Chương 5: Ngàn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

H: [Rất lâu về trước, vì có người nói thích màu xanh mà tôi đem lòng yêu cả bầu trời.

Năm tháng ấy, vì có người nắm tay tôi tản mạn trên nền cát ấm áp mà tôi phải lòng cả biển mẹ.]

P: [Phòng tranh, tượng tạc, nguyệt quế cũ kỹ và tiếng sóng dạt dào của vùng biển nhỏ.

Chỉ vì một ánh nhìn, tôi ghi nhớ sâu sắc. Đem người điêu khắc thành bảo vật trong căn phòng lạnh lẽo, giấu vào lòng biển.]

2.

P: [Tôi vì người mà dở hết tất cả niềm kiêu hãnh xuống, chỉ mong một nghìn năm có thể nhìn người một lần.

Trong cuộc họp đông đúc của các vị thần, tôi yên tĩnh nhắm hờ hai mắt thâm quầng của mình, chờ đợi được người nhìn thấy.]

H: [Tôi tránh mặt người cả nghìn năm, cũng bỏ lỡ mất những bí mật của người. Bên cạnh những đoá lưu ly sẫm màu, tôi vươn tay hái nó xuống.

Những đoá Nemophila quyện vào bánh răng thời gian, đem tất cả quay về điểm khởi đầu. Có máu, có nước mắt, nhưng thứ đọng lại trong tâm trí tôi là nụ cười của người bên cạnh bờ biển. Người thích màu xanh... yêu đại dương rộng lớn.]

3.

H: [Người là nhịp tim từ kiếp trước chưa từng ngừng đập, người là vết bớt trước ngực của ta.

Chẳng thể nhìn rõ, làm sao có thể quên được người.]

P: [Gió mùa hạ nóng hổi lướt qua gò má người, hôn lên bức tượng điêu khắc cũ kỹ, đem một làn hơi nóng phả lên tấm gương rỉ sét, cuối cùng chạm nhẹ lên chiếc ghế trống rỗng của ta.

Hình như vạn vật đều là người, hình như người chưa bao giờ rời khỏi ta.]

E-N-D.

P/s: Mọi người muốn xem tình huống gì thì có thể cmt, mình thấy hứng thú sẽ viết.

Tự nhiên muốn nhẹ nhàng như thế này. Phần của H3 là lyrics chorus của Ngàn Năm (Thiên Niên) nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net