Tập 2_chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 04: Đau thương - Trận quyết chiến - Cuộc phản kháng khốc liệt

(Sadness - The Decisive Battle - Deperate Resist)


Đùng đùng đùng...

Như để tưởng niệm Thương Không Lẫm, kể từ sau khi Xuân Quả và Phàn Âm từ biệt cậu bạn trên đỉnh núi, bầu trời lúc nào cũng bị những đám mây đen dày đặc bao phủ.

Buổi tối hôm đó, sau khi xuống khỏi ngọn núi, Xuân Quả lảo đảo về nhà dưới sự hộ tống của Phàn Âm, tựa như một cái xác không hồn. Cô bé ngồi ôm đôi chân co quắp trên giường, nụ cười đẹp tựa như hoa dành dành đang nở của Thương Không Lẫm cứ hiện lên trong đầu, rồi lại từ từ biến mất như mây  mù bị gió thổi tan. Cô bé nhắc đi nhắc lại trong đầu câu nói "Thương Không Lẫm chết rồi... Thương Không Lẫm đã chết rồi..." như thể đang ép mình học thuộc bài. Cứ như thế đến ngày thứ 3, cô bé vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc về cái chết của Thương Không Lẫm, vẫn cứ cảm thấy điều này không phải là thật, và khó lòng chấp nhận.

Và điều khiến cô bé còn khó chấp nhận hơn nữa, đó là lễ động thổ công trình sân vận động của trường trung học Đom Đóm cuối cùng cũng đã bắt đầu.


Buổi sáng hôm đó, bầu trời của một ngày đầu tháng 6 bị mây đen u ám phủ kín một cách bất thường, chiếu xuống cả thành phố Cảnh Minh những ánh sáng xám xịt và mờ mịt.

Trong khuôn viên của trường trung học Đom Đóm, học sinh toàn trường đang xếp hàng ngay ngắn, tập trung trên sân vận động cũ. Trên bục chủ tịch, thầy hiệu trưởng đứng sau micro, tay cầm bài phát biểu, dõng dạc cất lời.

"....Hôm nay là ngày khởi công xây dựng sân vận động mới của trường trung học Đom Đóm, rồi mai đây, trường trung học Đom Đóm sẽ có một sân vận động có vị trí cao nhất, thiết bị hiện đại nhất thành phố Cảnh Minh. Không lâu sau đó, chúng ta sẽ chào đón giải bóng đá liên kết giữa các trường trung học toàn thành phố mùa thứ 5."

Bộp bộp bộp bộp....

Thầy hiệu trưởng cổ rướn cao giọng, cả sân vận động vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Lúc này, Xuân Quả đang đứng trong hàng ngũ của khối lớp 10. Cô bé ủ rũ quay sang nhìn vị trí lẽ ra là chỗ của Phàn Âm, trong lòng nặng như đeo chì.

Sau khi kết thúc lễ khai mạc vào buổi sáng, nhà trường sẽ tổ chức một cuộc thi đấu giao hữu trên sân vận động cũ. Nghe nói lúc đó sẽ có rất nhiều lãnh đạo và đại biểu học sinh của các trường bạn tới xem, và còn có rất nhiều phóng viên báo đài cũng đến để lấy tin và phỏng vấn.

Sau khi kết thúc cuộc thi đấu giao hữu, lễ động thổ sẽ chính thức bắt đầu, sau đó công nhân xây dựng sẽ ngày đêm đào bới khu rừng để xây sân vận động mới.

"Rất nhanh thôi, thời khắc của trận quyết chiến cuối cùng giữa Rừng đom đóm và con người sắp đến rồi... Vào thời khắc cuối cùng đó, tất cả cư dân của Rừng đom đóm đều sẽ nỗ lực phản kháng để bảo vệ ngôi nhà chung của chúng tôi." 

Câu nói của cậu bạn bí ẩn trong rừng lại vang lên bên tai Xuân Quả.

