wedding (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"chà chà, sao nào, quà cưới như vậy đủ đặc biệt chưa nhỉ?"

cửa khán phòng mở ra, đèn trong phòng được bật sáng, nguyễn tuấn minh nhẹ nhàng bước vào trong.

"tuấn minh?"

"anh minh?"

"đã lâu không gặp, mọi người muốn quên em mất tiêu rồi nhỉ?"

không biết vô tình hay cố ý, bộ vest mà tuấn minh đang diện trên người lại vừa vặn là một cặp với bộ vest trên người hoàng tiến anh, cậu ngơ người ra một chút, mới nhớ đến cái hôm mà thằng nhóc họ mai chạy sang tặng cho cậu bộ vest trắng điểm thêm bông hoa hồng xanh bên ngực trái, và bây giờ, tuấn minh đứng đó với cùng một bông hoa hồng xanh và cũng ở bên trái.

cậu nhìn xuống chỗ thanh an, thấy em cười xòa, giơ lên ngón tay cái với mình.

hoa hồng xanh, tuấn minh từng ghé tai cậu mà kể rằng, nó đại diện cho tình yêu vĩnh cửu, đại diện cho thứ tình cảm một lòng một dạ hướng về người mình yêu. anh từng bảo, nếu như có một ngày anh được sánh bước với người anh yêu trên lễ đường, thì sẽ chẳng thể nào thiếu nổi một bông hoa hồng xanh.

tuấn minh cũng từng nói với hoàng tiến anh trong một cơn say nào đó, rằng anh muốn được đeo bông hồng xanh cuối cùng lên ngực trái cho cậu, để đánh dấu rằng, thứ tình cảm mãnh liệt ấy của anh cũng đến lúc đặt bước tiếp theo, qua một trang mới, nơi mà cả hai có thể cùng nhau cầm tay bước trên một con đường rải đầy hoa.

"anh minh..."

tiến anh gọi khẽ trong cổ họng, cô dâu bên cạnh nghe được cái tên kia phát ra từ miệng vị hôn phu của mình liền đổi thái độ, từ sợ hãi thành tức giận, cô nhìn cậu rồi nhanh chóng bước xuống khỏi sân khấu, đi thẳng đến chỗ cửa nơi mà tuấn minh đang đứng.

"anh.. sao anh dám quay lại đây hả?! mấy cái trò này là anh nghĩ ra đúng không? đúng là cái đồ hèn hạ, không có gì trong tay mà đòi hạ nhục tôi ở đây à?!"

cô định giơ tay tát vào mặt tuấn minh thì anh nhanh chóng bắt được cổ tay cô mà siết chặt.

"hôm trước cô bấu vào tay tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, mà bây giờ đòi đánh tôi à?"

anh cười khẩy, giật mạnh tay thùy phương khiến cô ngã ra đất, anh không cảm thấy tội lỗi, ừ thì, đây cũng gọi là xứng đáng cho một người như cô mà nhỉ ?

"a-anh quay lại đây vì điều gì? anh không có một thứ gì cả, anh làm thế nào để giành lấy hoàng anh của tôi?"

thùy phương hét lớn, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ hơn là việc tức giận với người con trai nhỏ bé trước mặt. cô sợ, sợ người mà cô dành cả thanh xuân, dành cả mọi thủ đoạn của mình để cưới được lại quay đi mà yêu anh.

hoàng ngọc thùy phương cũng biết yêu, và cô biết, cô yêu gã đàn ông đang đứng trên sân khấu kia từ rất lâu rồi.

"nghe tôi bảo này, cô là một người cứng đầu, thùy phương ạ."

tuấn minh cúi người nhìn xuống, chỉ nói một câu rồi bỏ đi trước, anh cần giải quyết vài chuyện trước khi giải quyết vấn đề với cô gái đang ngồi dưới sàn kia.

"ôi chủ tịch, chắc hẳn chú chưa quên cháu đâu nhỉ?"

tuấn minh tiến đến hàng ghế đầu tiên, nơi mà bố của hoàng anh đang ngồi, anh vui vẻ đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay ông nhưng người kia lại chẳng tỏ ra hứng thú một chút nào.

"cậu... đến đây để làm loạn à?"

"uầy, chú với thùy phương cứ hỏi mấy câu hiển nhiên ấy nhỉ.. nhưng mà, vâng, cháu đến để làm loạn, và việc chính của cháu hôm nay đến.. là để giành lại chú rể trong ngày cưới hôm nay."

hoàng tiến anh nghe được cả câu nói của tuấn minh, chỉ há hốc mồm vì bất ngờ.

cậu nhìn xuống chỗ mai thanh an một lần nữa, và thằng nhóc đó bây giờ lại biến đi đâu mất rồi.

ừ, hoàng anh chắc chắn, mai thanh an có liên quan đến vụ nguyễn tuấn minh của cậu đi làm loạn đám cưới ngày hôm nay.

"không thể, tôi không thể nào để hoàng anh lấy cậu được."

ông ta nghiến răng, tuấn minh có thể nhìn thấy được gân xanh ông bắt đầu nổi trên trán, điều đó cho thấy rằng vị chủ tịch đây đang vô cùng tức giận.

"bố, anh ấy đã làm đến thế này, bố không thể để-"

"con im lặng đi hoàng anh, để ta giải quyết việc này."

ông quay sang quát lớn khi nghe tiếng thằng con trai của mình lên tiếng bênh vực thằng nhóc trước mặt.

