Tập 2_chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 03: Kinh ngạc - Bí mật - Kí ức bị đánh mất

(Astonishment - The Secret - The Lost Memory)

Kể từ sau khi rời khỏi nhà thể dục vào buổi tối hôm ấy, thời gian trôi nhanh như bị ai ấn nút tua băng, thoắt cái đã một tuần trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, trời vẫn trong xanh, nắng vẫn hiền hòa, nhưng bầu trời phía trên trường trung học Đom Đóm thì lúc nào cũng tích tụ những đám mây đen dày đặc, khiến cho cả ngôi trường trở nên u ám nặng nề.

Trên tấm bảng thông báo màu đen xuất hiện một tờ áp phích trắng bệch y như sắc mặt của đám nữ sinh trường trung học Đom Đóm, đau đớn thông báo với mọi người một sự thật "đẫm máu".

Thông báo

Em Thương Không Lẫm lớp 258 khối lớp 10 đã vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, làm hư hỏng bản vẽ thiết kế sân vận động, làm lỡ thời gian thi công, gây ra tổn thất to lớn cho nhà trường, nhà trường quyết định xử phạt em bằng hình thức đuổi học.

Ngoài ra, các em Xuân Quả, Thái Khả Phu lớp 258 khối lớp 10, do tiếp tay cho em Thương Không Lẫm phá hỏng bản thiết kế sân vận động, bị đình chỉ học 2 ngày để cảnh cáo.

Phòng Giáo vụ trường trung học Đom Đóm.

Thương Không Lẫm đã bị đuổi học.

Dù đã một tuần trôi qua nhưng rất nhiều học sinh trường trung học Đom Đóm, đặc biệt là tụi con gái, vẫn không thể đối mặt với sự thật này, ngày nào cũng âu sầu thiểu não như người mất hồn.

Cốc cốc cốc.

Sáng sớm ngày thứ 5 nắng chói chang, trong một khu chung cư sạch sẽ, ba Xuân Quả gõ nhẹ lên cánh cửa có dán tấm poster hoạt hình, thở dài lo alwngs.

"Xuân Quả, mau ra ngoài xem nào, con đã ở trong phòng suốt 3 ngày rồi, hôm nay vẫn không đến trường à? Bảy rưỡi rồi, con sắp muộn học rồi đấy."

Vài giây trôi qua, trong phòng vẫn yên ắng không tiếng động.

"Xuân Quả, quyết định kỷ luật của chú Mã ở phòng giáo vụ dành cho Thương Không Lẫm là rất hợp lí, con không nên ấm ức như vậy. Dù sao con vẫn là một học sinh, vốn dĩ con nên coi việc học là quan trọng nhất, không thể suốt ngày làm những việc không liên quan đến học hành. Ba thấy Thương Không Lẫm đi rồi cũng tốt, gần đây tâm trạng con sớm nắng chiều mưa cũng chỉ vì cậu ấy. Vốn ba cũng đã định đến trường một chuyến để nói chú Tưởng về chuyện này!"

Im lặng.... Im lặng...

Vẫn không thấy tiếng trả lời vang lên từ trong phòng.

Ba Xuân Quả nhíu mày, vặn tay nắm cửa mở ra thì thấy trong phòng vắng tanh. Xuân Quả không hề có ở đó.

Lạ thật! Con bé này đi đâu rồi nhỉ? Đi học à?"

Ba Xuân Quả ngờ vực nhìn khắp phòng một lượt và lẩm bẩm lo lắng.

"Đi học mới là lạ đấy!"

Mẹ Xuân Quả một tay cầm cái muôi, một tay chùi lên chiếc tạp dề in hoa theo thói quen, liếc mắt nhìn cuốn lịch treo tường trong phòng Xuân Quả, thấy ngay ngày 30 tháng Năm trên cuốn lịch được khoanh tròn bằng mực đỏ, bên cạnh còn có một dòng chữ nắn nót xinh xắn - "Kỉ niệm 10 lời hứa". Khóe môi bà bỗng hiện lên một nụ cười như thể đã hiểu ra tất cả.