Xuân Quả cắn chặt môi, một tay giữ chiếc nhẫn trên ngực, thở dài nặng nề....Đã không còn cách nào ngăn cản được nữa rồi sao? Lẽ nào cái chết sẽ là kết cục cuối cùng của Rừng đom đóm?

Nghĩ đến đây, Xuân Quả bất lực nhắm mắt lại và cúi đầu buồn bã.

Một cơn gió thổi qua bầu trời phía trên trường trung học Đom Đóm mang theo nỗi bất an, như thể đang cảnh báo tai ương sắp ập xuống.

Sau khi bài phát biểu dài lê thê của lãnh đạo nhà trường kết thúc, đám học trò lần lượt giải tán, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi đấu giao hữu buổi chiều.

"Oa, anh Hắc Kì lượng đăng kí tham gia cuộc thi bắn tên buổi chiều này."

"Bắn tên? Mình không biết là anh Hắc Kì Lượng còn biết bắn tên nữa đấy."

"Bình thường anh Hắc Kì Lượng đã rất 'cool', nếu mà cầm cung tên nữa thì chắc đẹp trai lắm!"

Bên đường chạy của sân vận động cũ, Hắc Kì Lượng đang thu xếp cung tên và những dụng cụ chuẩn bị cho cuộc thi bắn cung buổi chiều. Tụi con gái đang bận chuẩn bị cho cuộc thi điền kinh thì lũ lượt kéo sang vây quanh Hắc Kì Lượng và hào hứng bàn tán.

"Ha ha, bình thường tôi toàn ở trong câu lạc bộ sinh vật, nên chắc ấn tượng của mọi người về tôi hầu như đều gắn chặt với chiếc áo Blouse trắng của câu lạc bộ sinh vật nhỉ?" Hắc Kì Lượng vừa nhã nhặn mỉm cười với mấy cô nàng xung quanh, vừa đeo thử đôi găng tay bằng da và nắm thử để cảm nhận độ mềm.

"Nói lại thì trường ta có thể xây dựng sân vận động mới một cách thuận lợi đều là nhờ anh Hắc Kì Lượng nhỉ!"

"Đúng thế đúng thế! Cái bạn Xuân Quả ở lớp 258 khối lớp 10 hình như cả ngày ăn xong không có việc gì làm, suốt ngày hô hào bảo vệ rừng, mệt chết đi được."

"Gì chứ, chẳng phải lúc đó chính cậu đã kí tên vào bức thư thỉnh cầu của cậu ta à?"

"Đấy là tại mình nể mặt Thương Không Lẫm, được chưa? Nhưng bây giờ Thương Không Lẫm đã bị đình chỉ học vì con nhỏ đó rồi. Đúng là con yêu tinh chuyên hại người."

"Đúng đúng! Nhưng mà các cậu đã nghe nói gì chưa, tên thật của Thương Không Lẫm không phải là Thương Không Lẫm, mà là Phàn Âm."

"Này này này! Mấy người các cậu chỉ biết nói xấu sau lưng người khác thôi hả?"

Một tiếng kêu quái đản vang lên từ chỗ cách đó không xa. Hắc Kì Lượng và tụi con gái đứng xung quanh đồng loạt ngoảnh đầu lại thì thấy Thái Khả Phu cùng với 'Tứ tiểu thiên nga' tức tối hùng hổ xông đến, và đi sau cách họ không xa là Xuân Quả với vẻ mặt nghiêm túc.

Cả bọn bước tới chỗ đám đông. Thái Khả Phu đang định xông lên trước để lí sự với Hắc Kì Lượng về chuyện ở nhà thể dục tối hôm trước, thì Xuân Quả vội vàng đưa tay ngăn lại, rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho Thái Khả Phu, bảo cậu ta bình tĩnh.

Thái Khả Phu nghiến răng uất ức, hậm hực thu lại nắm đấm đang siết chặt đến mức nổi gân xanh.

Xuân Quả thở hắt một hơi, định thần lại rồi tiến về phía Hắc Kì Lượng thêm một bước, dường như trong đôi mắt điềm tĩnh ấy đang cuộn dâng một tâm trạng phức tạp không tài nào miêu tả nổi.