"thật ra thì, cháu cũng đoán được là chú sẽ không chấp nhận việc này, nhưng đến bây giờ, sau mọi chuyện như vậy, chú chưa nhận ra là tiến anh không hề hạnh phúc với đám cưới này ạ?"

tuấn minh cười, anh đưa tay ra hiệu cho bồi bàn mang một ly rượu đến, thuần thục cạn ly với ông rồi tiếp tục nói.

"chuyện hạnh phúc của con trai mình, vốn là thứ quan trọng, vì điều gì mà chú cứ bắt tiến anh lấy người mà em ấy không hề có tình cảm?"

nói xong, anh khẽ quay sang nhìn thùy phương một cái.

"cháu biết mọi chuyện sẽ khó chấp nhận, nhưng nếu thử nhìn lại một chút, chú cũng muốn thằng con trai mình được vui vẻ bên người mà nó yêu đúng không ạ? thế thì thử hỏi con trai chú xem, ở cạnh ai em ấy sẽ hạnh phúc hơn?"

tuấn minh không muốn phải nói quá nhiều, nhưng mà anh lỡ nói nhiều hơn so với kịch bản soạn trước rồi. cũng bởi mỗi lần mà gặp bố hoàng anh thì tuấn minh toàn muốn nói rõ cho ông hiểu là hạnh phúc của người ta là không thể gượng ép.

mà xem ra, lần này có khả năng thành công cao đấy chứ.

ông bắt đầu suy nghĩ một điều gì đó, hết nhìn hoàng anh rồi lại nhìn tuấn minh, sau đó quay sang nhìn mấy đứa bạn của hai đứa, thở dài một cái.

"hoàng anh, con muốn thế nào?"

nụ cười trên môi tuấn minh kéo thành một đường hoàn hảo, tốt quá, cuối cùng cũng chịu hiểu rồi.

anh quay lên camera, giơ dấu hiệu với trần tiến và lã thành long đang ngồi trong phòng giám sát, cả hai thở phào.

ủa mà, chuyện của thằng em mà có vẻ ông anh còn lo lắng hơn ấy nhỉ?

"tại thằng nhóc đó phải thành công thì anh mới có cơ hội đi chơi với bồ" - trần tiến cho hay.

"bố..."

"muốn thế nào thì làm thế đấy đi, ta không ép nữa."

hoàng anh chạy một mạch xuống từ sân khấu, ôm lấy người mà cậu gọi là bố. suốt bốn năm qua, hoàn anh chưa thật sự lần nào cảm thấy nhẹ nhõm như thế với đấng sinh thành, cậu luôn bị ép vào một khuôn mẫu có sẵn, mãi đến tận bây giờ, hoàng anh mới có thể ôm lấy ông mà nói lời cảm ơn.

và cậu hiểu, người khiến cuộc sống của bản thân mình thay đổi, chỉ có thể là tuấn minh mà thôi.

"anh min-"

"uầy ngầu đét luôn anh!!"

"trời ơi ai mà biết tuấn minh cũng sống triết lý vậy đâu."

"ủa hết đám cưới rồi hả?"

hoàng anh quay sang, lại bất lực thở dài, đúng là mời cả hai mùa rap việt cũng mệt lắm, không đùa được đâu.

...

"thùy phương..."

"mong anh sẽ khiến hoàng anh hạnh phúc."

tuấn minh gặp lại thùy phương trên sân thượng, anh nhìn thấy ánh mắt vô vọng của cô khi chứng kiến toàn bộ một màn vừa rồi.

"cô muốn biết ngay từ đầu, tôi có được thứ gì mà cô không có không?"

thùy phương khó hiểu nhìn anh, tuấn minh chỉ phóng tầm mắt ra phía xa.

"trái tim của tiến anh, từ đầu nó đã không thuộc về cô rồi."

tuần minh quay người rời đi trước, không rõ sau đó bao lâu, thùy phương cũng chẳng còn thấy bóng hình người con trai kia đứng cạnh mình nữa.

...

dkid.hustler - hoangtienanh1399

hoangtienanh1399
anh đâu rồi

dkid.hustler
về nhà rồi =)))

hoangtienanh1399
ủa gì
em mới xong tiệc mà anh đã ở nhà là sao?

dkid.hustler
ai biết
ai kêu mấy ng đãi lâu chi
chán quá

hoangtienanh1399
anh...

dkid.hustler

gì?

hoangtienanh1399
em muốn nói chuyện với anh..
một chút thôi...

dkid.hustler
à ừ
gọi điện nhé?

hoangtienanh1399 đã bắt đầu cuộc gọi.

"anh ơi.."

"gì, gọi mà cứ kêu mãi thế, tao tắt bây giờ."

"em muốn cảm ơn anh...
vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra."

"ừ, không có gì đâu, anh cũng muốn nói lâu rồi mà."

"tuấn minh, em có thể hỏi anh một chuyện chứ ?"

"hỏi đi?"

"hoa hồng xanh đại diện cho tình yêu vĩnh cửu
hoa thì cũng tặng rồi
vest cũng đã mặc lên
anh có đồng ý tạo nên một tình yêu vĩnh cửu với em cho đến hết đời không?"

"không."

"ủa anh?"

"sến quá.. không có quen..."

"thôi mà, trả lời em đi..."

"..."

"anh minh?"

"..."

"nguyễn tuấn minh?"

"..."

"người yê-"

"anh đồng ý."

_____________

thế là hết một cái bùi nhùi drama rồi =))))))) chap này hơi thiên về hoanganhdkid tí xíu tại ghiền...
định cho dùng gia thế giải quyết nma dạo này nghị luận xã hội ám tôi nên th mình nghe đạo lý đỡ nha-

chap sau tui quay lại với coldlow và lý do tại sao hai anh ta làm hòa nhóe =))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net