"Anh đã quên rồi à? Hôm nay là ngày đặc biệt của Xuân Quả!"

"Này đặc biệt? Ừm, hôm nay là ngày đầu tiên Xuân QUả đi học sau khi bị đình chỉ, tối nay đợi nó đi học về, anh phải dạy dỗ nó một trận." Ba Xuân Quả vừa nói vừa thở dài, ông khép cửa lại rồi đi ra phòng khách và ngồi xuống ghế sô pha.

Mẹ Xuân Quả mỉm cười, lấy chiếc muôi gõ nhẹ lên đầu chồng.

"Gì chứ! Hôm nay là kỉ niệm 10 năm ngày cưới của con gái anh đấy. Chắc chắn là nó đi tìm cậu nhóc kia rồi, nó mà đến trường mới lạ ấy."

"Ớ... Ớ? Cái gì cơ?" Ba Xuân Quả vừa đặt người xuống ghế sô pha trong phòng khách , đã bật phắt dậy như lò xo, trố mắt nhìn vợ mình như người ngoài hành tinh, "Kỉ niệm 10 năm ngày cưới? Em có nhầm không thế? Con gái chúng ta mới chỉ là học sinh cấp 3 thôi mà? Mà nó vừa bị nhà trường kỉ luật còn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại còn trốn học đi kỉ niệm ngày cưới cái gì? Rốt cuộc là nó còn muốn học tiếp hay không?"

"Anh chả hiểu gì cả." Mẹ Xuân Quả ngán ngẩm nguýt ông chồng một cái rõ dài, "Bọn trẻ bây giờ không giống như mình hồi nhỏ đâu, chúng có suy nghĩ và lòng tự tôn của chúng. Trẻ con lúc nhỏ gặp chút trắc trở, phải trải qua nhiều chuyện là điều tốt. Bậc làm cha làm mẹ như chúng ta không nên ép bọn trẻ phải làm những việc mà chúng ta cho là đúng hoặc sai, rồi chỉ biết chỉ trích chúng, mà nên hướng dẫn và dạy cho chúng khả năng phân tích sự việc xem nó đúng hay sai. Hơn nữa, 10 năm trước con bé Xuân Quả nhà mình có ước hẹn với thằng nhóc tên là Thương Không Lẫm đó ở trên núi, lúc đầu em cũng không thích, nhưng lần trước gặp thằng nhóc, em thấy nó được đấy chứ! Để chúng nó chơi với nhau cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."

"Chưa chắc đã là chuyện xấu?" Ba Xuân Quả kích động đến mức sắp lật tung cả trần nhà, "Em dạy con gái như thế đấy hả? Ở trường em cũng dạy học sinh của em thế à? Bây giờ nó không chịu chú tâm học hành, nhỡ đâu thi trượt đại học thì sao?"

"Ai nói nó như thế này là sẽ thi trượt đại học? Học sinh em dạy đứa nào chả hóa rồng hóa phượng? Còn giỏi gấp mấy lần đám học trò mọt sách của anh." Mẹ Xuân Quả vừa nói vừa cười, "Em thấy anh chẳng qua là đang ghen tị thôi. Con gái mới có cậu bạn trai thân thiết một tí thôi mà anh đã khó chịu thế này. Sau này mà Xuân Quả đi lấy chồng thật chắc anh khóc sướt mướt quá?!"

"Em, em thật là... Haizzz!" Ba Xuân QUả tức sôi lên như siêu nước đang sủi tăm, quay người lườm nguýt vợ một cách bất lực, rồi lại thở dài, "Thôi thôi, lần này cứ để cho nó đi vậy. Anh nghe nói vài hôm nữa là trường trung học Đom Đóm tổ chức lễ động thổ công trình sân vận động rồi. Dù sao trên ngọn núi đó cũng có nhiều kỉ niệm của Xuân Quả và thằng bé ấy, giờ núi Mậu Sơn biến mất chắc nó buồn lắm.... Cứ để nó vượt qua giai đoạn này bằng cách nó muốn vậy..."