"Anh Hắc Kì Lượng, em nghe nói anh đã đăng kí tham gia cuộc thi bắn cung chiều nay, không biết anh có muốn giao lưu với em một chút không?"

"Giao lưu à?" Hắc Kì Lượng chăm chú nhìn Xuân Quả, khóe mắt thoáng hiện lên một nét cười, "Nếu Xuân Quả có hứng thú thì tôi đồng ý thôi. Nhưng chắc Xuân Quả không phải chỉ muốn giao lưu học hỏi kinh nghiệm bắn cung với tôi đâu nhỉ?"

Nghe thấy Hắc Kì Lượng nói vậy, Xuân Quả lặng người, nhưng rất nhanh sau đó, cô bé hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Anh Hắc Kì Lượng, em muốn so tài bắn cung với anh quả đúng là không phải vì muốn giao lưu học hỏi... Em không biết phải miêu tả chuyện này với anh như thế nào, bởi vì thực ra có nhiều thứ chính em cũng không hiểu.... Hắc Kì Lượng, sau khi buổi lễ động thổ xây dựng sân vận động mới chiều nay kết thúc, đội thi công sẽ bắt đầu phá hủy Rừng đom đóm, chuyện này sẽ dẫn đến một cuộc chiến giữa Rừng đom đóm và chúng ta. Một khi trận chiến này bắt đầu, cho dù là chúng ta hay Rừng đom đóm thắng, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

Nghe những lời miêu tả gấp gáp của Xuân Quả, Hắc Kì Lượng im lặng trong giây lát, gương mặt vẫn tiếp tục hiện lên nụ cười điềm đạm quen thuộc," Vậy thì, Xuân Quả, em muốn thế nào đây?"

"Anh Hắc Kì Lượng, em muốn đánh cược với anh, em sẽ không bao giờ làm phiền anh vì bất cứ chuyện gì liên quan đến Rừng đom đóm nữa. Nhưng nếu anh thua, em mong anh có thể nói rõ sự thật về "Bản thiết kế xây dựng sân vận động mới cho trường trung học Đom Đóm" với toàn thể giáo viên và học sinh nhà trường cũng như các phóng viên đến đây chiều nay."

"Xuân Quả, rốt cuộc là em đang nói gì vậy? Cái gì mà chiến tranh với chả không chiến tranh, em đọc nhiều truyện tranh tuổi teen quá rồi hả?"

"Đúng đấy, việc xây dựng sân vận động mới đâu phải là ý của một mình Hắc Kì Lượng, tụi này cũng thấy là thà khai thác khu rừng đó thành sân vận động mới còn hơn là để nó hoang tàn một đống như thế, mà lại có khả năng làm hại đến các bạn trong trường nữa chứ."

"Đúng vậy, anh Hắc Kì Lượng không so tài với cậu đâu. Mà cung tên nặng thế này cậu có nhấc nổi không?"

"Ha ha ha!"

Tụi con gái đứng vây quanh cười miệt thị Xuân Quả. Thái Khả Phu và 'Tứ tiểu thiên nga' tức tối nghiến chặt răng, nhào tới định cho tụi nó một trận.

"Khoan đã! Thái Khả Phu! Tứ tiểu thiên nga!" Xuân Quả hét lên ngăn bọn Thái Khả Phu. Cô bé dùng ánh mắt ép họ bình tĩnh lại, rồi quay sang nhìn Hắc Kì Lượng, "Anh Hắc Lì Lượng, tuy em biết là anh ghét Rừng đom đóm là vì chuyện của ba anh, nhưng sự việc thật ra không giống như anh nghĩ đâu. Trước khi qua đời, ba anh quyết định không công bố bản thiết kế quy hoạch kia, vì bác ấy đã trở thành bạn của Rừng đom đóm. Và bác ấy  chết không phải là do bị Rừng đom đóm hãm hại."' Nói đến đây, giọng nói của Xuân quả run run, mang theo sự thỉnh cầu, "Tuy em không có đầy đủ chứng cứ để chứng minh việc này, nhưng bây giờ người có thể cứu được Rừng đom đóm chỉ có một mình anh mà thôi."

