Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả tuần nay, Karik chưa gặp mặt Thúy Ngân. Anh nhớ cô rồi. Mỗi ngày anh đều bận đến mức không kịp ăn cơm, nhốt mình trong phòng thu với các thí sinh để chuẩn bị cho cuộc thi RapViet mùa 2. Còn cô, ngày ngày trên phim trường đến tối muộn mới về. Tối nay, như thường lệ, anh lại call video cho cô. Dù đã 2h sáng nhưng chắc chắn cô vẫn còn thức, vì lịch quay anh luôn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Từng tiếng tút tút vang lên không có người nghe máy. Gọi liên tiếp 5 cuộc 6 cuộc, vẫn không có ai. Anh lo lắng, bất an, liền gọi cho trợ lý cô, thì nhận được tin cô vẫn còn quay. Nhắn trợ lý khi nào cô quay xong bảo cô gọi lại. Trời khuya yên tĩnh, cơn buồn ngủ ập tới. Bàn tay thả điện thoại, nhắm mắt ngủ quên. Anh giật mình tỉnh giấc khi nghe tin nhắn rung lên liên hồi, nghĩ là cô, cầm điện thoại mới thấy là những học trò, bạn bè đều gửi một bài báo Thúy Ngân và Trương Thế Vinh tình tứ ăn tối tại một nhà hàng. Trong ảnh chỉ có hai người, vui vẻ khoác tay nhau thân mật. Cả hai như sinh ra là giành cho nhau, anh ngứa mắt vô cùng. Phải, anh cũng ghen tị, dù là ngoại hình hay bất cứ cái gì, cả hai đều hợp nhau hơn so với anh. Cơn ghen lên tới đỉnh điểm khi anh gọi điện cho cô nhưng nhận được tiếng nói lạnh ngắt của tổng đài : " Thuê bao quý khách vừa gọi..... " liên tục 3 cuộc như thế, giận dữ ném điện thoại vào vách tường. Sau đó đến phòng thu miệt mài với các học trò, quên luôn cả  nghỉ ngơi. Sau khi buổi tập kết thúc vào lúc 11h tối. Các thí sinh liền xúm lại với nhau
- Anh Rik bị sao vậy nhỉ?? Cả ngày hôm nay tâm trạng tệ thật.
- Chắc lại cãi nhau với người yêu...
- Thầy làm gì có người yêu mà cãi nhau??
- Ai bảo thế?? Hình như là Thúy Ngân, thuyền này chắc cập bến đấy.
- Không phải chị Lan Ngọc à??
Mồm năm miệng mười lén lút bàn tán anh. Suy đoán mãi không ra được anh bị làm sao. Chỉ riêng Wowy, người anh em thân thiết vừa cười vừa nói với anh
- Nếu họ yêu nhau thì đã yêu nhau lâu rồi, cần gì đến mày nữa.
Chỉ một câu nói đấy thôi, anh liền giật mình hiểu ra. Đúng vậy, nếu cô yêu anh Vinh, thì đã ở bên anh ấy từ lâu, không tới lượt mình đâu. Đúng là cơn ghen tuông làm mờ mắt. Anh nhanh chóng chạy khỏi phòng thu, lái xe đến thẳng khu nhà cô để gặp mặt nói rõ mọi chuyện.
Vừa tới cửa nhà, nhìn điện sáng trong phòng, anh biết ngay cô ở trong đó. Liền bấm chuông đợi người mở cửa. Bước ra mở cửa cho anh không phải người con gái anh yêu mà Song Luân, người anh thân thiết của cô và đi sau còn có trợ lý của cô nữa. Anh liền bước vào, hỏi Ngân đâu, nhưng không ai nói gì. Bước chân vô thức chạy nhanh về phía phòng ngủ, cả người anh như bị đông cứng lại khi thấy gương mặt tiều tụy, nhợt nhạt của cô nằm trên giường. Bàn tay trắng muốt mượt mà ấy có những vết kim đâm tím tím hiện rõ trên làn da. Trái tim anh co rút lại. Anh vẫn đứng đó, sững sờ không biết nên làm gì. Người con gái anh yêu thương, hứa bảo về, bên cạnh mỗi ngày giờ đây nằm trong phòng một mình, không ai chăm sóc.
Thúy Ngân thấy anh vào, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên và nói
- Sao anh biết em ở nhà mà tới??