Trong khi ba mẹ đang tranh luận gay gắt ở nhà, thì đúng như phán đoán của mẹ Xuân Quả, cô bé đang khoác ba lô bước xuống từ một chiếc xe buýt, nhưng nơi mà cô bé đang đứng không phải là trước cổng trường trung học Đom Đóm, mà là bên cạnh cổng trường trung học Minh Hòa.

Reng reng reng...

Trường trung học Minh Hòa ở cách nhà Xuân Quả khá xa, nên khi Xuân Quả tới được cổng trường thì tiếng chuông báo giờ vào học đã reo lanh lảnh.

Như một phản xạ có điều kiện, nghe thấy tiếng chuông vào học là Xuân Quả lại thấy trong lòng thắt lại, nhưng nhớ đến gương mặt của Thương Không Lẫm... à không, nhớ đến gương mặt của Phàn Âm, Xuân Quả khẽ hít một hơi để định thần lại.

"Hôm nay mình cố tình trốn học không phải để đi chơi, tối hôm đó Phàn Âm chẳng nói gì mà lẳng lặng bỏ đi, ngày hôm sau trường mình đã công bố thông báo xử phạt bọn mình. Nhưng từ đó không thấy cậu ta xuất hiện ở trường trung học Đom Đóm nữa. Khó khăn lắm mình mới nghe ngóng được thông tin là cậu ta đã trở về trường trung học Minh Hòa. Hôm nay mình tới đây là để tìm cậu ta hỏi cho, rốt cuộc tại sao cậu ta phải đóng giả Thương Không Lẫm và nói với mình những điều đó, làm cho mình những chuyện đó... Những điều cậu ta nói và làm, rốt cuộc những gì là thật, những gì là giả... Còn nữa, Thương Không Lẫm thật sự đang ở đâu?"

Nghĩ đến đây, tâm trạng Xuân Quả lại trở nên nặng nề. Cô bé nhìn quanh quất rồi bước tới phía sau một cây ngô đồng được trồng bên cạnh bức tường vây của trường trung học Minh Hòa, nhẹ nhàng trèo lên tường dưới sự "bao che" của thân cây to lớn xù xì, rồi nhảy xuống khuôn viên trường trung học MInh Hòa.

Phạch phạch!

Xuân Quả nhảy từ trên tường bao xuống, đắc ý phủi sạch đất cát bám trên tay, khom người ngó nghiêng xung quanh.

Trường trung học Minh Hòa là một ngôi trường được quy hoạch tinh tế và đẹp đẽ như khu lâm viên Tô Châu, khắp nơi toàn là núi và suối nhân tạo, còn có cả những khoảng rừng trúc yên tĩnh.

Xuân Quả men theo con đường nhỏ,  thưởng thức cảnh sắc của trường trung học Minh Hòa, rồi đi tới chỗ thông báo trong vô thức.

Cả trường mình vui! Hoàng tử của trường trung học Minh Hòa - Phàn Âm đã trở về!

Đặc san Phẩm chất hoàng tử Phàn Âm - Người biên soạn: Đội cận vệ của Hoàng tử Phàn Âm.

Nhìn thấy tấm áp phích to tổ chảng dán trên bảng thông báo, Xuân Quả bất giác rùng mình ớn lạnh.

Đội ... đội cận vệ của Hoàng tử Phàn Âm? Sao tên này đi đâu cũng được tụi con gái vây quanh thế nhỉ?

Xuân Quả đau xót nghĩ thầm, đang tiu nghỉu thì bỗng nhiên ánh mắt Xuân Quả khựng lại, trong phút chốc đã bị hút chặt vào những tấm ảnh dán trên tờ áp phích.

Năm 2008, Hoàng tử Phàn Âm đoạt giải quán quân cuộc thi hùng biện khối lớp 10 trường trung học MInh Hòa.

Năm 2008, Hoàng tử Phàn Âm đoạt giải cầu thủ ngôi sao kiêm xạ thủ xuất sắc nhất trong giải bóng rổ liên kết của thành phố Cảnh Minh.

Năm 2008, Hoàng tử Phàn Âm đứng đầu kì thi vào cấp 3 của thành phố Cảnh Minh.

