Autumn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn gió mùa thu ùa qua, cù vào mặt Pharita. Cô thở dốc và nhăn mũi lại, cố gắng thoát khỏi cảm giác ngứa ngáy. Trời lạnh, nhưng khi Pharita nhìn về phía trước và thấy những hàng cây với những chiếc lá có màu vàng ấm áp của chúng, cô phần nào có thể chịu đựng được thời tiết se lạnh này.

“Này, Ruka.” Pharita liếc sang bên cạnh - nơi cô mong đợi sẽ nhìn thấy Ruka, nhưng phát hiện ra rằng chị ấy đã biến mất. Pharita thở dài và quay lại. “Lại nữa à, Ruka?”

Câu hỏi không được đáp lại khi Ruka tiếp tục chụp những bức ảnh về những hàng cây nhuốm màu mùa thu và những đồ trưng bày lấy cảm hứng từ mùa thu của những cửa hàng. Pharita lắc đầu và lê bước về phía chị. Cô gái này...

"Ồ!" Ruka cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại để bắt gặp ánh mắt của Pharita và mỉm cười. Pharita khó có thể bỏ lỡ sự phấn khích lấp lánh đọng lại trong mắt chị. “Có chuyện gì thế, Rita-chan?”

“Điều gì khiến chị phấn khích thế? Chị đã như vậy kể từ khi chúng ta rời quán cà phê.” Pharita đưa tay nghịch nghịch một bím tóc của Ruka, khiến cô gái thấp hơn cười khúc khích. “Giống như chị không thể đi ba bước mà không dừng lại để chụp hàng tá bức ảnh. Những người khác đang đợi chúng ta ở nhà, chị biết không? Vì vậy chúng ta nên nhanh chóng quay lại.”

“À, chỉ là…” Ruka dừng lại, chớp mắt vài lần. Chị ấy để tay mình xuống bên hông và nở một nụ cười đăm chiêu, khiến Pharita cau mày lo lắng.

“Chúng ta đã trải qua mùa thu cùng với mọi người trong nhiều lần. Rất nhiều lần." Đôi mắt của chị ấy đang nhìn đi đâu đó rất xa. Và tiếng thở của Pharita như muốn ngừng lại, cô tự hỏi liệu Ruka đang có chuyện gì đau lòng không. Tay của Pharita giật mạnh, cảm thấy muốn vươn tay tới và ôm lấy Ruka - để đưa chị trở lại. Nhưng trước khi Pharita có thể hành động theo sự thôi thúc đó, đôi mắt của Ruka đã trở lại tươi sáng và tinh thần như thường lệ.

“Mùa thu bây giờ có gì đó khác lạ… thật mới mẻ.” Ruka thở ra rồi nhìn vào mắt Pharita. "Chị nghĩ rằng chị thích nó."

Pharita cảm thấy nhẹ nhõm khi Ruka cười vui vẻ với cô, và cô không thể ngăn khóe môi nhếch lên thành một nụ cười. Sự ấm áp tràn vào lồng ngực Pharita khi chứng kiến ​​sự vui vui vẻ của Ruka.

“Ruka…” Pharita thì thầm. Cô nở một nụ cười dịu dàng với Ruka khi cảm giác hạnh phúc dâng trào trong cô.

Tiếng chụp ảnh khiến Pharita mất tập trung và phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng Ruka đã quay lại chụp ảnh. Tuy nhiên, lần này cô lại là tâm điểm trong bức ảnh của Ruka.

“Ruka!”

Ruka cười khúc khích và kéo điện thoại xuống, gần như ôm lấy nó. “Chị không thể nhịn được, Rita-chan quá xinh đẹp.”

Má Pharita ngay lập tức nóng lên trước lời nói của Ruka. Cô giận dữ và đẩy nhẹ vào vai Ruka với vẻ vừa bực tức vừa xấu hổ.

“…Rita-chan?”

Pharita ngước nhìn Ruka.

“Chị biết mọi người đang đợi chúng ta” Ruka nói, hơi khó thở. “Nhưng chúng ta có thể đi đường dài về nhà được không? Làm ơn?" Chị ấy nhìn Pharita một cách bẽn lẽn với hai tay chắp sau lưng.

Pharita chấp nhận sự thất bại của mình một cách nhanh chóng. Thực sự, cô không thể chiến thắng khi Ruka đáng yêu thế này. “Được, nhưng với một điều kiện.” Pharita đưa tay về phía Ruka, lòng bàn tay hướng lên trên.

“Trời thực sự rất lạnh. Chị sẽ nắm tay em và sưởi ấm cho em chứ?”

Đôi mắt của Ruka mở to trước yêu cầu. Màu hồng phủ lên má chị, nhưng chị nhanh chóng bình tĩnh lại và nắm lấy bàn tay của Pharita mà không do dự, nó khiến trái tim Pharita rung động.

Pharita thích thú trước cái nắm tay ấm áp của Ruka và khung cảnh mùa thu tuyệt đẹp. Và cô mong được trải qua nhiều mùa thu nữa cùng Ruka.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net