Day 14: Hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Thể loại: Lần này là Romace thuần. Thật, thề, hứa, bảo đảm. :) 

Một chương nữa được lấy cảm hứng từ MV của anh Chi Dân, lần này là "Chuyện anh vẫn chưa kể". Ngoài ra, mình còn mượn ý tưởng của một vụ án trong "Lạp tội đồ giám", bộ phim Trung mà một đứa bạn khác của mình cho mình xem. Phim đấy rất hay, highly recommend cho những bạn nào thích hội họa, phá án và hint đam. :)))))))))))) )


_ Oppa, hứa với em chuyện này đi.

_ ?

_ Hứa với em là, khi em nhìn lại được, người đầu tiên em nhìn thấy sẽ là anh.

_ ...Ừ, anh hứa.

So Min mở mắt ra, dụi nhẹ vài cái để xua đi sự mệt mỏi vẫn còn đọng lại sau giấc ngủ dài. Ánh nắng buổi sáng sớm hắt vào qua khung cửa sổ, phủ lên những bức tranh treo đầy kín bốn bức tường trong căn phòng nhỏ của cô, làm nổi bật các mảng màu sắc đối lập trên chúng. Điều đặc biệt là, mặc dù được vẽ thành nhiều phiên bản bởi nhiều màu sắc khác nhau, tất cả chúng đều vẽ cùng một khung cảnh, đó là một cánh đồng hoa trải dài bất tận, cạnh một con sông trong vắt, bên trên là bầu trời cao xanh thẳm, đẹp đến mê hồn.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực chất, những sự vật được liệt kê bên trên đều mang màu sắc khác nhau trong từng bức tranh. Có lúc, cánh đồng là hoa oải hương tím biếc, có lúc lại là hoa cải vàng tươi, thậm chí, một vài bức tranh còn vẽ chúng là hoa bỉ ngạn, phủ kín không gian bằng một màu đỏ thẫm chết chóc. Dòng sông và bầu trời cũng vậy, lúc là màu xanh hiền hòa, lúc là màu đen xám xịt của cơn bão sắp ập tới, lúc là bầu trời đêm đầy sao sáng, lúc thì chỉ có một màu trắng xóa, như thể vừa bị ai đó tạt sơn lên. Mỗi bức tranh đều mang một sắc thái khác nhau, và đến chính tác giả cũng không thể nhớ nổi mình đã vẽ bao nhiêu bức rồi nữa.

Dù vậy, hôm nay, So Min vẫn sẽ tiếp tục vẽ. 

Không phải cô không muốn dừng, mà là cô không thể dừng. Đã một năm trôi qua kể từ ngày đó, đôi mắt cô cũng đã hoàn toàn bình phục, vậy nên, sớm muộn gì những cảm giác mà cô đã cảm nhận được trong thời gian còn mù lòa sẽ bị phai nhạt, bị thay thế bởi những cảm giác khác. Chính vì thế, cô phải vẽ trong khi cô vẫn còn nhớ.

Một năm ba tháng trước, So Min trong khi đi dạo đã đụng phải một đám người. Cô vì một tai nạn lúc nhỏ nên đã bị mất đi thị lực, đi ra ngoài lúc nào cũng cần một cây gậy dẫn đường, nhưng những kẻ đó, chúng đã trêu chọc cô bằng cách lấy cây gậy của cô đi. Trong lúc đang loay hoay không biết phải làm gì, So Min đã may mắn được giải cứu bởi một người lạ mặt, và câu chuyện bắt đầu từ đó.

Người lạ mặt ấy là một người con trai, lớn tuổi hơn cô một chút. So Min không biết tên của người đó, người đó cũng chưa bao giờ để cô chạm vào mặt mình, nhưng dựa vào hình dáng bàn tay, đôi vai, giọng nói, và ti tỉ thứ khác bao gồm cả sự tưởng tượng của bản thân, cô có thể khẳng định người đó vô cùng đẹp trai. Không phải kiểu đẹp menly, gai góc, mà là kiểu đẹp thư sinh, thậm chí còn hơi yếu ớt, nhưng thực ra, nếu người đó yếu thì có lẽ trên đời này chẳng có kẻ nào mạnh. Đó là người mà So Min đã phải lòng, một con người hoàn hảo, không thể chê vào đâu được, và trên tất cả, người đó là của riêng cô.