Năm 2008, Hoàng tử Phàn Âm đoạt giải nhất cuộc thi piano dành cho học sinh cấp 3 của thành phố Cảnh Minh.

.......

Năm 20009, Hoàng tử Phàn Âm đoạt giải nhất cuộc thi hỏi đáp về tri thức sinh vật học dành cho học sinh cấp 3 của thành phố Cảnh Minh.

Ngày 3 tháng 5 năm 2009, Hoàng tử Phàn Âm chuyển trường, cả trường buồn đau.

Ngày 30 tháng 5 năm 2009, Hoàng tử Phàn Âm trở về, cả trường mừng vui!! 

Nhìn hình ảnh phong độ của Phàn Âm trong những tấm ảnh và "lịch sử huy hoàng" được chú thích dưới mỗi tấm ảnh của cậu ta, tim Xuân Quả bỗng nhiên đập thình thịch. Cô bé ngạc nhiên đến mức mồm há hốc to hơn cả cái chậu rửa mặt, gần như có thể đút vừa cả một quả dưa hấu.

Tuy vẫn biết là Phàn Âm giỏi cả học hành lẫn thể thao, nhưng không ngờ cậu ta lại giỏi tới mức này. Đúng alf thần đồng. Nhưng mà.... Bình thường mình cũng đâu có thấy cậu ta học hành gì mấy đâu. Chẳng lẽ cậu ta có đến hai cái đầu à?

Xuân Quả thầm nghĩ mà toát mồ hôi hột. Cô bé thở dài, ánh mắt vô tình lướt qua một tấm áp phích khác dán ngay cạnh tấm áp phích cầu kì kia, nhưng tấm này thì nhìn thê thảm như lệnh truy nã. Mà tấm áp phích này đúng là một tờ lệnh truy nã thật...

Lệnh truy sát giang hồ.

Theo báo cáo của 2 thành viên đội cận vệ, vào một buổi tối cách đây 2 tuần, họ đã tận mắt nhìn thấy Hoàng tử Phàn Âm bị một con nhỏ ở trường trung học Đom Đóm ve vãn, hơn nữa thái độ của nhỏ này đối với Hoàng tử Phàn Âm rất lẳng lơ, hết sức vô lí.

Để bảo vệ cho sự an toàn của Hoàng tử Phàn Âm và thể hiện sự phẫn nộ của tất cả những người ngưỡng mộ Hoàng tử, đội cận vệ Hoàng tử Phàn Âm ra lệnh truy nã con nhỏ nói trên, đồng thời công bố hình ảnh của nhỏ đó ở phía dưới.

 Nếu các bạn ở trường trung học Minh Hòa nhìn thấy con nhỏ này, xin hãy nhanh chóng áo lại hành tung của nó về trụ sở của Đội cận vệ Hoàng tử Phàn Âm - phòng 204 tầng 2, khu nhà danh cho các Câu lạc bộ. Đội cận vệ chắc chắn sẽ "thế vương hành đạo", tiêu diệt triệt để ý đồ bất chính của nhỏ đối với Hoàng tử Phàn Âm.

Đội cận vệ Hoàng tử Phàn Âm trường trung học Minh Hòa.

Nhìn thấy lệnh truy nã mà mồ hôi trên trán Xuân Quả vã ra như mưa, rồi đến lúc nhìn thấy hình vẽ "nữ tội nhân" ở phía dưới tờ truy nã thì hai chân lập tức mềm nhũn, đến mức suýt nữa thì ngã phịch xuống đất.

Chết tiệt! Rốt cuộc là ai vẽ bức hình này thế? Vẽ gì mà nhìn khiếp quá! Không cần suy nghĩ gì nhiều cũng biết con nhỏ bị nhắc đến trong tờ lệnh truy nã này chắc chắn là mình, nhưng bức hình này rốt cuộc là vẽ cái của nợ gì vậy? Ngựa à? Mà nhìn như một con ngựa đang trong thời kì cần bạn tình... Trình độ vẽ vời thế này mà cũng dám dày mặt cầm bút à? Khuôn mặt này chả có gì giống mình cả.

