18. Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình hối hận khi đọc truyện này lắm, thật, đây là truyện lấy nhiều nước mắt của mình nhất từ trước đến nay.
Bối cảnh truyện diễn ra ở Ukraine xa xôi, vùng đất mà hầu như quanh năm đều lạnh lẽo. Tôn Gia Ngộ gặp Triệu Mai trong một tình huống nguy cấp, anh đã cứu cô. Trước đó, Tôn Gia Ngộ là bạn trai của Bành Duy Duy, bạn của Triệu Mai. Sau đó là những lần tình cờ gặp gỡ, cô sinh viên trong sáng Triệu Mai sa vào lưới tình với người đàn ông phức tạp Tôn Gia Ngộ, một mối tình kéo dài chưa đến 1 năm nhưng khiến cô đau thương cả một cuộc đời.
Tình yêu của Mai Mai và Gia Ngộ không đao to, búa lớn, nó cứ chầm chậm lớn dần qua nhiều chuyện bình dị diễn ra trong cuộc sống. Về sau, tình yêu của họ mới phải chịu những giông tố lớn thật sự.
Mình không đọc spoil truyện trước, nhưng cái tên "Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh" đã cho mình một dự cảm chẳng lành. Vì sao kết thúc lại đau đớn như thế?!
Tôn Gia Ngộ, anh không phải soái ca toàn năng, anh đẹp trai, anh có tiền, đúng, nhưng tiền anh kiếm được là từ hai bàn tay trắng và phải kinh qua mọi chuyện hiểm nguy nơi xứ lạ quê người, anh được nhiều cô gái yêu mến, nhưng điều đó không giúp được gì trước những nguy hiểm trong nghề của anh. Khi gặp nguy hiểm, anh đã chọn tình yêu, không màn gì đến bản thân, anh yêu Triệu Mai bất chấp. Mình rất buồn, rất buồn cho kết thúc của truyện này, mình từng nghĩ giá như Tôn Gia Ngộ không yêu Triệu Mai nhiều đến thế, có lẻ anh đã không lâm vào đường cùng như thế, nhưng nếu như vậy, hình ảnh anh sẽ chẳng bao giờ khắc sâu vào tâm trí người đọc đến vậy. Dù không nhớ nhiều chi tiết lắm để review nhưng mình thật sự không dám đọc lại, ám ảnh đến từng câu chữ.

Mình nhớ nhất câu:"Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ", nếu các bạn đã đọc truyện, sẽ thấy lời chúc này đau đớn, tuyệt vọng đến nhường nào. Sau này, khi truyện đã nổi tiếng, câu này trở thành câu kinh điển hay được các trang quotes sử dụng, thỉnh thoảng mình thấy được vẫn nhớ đến sự xót xa khi đọc câu đó trong truyện.
Còn Triệu Mai, nếu cô khôn ngoan hơn thì câu chuyện có lẻ đã rẽ đi theo hướng khác. Mình vừa giận vừa thương cô ấy. Nếu cô ấy trở về Trung Quốc mà không biết chuyện gì cả, có thể cô ấy cũng đau khổ đó nhưng vẫn có thể vượt qua, đằng này Trình Duệ Mẫn đã cho cô ấy phải biết. Ở ngoại truyện, tác giả vẫn khiến chúng ta buồn sầu khi nói về cuộc sống vài năm sau của Triệu Mai, cô bước tiếp nhưng không thể quên anh, cô không thể yêu ai được nữa, cô tự ví mình là một quả táo thối rữa...
Trước khi đọc truyện này, mình thích hình tượng mạnh mẽ tuyệt đối không gì không làm được của Dạ Hoa, Mục Huyền. Nhưng sau truyện này, Tôn Gia Ngộ vẫn là người làm mình ấn tượng nhất, vì anh khoan dung, ấm áp, đôi lúc trẻ con, một khi đã yêu ai thì quan tâm, lo lắng, hi sinh đến cùng cho người đó và có lẻ mình mãi nhớ anh vì cuộc đời anh đau thương quá.
Dù Triệu Mai vẫn chưa nghe được anh nói: Anh yêu em, nhưng có lẻ trong cuộc đời cô, chẳng ai có thể yêu cô như Tôn Gia Ngộ đã yêu cô nữa, chỉ câu nói trên tấm ảnh của anh, cũng đủ thể hiện điều đó rồi ❤️❤️
NHỮNG CÂU NÓI KINH ĐIỂN CỦA TÔN GIA NGỘ:
1. Cứ tiến về phía trước, sẽ có người yêu em hơn tôi.
2. Mai Mai, em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác cũng không thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả. Trước mặt người khác em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan mình. Em hãy ghi nhớ câu nói này và phải luôn nhắc nhở bản thân.
3. Mai Mai, nếu còn có cơ hội kết hôn, anh sẽ cưới em.
4. Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ.
5. Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc "lên đường", tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ?(theo lời kể của Trình Duệ Mẫn trong truyện Bẫy Văn Phòng)
------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net