"Rất xin lỗi, Xuân Quả!" Hắc Kì Lượng cười nhạt, đôi mắt hiện lên sự phẫn nộ và oán hận sâu sắc, "Nếu em đã không ó chứng cứ nào để chứng minh nguyên nhân cái chết của ba anh, thì tại sao anh lại phải chơi trò đánh cược này với em?"

"Chuyện này..."

"Đây không phải là đánh cược, mà là thách thức!"

Xuân Quả đang nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Hắc Kì Lượng như thế nào, thì đúng lúc đó, phía sau Xuân Quả đột nhiên vang lên một giọng nói êm ái quen thuộc.

Tim Xuân Quả đập thình thịch. Trước khi cô bé kịp quay đầu lại nhìn phía sau lưng, thì tụi con gái đứng quanh đó đã hét lên ầm ĩ vì phấn khích.

"Á á á! Là Thương Không Lẫm! Thương Không Lẫm quay về rồi!"

"Không! Phải là Phàn Âm mới đúng! Mình đã nói bao nhiêu lần rồi, tên thật của Thương Không Lẫm là Phàn Âm!"

"Ai mà để ý nhiều chuyện thế chứ! Tóm lại Thương Không Lẫm quay về là tốt quá rồi!Ôi! Chúa ơi! Con cảm thấy như linh hồn mà Thương Không Lẫm đã lấy đi khi cậu ấy rời khỏi đây đã trở lại với thể xác. Thương Không Lẫm!"

"He he he, chào mọi người." Phàn Âm vừa đi vừa mỉm cười vẫy tay một cách hào phóng với đám con gái đang kêu gào tên mình, cứ như một ngôi sao lớn đang sải bước trên thảm đỏ.

Nhìn Phàn Âm toàn thân phát sáng như thể đã hội tụ hết tất cả ánh sáng của các vì sao trong vũ trụ, tâm trạng của Xuân Quả bỗng trở nên phức tạp như lọ gia vị vừa bị đánh đổ.

"Công tử bột? Sao cậu lại đến đây?!" Thái Khả Phu nhìn Phàn Âm đang bước lại gần một cách đầy tự tin, tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

"He he, tôi có nói là tôi sẽ không bao giờ quay lại đâu?" Phàn Âm mỉm cười nhìn Thái Khả Phu một cách tinh quái và hỏi vặn lại, rồi quay sang dịu dàng nhìn Xuân Quả lúc này đang hoang mang, đưa tay xoa đầu cô bé, "Tôi xuất hiện ở đây là chuyện kì lạ lắm sao? Trường trung học Đom Đóm mời các bạn tham gia cuộc thi điền kinh chiều nay, nên tôi cũng đăng kí tham gia."

"Ý? Cậu, cậu cũng đăng kí tham gia à?" Xuân Quả chẳng để ý tới ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao tẩm độc của đám con gái xung quanh, mừng rỡ hỏi Phàn Âm, "Nói thế nghĩa là chiều nay cậu sẽ ở đây?"

"Đúng thế." Phàn Âm vừa nói vừa nháy mắt với Xuân Quả, đôi mắt đẹp như ngọc trai đen lấp lánh sự dịu dàng làm lay động con tim, "Sao tôi có thể để Anh Đào một mình đối mặt và chịu đựng những chuyện sắp xảy ra chứ?"

Xuân Quả nhìn Phàn Âm, cổ họng bỗng nghẹn ngào.

"Này này! Công tử bột, rốt cuộc là cậu tới đây làm gì? Quay phim thần tượng à?" Thái Khả Phu khoanh tay đứng một bên, hậm hực nhìn Phàn Âm và Xuân Quả đang chìm đắm trong thế giới chỉ có hai người, ấm ức càu nhàu.

