Tập 2_chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hố đó.

Nhưng không chỉ có cái hố dưới chân Thái Khả Phu, Xuân Quả phóng tầm mắt nhìn ra khắp sân vận động. Khắp nơi trên mặt đất không ngừng xuất hiện những cái 'bẫy' tương tự, giống như máy móc xây dựng đào hố trên công trường.

Những hạng mục thi đấu đang diễn ra cũng liên tiếp gặp phải tình huống như vậy.

Tuyển thủ nhảy môn vượt rào vừa co chân nhảy qua rào chắn đã rơi xuống đất, thế là môn chạy vượt rào biến thành môn chạy không chướng ngại vật.

Tuyển thủ ném bi sắt khó khăn lắm mới thét lên được một tiếng và ném quả bi sắt đi, thì lại bị giáo viên thể dục phất cờ ra hiệu "không tính", vì nó rơi trúng vào hố đất sâu, không thể tính điểm được.

Tụi con gái bên sân thi nhảy xa, xông ra khỏi vạch xuất phát, vừa nhảy vào hố cát thì lập tức bị lún xuống như rơi xuống đầm lầy, la hét sợ hãi khiến giáo viên thể dục đứng cạnh đó quên cả việc tính thành tích...

Xảy... xảy ra chuyện gì vậy?

Nhìn cảnh tượng kì lạ đó, Xuân Quả thấy đầu óc rối loạn, nhưng trong cơn rối loạn đó, dường như có một ý nghĩ thoáng hiện lên.

Xuân Quả lập tức hướng mắt ra sân vận động tìm kiếm bóng dáng Phàn Âm. Giữa cảnh tượng hỗn loạn, Xuân Quả nhìn thấy Phàn Âm đang chạy như bay trên đường chạy của hạng mục điền kinh 400m nam.

Thôi chết! Trên đường chạy của Phàn Âm cũng xuất hiện một cái hố to.

Mường tượng ra nguy hiểm mà Phàn Âm có thể gặp phải, Xuân Quả bỗng thắt lại.

Nhưng Phàn Âm đã tung người lên một cách nhẹ nhàng, nhảy qua cái hố trên mặt đất và tiếp đất an toàn trong lúc mọi người còn chưa kịp nhìn rõ xem chuyện gì vừa diễn ra.

"Phù..."

Mối nguy cơ bị loại bỏ, Xuân Quả và những người đứng xem xung quanh đều thở phào, thậm chí có cô nàng còn đứng ngây người vì mê mẩn màn tung người nhảy lên quá đẹp mắt của Phàn Âm.

Nhưng đột nhiên, Phàn Âm ngoảnh đầu lại hét lên với mọi người trên sân vận động:

"Dừng lại ngay! Nguy hiểm lắm! Không thể tiếp tục thi đấu được!"

"Hang chuột! Là hang chuột!"

Phàn Âm vừa dứt lời thì những giáo viên thể dục đang đứng ở giữa sân vận động đã phát hiện ra vấn đề. "Sao lại có nhiều chuột ở dưới sân vận động thế nhỉ?"

Vừa nghe thấy chữ 'chuột', tụi con gái đã rú rít ầm ĩ, hoảng loạn chạy dạt sang bên rìa sân vận động. Còn đám phóng viên thì lũ lượt rướn cổ nhìn vào trong sân, giơ máy ảnh và máy quay lên quay phim chụp ảnh lia lịa cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.

Sao lại có chuột? Chẳng lẽ là...

Những lời của Tiểu Nặc lại một lần nữa vang lên bên tai Xuân Quả. Xuân Quả cau mày, rồi vội vàng lao ra giữa sân vận động, quỳ xuống bên cạnh một cái hố, mở to mắt kiểm tra kĩ bên trong.

Quả nhiên là vậy. Từ bên trong những cái hố đó có thể nhìn thấy rõ vô số những đường hầm chằng chịt dưới lòng đất - đó chính là "đầu mối giao thông" của vương quốc Chuột.

"Xuân Quả! Sao cậu lại chạy xuống đây? Mau ra khỏi sân vận động ngay! Ở đây nguy hiểm lắm!" Phàn Âm vội vã xuyên qua đám đông hỗn loạn, chạy tới bên Xuân Quả và hối thúc một cách lo lắng.

"Phàn Âm, tôi không sao. Nhưng những con chuột này..."

"Chúng không phải là chuột thường, là chuột chũi đấy!" Phàn Âm nhìn bóng dáng con chuột vừa lẩn đi trong hố, tỏ vẻ lo lắng, "Những con chuột chũi này tự nhiên phát cuồng như vậy, chắc là trên núi sắp xảy ra chuyện gì rồi. Tình trạng của bọn chuột chũi bây giờ là một dấu hiệu cảnh báo, giống như kiểu lũ kiến chuyển nhà trước cơn mưa lớn ấy."

Chẳng lẽ là do Tiểu Nặc sắp có hành động gì sao?

Nghe Phàn Âm nói vậy , Xuân Quả liền ngoảnh đầu nhìn về phía cây long não trên đỉnh núi, cắn chặt môi vì lo lắng.

Xem ra, đã không còn cách nào có thể thay đổi hay ngăn chặn mọi chuyện được nữa rồi.... Rừng đom đóm rốt cuộc sẽ ra sao đây...


































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net