Anh vẫn im lặng, trong mắt tràn ngập sự đau lòng, tự trách xen lẫn tức giận. Thúy Ngân thấy vậy, nói tiếp

- Em xin lỗi, em không muốn để anh lo lắng, em khỏe hơn rồi. em không sao đâu ạ.
Karik vẫn nhìn cô, đôi mắt đỏ au. Sau đó, quay mặt ra ngoài cửa sổ thả nhẹ một câu
- Em có xem anh là bạn trai của em không? Hay anh không xứng đáng để em dựa vào??
Thúy Ngân hoảng hốt lắc đầu, nước mắt không nhịn được chảy xuống gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt.
- Không phải đâu ạ, em thấy anh bận nhiều việc, anh đủ mệt mỏi rồi. Em không muốn để anh lo lắng nên em không nói. Anh đừng nói như vậy, em sẽ đau lòng.
Karik quay người đi ra cửa, chỉ nói một câu
- Em nghỉ ngơi đi.
Mở cửa bước ra ngoài, thấy Song Luân và trợ lý cô còn ngồi ở phòng khách. Anh bước tới nói lời cảm ơn, gương mặt hết sức chân thành
- Cảm ơn hai người giúp tôi chăm sóc Ngân, giờ tôi tới đây rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, để tôi chăm cô ấy. Rất cảm ơn mọi người.
Song Luân đứng dậy, bàn tay vỗ nhẹ bã vai anh
- Con bé hạ sốt rồi đấy, mà chưa chịu ăn gì, anh chịu khó chăm con bé nhé.
Karik chỉ mỉm cười gật đầu. Sau đó tiễn cả hai ra tận cửa. Sau đó, anh lại tiếp tục lu bu dưới bếp, mở app nấu ăn lên đọc cách nấu cháo cho cô. Sau một hồi loay hoay, cũng đã cho ra được một chén cháo tạm ổn. Vội vã bưng lên, gõ cửa vài cái rồi bước vào.
Thúy Ngân đang nằm ôm chăn khóc, vừa thấy anh, nước mắt cô ngừng rơi, vừa cười vừa nói
- Em tưởng anh bỏ em về luôn rồi chứ.
Nói được câu này, cô lại khóc lợi hại hơn làm anh phải ôm vào lòng dỗ dành
- Ngoan nào, đừng khóc nữa, sao anh có thể bỏ em ở đây mà đi về được. Nín đi nào.
- Anh không được tức giận với em nữa nhé.
Cô chớp cơ hội mè nheo với anh làm anh rất bất đắc dĩ, không biết phải làm sao. Thật ra, anh định giả vờ giận cô thêm một lúc nữa, để cô chừa cái tật có chuyện gì cũng im lặng giữ một mình. Nhưng bây giờ, nhìn cô vừa ôm anh vừa nói như thế này, sao mà giận nổi nữa. Anh nói
- Lần này tha cho em, lần sau mà như vậy nữa, anh bỏ mặc em luôn đấy.
- Em biết rồi ạ. Thương anh Khoa của em nhất.
Vừa nói, cô vừa dụi cả người vào ngực anh, sau đó ngẩn gương mặt lên, tuy còn nhợt nhạt nhưng đôi mắt đã sáng lấp lánh đầy sự vui vẻ.
- Thôi ngoan ngoãn ăn cháo rồi nghỉ ngơi cho khỏe nào Mụ ơi. Bớt nịnh tui lại đi.
Cô vừa cười, vừa buông tay ra dựa vào giường để anh đút cháo.
- Anh tự nấu hả Khoa, ngon lắm đấy ạ.
- Vâng, tôi không nấu thì còn ai vào nấu nữa. Hay để cho anh Vinh với anh Luân của cô nấu nhé.
Anh vừa nói vừa ghẹo cô, nhưng trong giọng nói đầy mùi chua. Làm cô nàng cười càng lớn tiếng.
- Anh Luân thì em chưa biết, chứ anh Vinh mà dám tới đây nấu cháo cho em, người đẹp ở nhà lại xử cho.
- Cái này thì tôi không biết, nhưng tôi biết cả đất nước đều hay tin cô với Anh Vinh đi hẹn hò ở nhà hàng rồi.
- Không phải mà, đi chung với bạn gái anh Vinh, vì em sốt nên anh Vinh dìu em ra trước, ai ngờ đâu bị bọn nhà báo tóm
Cô vừa nói vừa bĩu môi. Rồi lại cười ngọt ngào há miệng đòi ăn cháo. Karik thấy vậy cũng nở nụ cười theo, trong ánh mắt đầy sự nuông chiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#rikngan