Phàn Âm nhìn Thái Khả Phu mà bật cười, rồi lại quay sang Hắc Kì Lượng.

"Anh Hắc Kì Lượng, nếu như tôi có cách chứng minh được những gì Xuân Quả vừa nói là sự thật, thì anh sẽ chấp nhận lời thách thức, đúng không? Nhưng trước đó, tôi phải nói rõ, để Xuân Quả so tài với anh thì không công bằng, nên để tôi so tài với anh thay cậu ấy."

"Cái gì? Đợi đã, công tử bột! cậu dựa vào cái gì mà so tài với Hắc Kì Lượng thay bé Xuân Quả hả? Phải là Thái Khả Phu này mới đúng." Thấy Phàn Âm lại sắp ra tay, Thái Khả Phu tức tối nhảy đến giữa Phàn Âm và Hắc Kì Lượng, rối rít khoa chân múa tay đến mức mặt đỏ bừng bừng.

Phàn Âm thở dài ngán ngẩm, rồi giơ một cánh tay ra trước mặt Thái Khả Phu.

"Làm, làm gì thế? Muốn bắt tay để thừa nhận lỗi lầm của mình à? Hứ! Coi như cậu cũng biết điều đấy." Thái Khả Phu vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Phàn Âm ra vẻ khoan hồng độ lượng, nhưng đúng lúc tay Thái Khả Phu bị Phàn Âm nắm chặt, một cơn đau nhói tim lập tức khiến bộ mặt Thái Khả Phu nhăn nhó như tờ giấy bị mua vò nát.

"Á á! Công , công tử bột! Cậu, cậu làm gì thế hả?! Đau, đau chết mất!"

"Đại ca! Đại ca! Đại ca không sao chứ?"

"Phàn Âm! Cậu, cậu mau buông tay ra! Cậu muốn bóp chết đại ca của tụi tôi hả?" 

'Tứ tiểu thiên nga' sốt sắng thúc giục Phàn Âm. Phàn Âm mỉm cười rồi buông lỏng tay, Thái kHả Phu lập tức ôm lấy bàn tay vừa bị bóp chặt đến mức trắng bệch mà thở hồng hộc.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hắc Kì Lượng khoanh tay mỉm cười như có thâm ý gì đó.

Xuân Quả hơi có chút kinh ngạc, cô bé nhìn Phàn Âm với đôi mắt mơ hồ.

"Đáng ghét.... Không ngờ thằng công tử bột này lại khỏe thế. Tôi biết rồi, để cậu thay Xuân Quả là được chứ gì, kéo cái gì mà kéo. Hứ!" Nói xong, Thái Khả Phu ôm tay uất ức lườm Phàn Âm và Hắc Kì Lượng, rồi đau đớn tránh sang một bên.

"Tôi đoán là bây giờ anh đã không còn đủ tự tin để nhận lời thách thức của tôi nữa rồi nhỉ?"

Phàn Âm quay sang nhìn Hắc Kì Lượng, chỉ mới nói có một câu đơn giản, mà con mắt của Hắc Kì Lượng đã ánh lên sự đen tối khó hiểu.

"Ha ha, Phàn Âm thật là biết đùa đấy!" Hắc Kì Lượng cười ra vẻ không đồng tình, "Nếu đã vậy, chỉ cần cậu làm được những gì cậu vừa nói, tôi sẽ chấp nhận lời thách thức của cậu. Nhưng có một điều tôi cũng phải nói rõ, cho dù cậu thắng đi nữa,  tôi cũng sẽ không công bố bí mật của 'bản thiết kế quy hoạch sân vận động trường trung học Đom Đóm'. Bởi vì tôi chỉ hoàn thành di nguyện của ba mình mà  thôi, nếu như ông vẫn còn sống thì giờ này chắc chắn ông cũng làm như vậy. Nhưng tôi có thể đảm bảo sau này sẽ không làm bất cứ chuyện gì có liên quan đến Rừng đom đóm nữa. nếu cậu không có hứng thú với đề nghị của tôi, thì có thể đi khỏi đây ngay bây giờ."