"Đáng... đáng ghét...."

"Này, cậu ở lớp nào đấy? Sao xem đặc san về hoàng tử Phàn Âm say sưa thế, cậu là fan của hoàng tử à?"

Đúng lúc Xuân Quả đang định xem lại mấy bức ảnh của Phàn Âm và chửi rủa cậu ta thì một giọng nói the thé đột nhiên vang lên phía sau. Xuân quả giật mình quay lại thì thấy ba nhỏ nữ sinh mặc đồng phục trường trung học Minh Hòa đang đứng chống nạnh, mỗi đứa cầm một cây vợt cầu lông trong tay và đang săm soi mình.

"Ý? Tôi.... Tôi là..."

"Sao cậu không mặc đồng phục? Mà cậu trông có vẻ lạ mặt..." Đứng phía trước là một con nhỏ có thân hình cao lêu nghêu và gầy gò như cọng rơm khô. Chẳng hiểu sao Xuân Quả vừa nhìn thấy nhỏ ta là lập tức liên tưởng ngay đến đội trưởng Đội hộ vệ Thương Không Lẫm ở trường trung học Đom Đóm. Nếu 2 người bọn họ mà đứng cạnh nhau thì vừa hay tạo thành một số 10 hoàn hảo.

Tưởng tượng ra cảnh hai con nhỏ kia đứng cạnh nhau tạo thành số 10,Xuân Quả không kìm nổi nên đột nhiên bật cười thành tiếng.

"Này, có gì buồn cười hả?" Thấy Xuân Quả cười ngặt nghẽo một mình, con nhỏ cao kều cau mày khó chịu rồi nhẹt giọng nói ra, "Bất kể là cậu ở lớp nào, nếu đã ngưỡng mộ Hoàng tử Phàn Âm thì phải tuân thủ quy định do Đội cận vệ Hoàng tử Phàn Âm đề ra, khi ngắm ảnh hoàng tử, khoảng cách giữa mặt và ảnh phải giữ ở mức 20 cm trở lên, vừa rồi khoảng cách giữa mặt cậu với ảnh của hoàng tử là quá gần so với mức 20 cm. Như thế là phạm tội khi quân."

"Đội cận vệ của Hoàng tử Phàn Âm..." Nghe con nhỏ cao kều tự xưng danh, Xuân Quả lẩm nhẩm nhắc lại, rồi đột nhiên, dường như vừa nhớ ra điều gì, người cô bé co rúm lại như bị dây da trói chặt.

Thảm rồi. Mấy con nhỏ này chính là cái tụi đã ra lệnh truy sát mình. Nhỡ mà mình để lộ thân phận ngay tại sào huyệt của tụi nó thì....

Phập phập phập!

Nghĩ đến cảnh mấy cao thủ võ lâm trong phim truyền hình dài tập dùng kiếm chém dưa loạn xạ, Xuân Quả nuốt nước bọt một cách khó khăn, mồ hôi chảy dọc sống lưng, thấm ướt hết cả áo.

"Hừm? Sao tôi lại thấy hình như trông cậu quen quen?" Con nhỏ cao kều đột nhiên phát giác ra điều gì, bèn săm soi Xuân Quả bằng đôi mắt nheo nheo sưng húp như cá mập goblin*.

<(*) Cá mập Goblin, còn có tên là cá mập yêu tinh, loài cá mập biển sâu, kì dị, xấu xí>

Xuân Quả ngớ người, vội vàng phồng má lên cười hơ hơ như ngớ ngẩn.

"À... à thì... chúng... chúng ta là bạn học mà, đương nhiên là cậu sẽ thấy mặt mình quen rồi!"

"Này, cậu phồng má lên làm cái gì thế? Phụt hết hơi trog miệng ra mau!" Con nhỏ cao kều trừng mắt khó chịu, nghiến giọng ra lệnh cho Xuân Quả.

"Không, không được! Mình... mình bị đau răng! Phải làm thế này mới đỡ đau!" Xuân Quả toát mồ hôi hột, cố gắng giải thích một cách khó khăn.