Nhờ có người đó, So Min mới có động lực để quyết tâm chữa trị đôi mắt của mình. Cô muốn được sánh bước bên người đó như một con người bình thường, lành lặn, tự chủ, giống như người đó vậy. Đó là lý do cô chấp nhận lời đề nghị của người mẹ cô ngỡ rằng cô đã từ bỏ từ lâu, trở thành "chuột bạch thí nghiệm" cho một vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh nổi tiếng thế giới, với mong muốn có thể được một lần nhìn khuôn mặt của người cô yêu.

Cuộc phẫu thuật đã may mắn thành công, nhưng người đó thì đã thất hứa.

Khi mở mắt ra, chào đón So Min không phải vòng tay ấm áp, mà là lá thư của người đó. Bên trên chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ được viết rất nắn nót:

Nếu em thực sự yêu tôi, hãy tìm ý nghĩa của những mảng màu tôi đã cho em vẽ. Tìm được nó, em sẽ có thể tìm được tôi.

Bức tranh duy nhất người đó hướng dẫn cô vẽ là cánh đồng cỏ lau bên cạnh con sông, nơi họ gặp nhau lần đầu tiên. So Min biết khung cảnh ở đó như thế nào, nhưng cô không biết liệu người đó có nhìn thấy cùng một khung cảnh với cô hay không. Chắc chắn là không, vì đến giờ cô vẫn chưa tìm ra được ý nghĩa của những mảng màu mà người đó muốn nói là gì. Phong cách của người đó, bàn tay của người đó, cách cầm bút của người đó, chủ đề vẽ của người đó, cô đều đã tái hiện được rồi, nhưng vẫn còn một thứ nữa, đó là màu sắc người đó sử dụng cho bức tranh của mình, thứ duy nhất cô không thể cảm nhận được chỉ qua vài cái chạm tay. 

Không có một manh mối nào hết, đó là lý do cô vẽ, vẽ liên tục, vẽ đến khi giấy và màu đều cạn, còn bút thì mòn đến tận cán, tất cả chỉ để cố gắng tìm ra mảng màu thực sự của người đó. Nếu có một trăm trường hợp, cô sẽ vẽ một trăm bức. Một nghìn trường hợp, cô sẽ vẽ một nghìn bức. Vô hạn trường hợp? Cô sẽ vẽ đến khi đạt tới cái vô hạn đó thì thôi. Nếu là vì người đó, thì dù có phải dành cả đời để vẽ, cô cũng bằng lòng.

Bởi lẽ, lý do người đó quyết định ra đi, âu cũng là tại cô.

So Min đã suy nghĩ rất nhiều về khoảng thời gian bên nhau chỉ kéo dài vỏn vẹn ba tháng của họ. Cô không nhớ mình đã phạm phải sai lầm nào quá to tát đến mức khiến người đó ghét cô hoặc ngược lại, nên trong vài ngày đầu, cô đã rất tuyệt vọng và không ngừng trách cứ người đó. Ấy là cho đến khi, So Min nhận ra rằng, mình đã quên không nói cho người đó biết một điều vô cùng quan trọng.

Người đó là một người con trai, lớn tuổi hơn cô một chút. 

Hoặc, đó là những gì người đó muốn cô tin.

So Min yêu người đó rất nhiều, vậy nên, cô mới giả vờ không biết. Dĩ nhiên, ban đầu cô cũng thấy kỳ lạ thật, nhưng ý nghĩ sẽ đánh mất người đó còn làm cô cảm thấy sợ hơn. Người đó có lẽ cũng sợ điều tương tự, nên mới quyết định bỏ trốn trước khi cô có thể nhìn lại được, mà không hề biết rằng, cô đã phát hiện ra sự thật ấy từ lâu lắm rồi.

Khẽ trút ra một tiếng thở dài, So Min chấm đầu cọ vào sơn, rồi vươn tay, đưa nó về phía tấm vải...

Và khựng lại.

Nếu em thực sự yêu tôi, hãy tìm ý nghĩa của những mảng màu tôi đã cho em vẽ.

Cô nhìn bảng sơn trong tay mình. Một ý nghĩ trào lên trong tâm trí cô, lan xuống lồng ngực làm thứ bên trong đó trở nên nhộn nhạo.

Những mảng màu tôi đã cho em vẽ.

Bức tranh về cánh đồng hoa, nó không phải do So Min, cũng không phải do người đó vẽ, mà là do cả hai người họ cùng vẽ. Người đó đã nắm tay cô, đứng phía sau hướng dẫn cô đưa cọ. Màu sắc là do người đó chọn, bảng màu là do cô cầm, nhưng những mảng màu ấy được đưa lên bức tranh bằng bàn tay của cả người đó và cô.

Vậy, nếu như cô tái hiện lại cảm giác ngày hôm ấy...