"Tôi chấp nhận điều kiện của anh. Vậy thì..." Phàn Âm tiến lại gần Hắc Kì Lượng thêm mấy bước, nhếch môi cười khó hiểu, lấy từ trong túi áo  một thứ gì đó nhỏ nhỏ trông giống như nhành cây khô và giơ ra trước mặt Hắc Kì Lượng, "Anh Hắc Kì Lượng, đây là sừng của con hươu sao. Tôi nghe nói nhiều năm về trước, trên núi Mậu Sơn có rất nhiều hươu sao. Nhưng vì con người săn bắn vô độ nên giờ trên núi Mậu Sơn chẳng còn con nào. Tôi đã xem bài báo nói về cái chết của ba anh, trong đó có nói ba anh chết vì bị rơi xuống vách núi, và lúc qua đời tay bác ấy vẫn đang nắm một cái sừng hươu. Chiếc sừng này và chiếc sừng ba anh nắm trong tay lúc đó là của cùng một con hươu, nó rơi xuống và mắc vào một cành cây ở quãng giữa vách núi mà ba anh ngã xuống. Về sau, một nhà nghiên cứu sinh thái đã nhặt được nó khi đi thám hiểm núi Mậu Sơn."

Hắc Kì Lượng kinh ngạc nhìn chiếc sừng hươu trong tay Phàn Âm, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng thường ngày bỗng hơi xao động, nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt lại hiện lên một nụ cười tỏ vẻ không đồng tình.

"Thế thì sao? Không lẽ chỉ dựa vào một cái sừng hươu mà có thể chứng minh được điều gì?"

"Đúng thế, chiếc sừng hươu này có thể làm rõ tất cả mọi vấn đề." Phàn Âm mỉm cười tự tin, "Anh Hắc Kì Lượng, anh là chủ tịch câu lạc bộ sinh vật, tôi tin là anh biết rằng hàng năm vào mùa đông con hươu đực sẽ tự bẻ gãy sừng để thay sừng mới. Thường thì mẩu sừng do con hươu tự bẻ gãy sẽ không bị dính da và lông của nó, nhưng tôi đã điều tra và phát hiện ra cả mẩu sừng hươu trong tay ba anh và mẩu sừng hươu này đều có dính da và lông hươu. Ba anh chắc không có đủ sức để bẻ gãy được sừng hươu, nên chỉ có một khả năng.... Lúc đó con hươu này đang cố cứu ba anh."

Đùng!

Nghe Phàn Âm nói xong, những người cảm thấy kinh ngạc tột độ không chỉ có Hắc KÌ Lượng.

Xuân Quả mở to mắt hết cỡ nhìn mẩu sừng hươu trong tay Phàn Âm với sự hoang mang và kinh ngạc, đôi môi cô bé run run.

"Đợi đã... Phàn Âm, cậu biết rõ người đi cứu ba của anh Hắc Kì Lượng là Thương Không Lẫm, mà sao lại nói đó là.... một con hươu sao?"

Phàn Âm nhìn Xuân Quả, khẽ thở dài.

"Anh Đào, trên đời này có rất nhiều thứ mà chúng ta không biết đến, nhưng chúng ta không biết đến nó không có nghĩa là nó không tồn tại... Cho nên tôi nghĩ là cậu không cần phải cố phủ định giả thiết trong lòng cậu lúc này. Tôi nghĩ sự thật có thể là như vậy."


"Ý? Cậu hiểu được những gì tôi nói à? Cậu là con người à? Sao muộn thế này lại lên núi? Nguy hiểm lắm đấy."  

...

" Nơi này đẹp quá... Đây là đâu vậy?" 

 "Đương nhiên là nhà của tôi rồi. Là nơi cao nhất trên núi Mậu Sơn đó."

...

"Lẫm này, trước giờ cậu toàn sống một mình ở đây à? Ba mẹ cậu đâu?"  

