên cạnh hắn, Hiểu Tinh Trần mới thật đang sống, y vì hắn mà nếm trải đủ hỉ nộ ái ố, ấm lạnh đắng ngọt của nhân gian, rũ bỏ vẻ bề ngoài nghiêm cẩn gò bó của một đạo nhân, làm một Hiểu Tinh Trần chân thực nhất. Không còn là Minh Nguyệt Thanh Phong, chỉ là đơn giản là chàng trai Tinh Trần trạc đôi mươi, dễ nói cười, biết bông đùa, thích không khí náo nhiệt, háo hức khám phá điều mới lạ...

Nằm trong mối quan hệ phức tạp dây dưa những vòng ân oán yêu hận oan nghiệt của định mệnh, nhưng khi ở bên nhau, Tiết Hiểu vì người kia mà bộc lộ mặt khác của chính mình, trở thành bản thân một cách trọn vẹn nhất. Tôi yêu hình ảnh tác giả ẩn dụ cho hai người họ: ánh trăng và màn đêm. Chỉ lúc đêm buông, có đêm làm nền, ánh trăng mới trở nên huyền ảo thơ mộng nhất. Đêm khuya thăm thẳm mịt mùng, vì có ánh trăng bạc tô điểm mà tạo cảnh đẹp như mộng. Yêu Tiết Dương, vì trong sự độc ác và cuồng ngạo của hắn vẫn giấu một viên kẹo tình ý, khi kẻ vô tình ấy lao đi chẳng chút chần chừ bởi nhận ra ái nhân đang gặp hiểm nguy. Yêu Hiểu Tinh Trần, vì nụ cười ấm áp dịu dàng với đôi mắt bị che kín sau dải băng trắng của y còn rung động hơn của bất cứ ai có đôi mắt biết cười. Sự đối lập bi thương giữa niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của y, khao khát của y được một lần thấy mặt tiểu tình lang và những giằng xé trong lời nói dối của A Dương như xé tan từng dòng chữ mà bóp nghẹt lấy trái tim người đọc, khiến kẻ đứng ngoài quan sát hết thảy chẳng kiềm được mà bật thốt: "Giá như..."

Truyện không chỉ thành công về nội dung, mà điều ấn tượng hơn cả với tôi chính là nghệ thuật viết của đại đại Viva Satana. Việc tác giả xếp truyện vào thể loại "ngược nhẹ" là hoàn toàn có thể lí giải, bởi dù viết về một bi kịch không lối thoát, giọng văn của chị vẫn rất đỗi bình thản dịu dàng, thậm chí đôi phần hài hước. Và dù dịu dàng đấy, tôi vẫn muốn đưa tác phẩm và thể loại "ngược luyến tàn tâm", bởi chưa một phút nào chị Viva quên nhắc nhở bạn đọc rằng sự ngọt ngào kia chỉ là nhất thời và tấn bi kịch của nguyên tác luôn là một thanh kiếm treo lơ lửng, sẵn sàng rơi xuống đầu họ và độc giả chúng ta bất cứ lúc nào. Fandom Tiết Hiểu thường gọi những tình tiết như vậy là "đường trộn thủy tinh", vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Còn tôi, tôi luôn hình dung quá trình đọc truyện như ăn một viên kẹo đường bọc mật cá trắm, vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ sẽ cắn phải mật đắng, đã biết ngay từ lúc đầu rằng trong viên kẹo chứa kịch độc mà vẫn chọn ăn bởi yêu hai nhân vật, bởi luyến tiếc sự ngọt ngào, vì vị ngọt ấy mà dù có lúc đau lòng tới không dám đọc tiếp, sau đó vẫn cầm điện thoại lên, bất chấp sẽ gặp nhân kẹo đắng ngắt. Những cảm xúc rất đặc biệt ấy đã làm nên nét riêng của "Dê nhỏ ngắm sao", để lại trong lòng tôi một ấn tượng sâu sắc khó phai mờ.

Truyện đang dừng lại ở chương 55, mới chỉ là mở đầu của bi kịch, vẫn là sự bình yên trước bão giông. 55 chương truyện, với giọng kể bình thản chậm rãi của đại đại Viva, tưởng như tác giả đang từ từ đếm từng ngày trôi qua trong ấm áp, khiến khoảng thời gian hơn hai năm mà dài như cả một kiếp người. Đôi khi tôi muốn ru mình vào một ảo tưởng rằng nếu thời gian ngừng lại, Tinh Trần và A Dương sẽ vẫn ở bên nhau mãi, dù lí trí vẫn nhắc tôi đối mặt với hiện thực, rằng chị Viva không hề có ý sửa nguyên tác, rằng Tiết Hiểu vốn là tử cục chẳng thể có hậu. Thôi thì chẳng dám mong một HE, chỉ dám mù quáng mà nuôi trông vọng những ngày ấm áp của ba con người nơi Nghĩa thành sẽ kéo dài một chút, một chút nữa... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net