So Min ném cây cọ vào trong hộp rửa, rồi vội vàng lao vào nhà vệ sinh, xả nước rửa sạch toàn bộ sơn trên bảng màu. Lau khô nó xong, cô trở lại vị trí vẽ, nhưng không ngồi lên ghế mà ngồi xuống sàn, trải toàn bộ những tuýp sơn cô có ra sàn, và nhắm mắt lại.

Cái này được gọi là sơn acrylic. Tôi thích nó nhất vì nó nhanh khô hơn sơn dầu, không loãng như màu nước, với cả không bừa bộn như màu chì. Độ lên màu của nó cũng rất đẹp nữa. Nó được đóng thành từng tuýp như vậy này, em cảm nhận được không?

Cô vươn người, chậm rãi lướt ngón tay mình trên những chiếc vỏ thiếc lành lạnh đã cong queo sau một thời gian sử dụng, đồng thời đẩy đi những hình ảnh về chúng được nhập vào qua đôi mắt. Cô đã luôn mong muốn được nhìn thế giới bằng mắt như một người bình thường, nhưng lần này, chỉ riêng lần này thôi, cô sẽ trở về với tình trạng mù lòa, để có thể tìm lại người đó.

Em có muốn thử pha màu không? Nào, đừng sợ, tôi sẽ hướng dẫn em.

Bàn tay cô nóng lên, và nặng hơn, như thể đang được bao phủ trong hơi ấm dịu dàng của một người khác. So Min thả lỏng người, để hơi ấm ấy điều khiển, chỉ dẫn đôi tay cô mở tuýp sơn ra, đặt sát vào bảng vẽ bằng gỗ ở bên dưới, rồi ấn nhẹ để lấy ra một lượng sơn vừa đủ trước khi đóng nắp lại và đặt vào vị trí cũ. Cứ thế, cô hoàn thành một bảng màu đơn giản với năm màu sắc khác nhau, màu gì thì cô không biết, vì cô là một cô gái mù, chỉ có thể nhận biết mọi thứ bằng đôi tay, và bằng giọng nói của người đó.

Cẩn thận, sắp tới rồi. Ngồi xuống đi. Giữ chặt bảng màu nhé. Cây cọ ở trước mặt em, xuống một chút nữa, đúng rồi, em cảm nhận được nó chứ? Giờ thì cẩm nó lên đi. Ngón tay cần phải đặt như vậy. Đừng gồng quá, nhẹ nhàng thôi, vừa đủ vững là được. Để cổ tay thoải mái. Đúng rồi, em làm tốt lắm, giờ thì sẵn sàng vẽ bức tranh đầu tiên của chúng ta chưa?

_ Vâng, oppa.

So Min nhớ người đó đã từng nói với cô, rằng bức tranh chỉ có thể được hoàn thiện khi người họa sĩ hoàn toàn thả hồn mình vào nó. Họ không thể, và cũng không được phép nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác, thời gian lúc ấy sẽ chỉ là một con số vô nghĩa, không gian xung quanh thì hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một mình người họa sĩ cùng tác phẩm của họ. So Min chắc chắn bản thân không bao giờ có thể đạt được cảnh giới ấy, vì một, cô không phải họa sĩ, hai, khi vẽ tranh, trong thế giới riêng của cô sẽ luôn luôn có thêm sự hiện diện của người đó.

Xong rồi.

Bàn tay đang cầm cọ dừng lại. Hơi ấm dịu dàng phủ trên nó từ nãy tới giờ rời đi để chuyển sang bao bọc lấy cơ thể cô. So Min ngồi yên, khẽ mỉm cười tận hưởng vòng tay của người đó.

Em rất có tài đấy.

_ Nhờ anh cả mà, oppa.

Một phần thôi, phần còn lại là nhờ tài năng của em. Vẽ giống lắm, tin tôi đi.

_ Thì có lúc nào em không tin anh đâu.

...Ừ, đúng nhỉ. 

...

So Min ah.

_ Dạ?

Khi có lại được đôi mắt, em hãy cho tôi biết bức tranh này có đẹp hay không nhé.

So Min chậm rãi mở mắt ra. Hàng mi dài cong nhẹ khẽ run lên vì bị ánh sáng đột ngột chạm vào, phải mất một lúc mới có thể nâng lên hoàn toàn. Hơi ấm bao quanh cơ thể cô vụt biến mất, chỉ để lại một bức tranh đã được hoàn thành.

_ Đây là...


(To be continued)


(Hai oneshot một ngày, ai đó khen tôi đi. ;-; )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net