Con nhỏ cao kều ngoái đầu lại ra hiệu cho hai nhỏ đứng sau lưng. Hai nhỏ này bèn lập tức tiến tới trước mặt Xuân Quả, mỗi đứa lấy một tay ép chặt hai má Xuân Quả từ hai bên.

Phụt!

Bị ép buộc bằng vũ lực nên Xuân Quả phụt hết sạch hơi trong miệng, thuận đà nên dẩu luôn cả môi lên.

"Lại gì nữa thế?" Nhỏ cao kều hỏi.

"Nhiệt miệng! Mình bị nhiệt miệng! Thả môi ra là đau lắm!" Xuân Quả ú ớ giải thích.

"Thế sao vừa nãy cậu lại không thấy đau? Thả môi về như cũ cho tôi! Dẩu mỏ cong tớn lên thế kia, cậu tưởng mình là chim gõ kiến đấy hả?" < Thấy giống phiên bản Chaien ^_^...>

Nghe thấy nhỏ cao kều nói vậy, hai nhỏ còn lại quay sang nhìn nhau rồi lại tiếp tục "dùng hình", ra sức kéo môi Xuân Quả xuống.

"Các cậu đang làm gì ở đây thế? Thầy đang gọi các cậu đấy."

Đúng lúc này, một giọng con gái vang lên từ chỗ cách bảng thông báo không xa. Xuân Quả ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn theo, thì phát hiện ra chính là hai con nhỏ mà mình chạm mặt vào chiều tối ngày hôm đó, đang vừa vẫy tay gọi con nhỏ cao kều vừa tiến về phía mình.

Thôi xong rồi, nếu để tụi nó nhìn thấy mình thì không bị bại lộ mới là lạ.

"Ý? Cậu?"

"Ôi.... Thảm rồi..."

Vì mải nghĩ xem làm thế nào để không bị hai nhỏ kia phát hiện nên Xuân Quả hoàn toàn không nhận ra là hai nhỏ đứng cạnh đã thả tay xuống, còn gương mặt Xuân Quả đã trở về trạng thái bình thường.

Một trong hai nhỏ kia nhìn thấy Xuân Quả, liền trợn tròn mắt kinh ngạc, sau khi chết lặng trong một giây ngắn ngủi, nhỏ ta giơ tay chỉ thẳng vào Xuân Quả hét lớn như thể vừa phát hiện ra gián điệp nhà nước.

"Nó! Là nó! Nó chính là con nhỏ bị nhắc tới trong lệnh truy sát! Tối hôm đó bọn mình đã nhìn thấy nó đi cùng Hoàng tử Phàn Âm!!"

"Cái gì? Quả nhiên là nó! Thảo nào lúc đầu mình cứ cảm thấy nó giống khuôn mặt trong bức hình thế không biết!"

"Đừng nói nữa, mau bắt nó lại ngay!"

Dưới sự nhắc nhở của con nhỏ vừa phát hiện ra Xuân Quả, những thành viên của đội cận vệ Hoàng tử Phàn Âm bắt đầu "truy kích" cô bé.

Xuân Quả ôm ba lô tháo chạy, bổ nhào tứ phía như con chuột chạy băng qua đường, còn bè lũ đang gào thét đòi chém giết đằng sau càng ngày càng hùng hổ.

Đáng ghét... Tuy mình rất tự tin vào thể lực của bản thân, nhưng bị nhiều người đuổi theo thế này, lại cộng thêm việc không thông thuộc địa hình ở trường trung học Minh Hòa, nên sớm muộn gì cũng bị tụi nó tóm được! Mà vừa rồi con nhỏ cao kều lại còn nói trông mình giống cái mặt ngựa xấu xí trong bức hình nữa chứ! Giống ở chỗ quái nào chứ?! Đáng ghét! Sau này có cơ hội, mình nhất định sẽ tới tìm tụi nó làm cho ra nhẽ!

"Bắt lấy nó! Bắt lấy con nhỏ thối tha đó!"

"Đáng ghét! Dám làm ô uế Hoàng tử Phàn Âm thuần khiết của chúng ta! Mọi người đừng cho nó thoát!"