"Tôi không có ba mẹ...  " Ba mẹ đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ, vì bảo vệ tôi mà họ đã bị loài người giết hại rồi... Có điều, tuy ba mẹ của tôi bị con người giết hại, nhưng tôi luôn nghĩ rằng, có lẽ nếu tôi trở thành bạn của loài người, thì tôi và bạn bè mình sẽ không gặp phải những chuyện như thế nữa..."

"Lẫm à, cậu toàn nói là con người... Lẽ nào cậu không phải là con người sao?" 

...

 "Tôi và Lẫm là những cư dân trung thực nhất của Rừng đom đóm."


Những lời mà Thương Không Lẫm và cậu bạn bí ẩn trên núi từng nói lại vang lên bên tai Xuân Quả, khiến Xuân Quả như chiếc tivi bị mất tín hiệu đột ngột, trong đầu chỉ còn lại một khoảng không toàn những đốm đen trắng nhiễu loạn, không ngừng kêu ong ong.

Lúc đó Thương Không Lẫm chạy đi cứu bác Hắc Minh Sơn... "Người" cứu bác ấy là một con hươu sao... Nói như vậy có nghĩa là Thương Không Lẫm chính là con hươu sao đó? Ngẫm ra thì khi ở bên Lẫm mình thực sự có cảm giác là Lẫm rất khác người bình thường, à đúng rồi, hình như cậu ấy từng nói với mình một câu...

"... Tôi nghe bác Cây  ở trong rừng nói, mọi sinh mệnh đều bình đẳng, tuy hình dạng mỗi loài không giống nhau, nhưng trong con mắt của một tâm hồn thuần khiết và lương thiện, thì tất cả mọi sinh linh đều giống như mình. Anh Đào là một đứa trẻ thuần khiết và lương thiện!"

Đúng rồi, Thương Không Lẫm đã từng nói với mình như vậy... Nói vậy thì cậu ấy thực sự là...

Nghĩ đến đây, Xuân Quả lại nhìn mẩu sừng hươu trong tay Phàn Âm, cô bé cắn chặt môi, vừa kinh ngạc vừa buồn bã.

Khoan đã, nếu như Lẫm là con hươu sao, thế thì cậu bạn bí ẩn trên núi đó là ai?... Cậu ấy cũng gọi mình là Anh Đào như Lẫm, biết câu chuyện của mình và Lẫm, hỏi mình có phải đã quên cậu ta rồi không, lại còn nói rằng không thể giúp mình và Lẫm thực hiện ước hẹn cuối cùng...

Xuân Quả nghĩ thầm, ngoảnh đầu nhìn về hướng có cây long não Tiểu Nặc trên đỉnh núi bên cạnh sân vận động, ánh mắt xúc động.

Không là cậu ta là... Tiểu Nặc!


"Này, vừa rồi Phàn Âm và anh Hắc Kì Lượng đang nói chuyện gì thế? Sao mình nghe chẳng hiểu gì cả?"

"Mình cũng không biết, cứ như kiểu đang chơi trò câu đố ấy..."

"Anh Hắc Kì Lượng có so tài bắn cung với Phàn Âm không?"

...

Tiếng xì xào bàn tán của tụi con gái xung quanh dường như đã lay tỉnh một người đang chìm trong nỗi kinh ngạc tột độ là Hắc Kì Lượng. Ánh mắt cương trực của cậu bỗng xao động, rồi cậu khẽ thở dài.

"Phàn Âm, những luận điệu mà cậu vừa nói chẳng qua chỉ là những giả thiết có sức tưởng tượng quá phong phú, một con hươu sao sống trên núi thì làm sao có được ý thức và trí thông minh như con người mà lại biết đi cứu người."

"Anh Hắc Kì Lượng, những điều mà Phàn Âm vừa nói hoàn toàn không phải là giả tưởng đâu." Xuân QUả tiến lên một bước, cô bé nhìn Hắc Kì Lượng với ánh mắt kiên định, "Một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net