"Dám to gan xộc đến trường mình, phải khiến cho nó mãi mãi không thoát ra được khỏi cổng trường trung học Minh Hòa!!"

Những tiếng la hét ngày càng hung tợn của đám nữ sinh kia cứ bám chặt theo sau Xuân Quả như cái đuôi nhằng nhẵng, càng lúc lại càng gần hơn!

Xuân Quả đã chạy liên tục gần 20 phút, mệt đến mức sắp kiệt sức, thì đột nhiên, mũi chân cô bé vấp phải một hòn đá, trong chớp mắt, cơ thể bị mất thăng bằng rồi ngã ụp xuống đất.

Bịch bịch bịch bịch!

Tụi con gái đuổi theo sau Xuân Quả nhào xuống mắt đất, rồi đè thẳng lên Xuân Quả như những tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống, ép chặt cô bé xuống nền đất.

Chết tiệt... Mấy con nhỏ này nghĩ mình là núi Ngũ Chỉ* chắc? Sao kéo nhau đè hết lên người mình thế này?!

<(*) Núi Ngũ Chỉ (Ngũ Chỉ sơn): Núi cao nhất ở đảo Hải Nam (TQ), gắn với nhiều thần thoại>

Xuân Quả vừa gắng sức giãy giụa bên dưới mấy nhỏ nữ sinh đang kêu oai oái vừa đau khổ rủa thầm trong lòng, cuối cùng, không thể chịu đựng nổi sức nặng đang đè trên người, cô bé đành kêu cứu thảm thiết.

"Cứ... cứu tôi với! Thương Không Lẫm... à quên... Phàn Âm! Cứu tôi!"

"Ý? Anh Đào, cậu đang gọi tôi à?"

Xuân Quả vừa dứt lời thì một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên trên đầu.

Xuân Quả lặng người, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một anh chàng đẹp trai tới mức không biết phải tả thế nào đang dùng một đầu ngón tay đỡ quả bóng rổ xoay tít, và đang nhìn mình một cách hào hứng.

Là Phàn Âm! Nhưng lại có chút gì đó không giống Phàn Âm... So với Phàn Âm của trường trung học Đom Đóm thì hình như kiểu tóc của cậu ta có hơi khác, những sợi tóc mềm mại suôn mượt buông rủ trước đây giờ dựng ngược lên một cách bướng bỉnh không theo trật tự gì cả, khiến cậu ta trông bớt "baby" đi, nhưng lại càng đẹp trai và ngang tàng hơn. Trên người cậu ta bây giờ không còn là chiếc áo đồng phục mùa hè màu trắng của trường trung học Đom Đóm, mà là một chiếc áo sơ mi dài tay màu lam nhạt, một chiếc cà vạt tối màu thắt hờ hững trên ngực, phấp phới bay theo cơn gió vừa thổi qua làn tóc.

"Thương...à, không phải.... Phàn, Phàn Âm?" Xuân Quả nhìn anh chàng đang đứng trước mặt, giọng điệu có vẻ không chắc chắn.

"Hoàng tử Phàn Âm! Sao cậu lại tới đây?"

"Hoàng tử Phàn Âm! Xin cậu hãy lùi lại! Con nhỏ này tới đây ve vãn cậu, đã bị chúng tôi khống chế rồi, cậu đừng lo!"

"Hoàng tử Phàn Âm, con nhỏ này dám lén lút chạy tới trường ta, chắc chắn là muốn lén lút tấn công cậu. Xin cậu hãy cẩn thận!"

Mấy nhỏ nữ sinh đang đè lên người Xuân Quả tầng tầng lớp lớp, vừa nghe thấy giọng của Phàn Âm thì đứa nào đứa nấy bật phắt dậy như lũ cún vừa nghe thấy lệnh chủ, mắt long lanh nhìn Phàn Âm rồi ngoáy đuôi tít mù.

Xuân Quả xoa xoa tấm lưng vừa bị mấy nhỏ kia đè cho suýt bẹp dí, chật vật đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net