Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấu đầu lòi đuôi, Yeji đúng thực sự rất tệ về khoản nói dối.

Cuối cùng nàng cũng không thoát khỏi nanh vuốt sắc nhọn của Lia, vừa nhận ra có gì đó sai sai, cô liền chồm tới người Yeji mà hỏi cho ra nhẽ. Nàng ở đây cũng đông cứng người lại, bàng hoàng nhận thức được sự kì lạ trong câu khẳng định mình vừa thốt ra khỏi miệng. Yeji thấy cơ bụng của con bé đó khi nào? Nàng cũng không biết nữa... Hình như là từ giây đầu tiên con bé đó ngồi cạnh nàng chăng? Làn da của nó hơi ẩm ướt ẩn hiện qua chiếc áo sơ mi đã bị thấm nước qua cuộc đụng độ buổi sáng ngày hôm nay, nàng đã nhìn lén nó trong vô thức. Yeji bắt đầu nghi ngờ về nhân sinh và chính mình, không lẽ bản thân lại là người biến thái, vô duyên và suy dồi đạo đức đến mức đó? Không, không, vô tình, vô tình thôi! Cùng là con gái mà, nhìn thấy cơ thể nhau một xíu thì đâu có vấn đề gì chứ? Vị nữ thần tóc nâu cố gắng xâu chuỗi các sự việc do nàng gây ra mà chính nàng cũng không hiểu.

Lia nhìn thấy khuôn mặt ngu ngơ đần độn của bạn mình, sự bối rối hoang mang đều viết hết lên khuôn mặt trắng trẻo của nó cũng không hỏi nữa. Yeji vốn là một người rất dễ chọc ghẹo, sợ tra hỏi thêm 2-3 câu, con nhỏ này ngày mai sẽ không dám đi học vì xấu hổ luôn quá. Theo kí ức của Lia, cũng lâu lắm rồi, kể từ năm cấp hai mà bố nó mất, lần đầu tiên cô bé độc lập Hwang Yeji bối rối đờ đẫn đến mức không biết phải nói gì như vậy, đầu hè nhộn nhịp thế này đúng là vui quá xá vui!!

Ryujin lúc này cũng đã quay lại, cô mặc bộ đồng phục của ngôi trường mới trắng tinh tươm, có vẻ đã được chủ nhân của nó cất giữ rất cẩn thận. Mỉm cười hài lòng, Yeji lướt qua người cô một lượt để kiểm tra xem có quên chà rửa lỡ mất chỗ nào còn bụi bẩn không. Sau khi chắc chắn mọi thứ đã ổn, ba cô gái kéo nhau quay trở lại lớp học. Không khí có vẻ đã thoải mái hơn trước đó rất nhiều, cuộc trò chuyện trên đường trở về diễn ra vô cùng nhộn nhịp, Yeji cũng không có quá nhiều ác cảm với cô bé này nữa. Ngược lại, cô còn bình tĩnh giới thiệu qua cho Ryujin về trường lớp và sơ đồ trường học cơ bản, khiến Lia nhìn mà cũng vui theo.

Chưa kịp về đến lớp, cái đám học sinh khi nãy "tấn công" Ryujin đã liền nhao nhao lên. Gì đây? Ba nữ thần cùng đi trên một quãng đường?? Cảnh sắc lúc này, đúng là tiên không thể tả!

Một vài bạn nữ vội vã chạy đến, bẽn lẽn đứng trước mặt Ryujin:

-Cậu đi đâu vậy Ryujin? Khi nãy đột nhiên không thấy cậu đâu, bọn tớ lo lắng lắm luôn á!

-À, tớ chợt nhớ ra còn có chút việc trên phòng hiệu trưởng. - Cô cười trừ, một nụ cười không thể giả trân hơn được nữa, ai đó làm ơn cho cô biết tình cảnh này phải làm cái gì được không vậy?

Yeji liếc mắt, làm bộ như không quan tâm, định lướt qua đám người kia mà đi về chỗ. Ryujin thấy vậy cũng cắp đít lẽo đẽo chạy theo, trời ơi! Phao cứu sinh của cô đây rồi! Ủa, nhưng bàn mình đâu phảihướng đó đâu ta?

Phải, Yeji đã không về thẳng chỗ ngồi, thay vào đó, cô vòng ngược lại sang bên dãy bên kia, tiến gần đến bên bàn của Lia, mà giờ đây lại có hai con người lạ hoắc đang ngồi, một đen một đỏ, lại còn cười nói trong không khí vô cùng vui vẻ, cô hắng giọng:

- Dồi dào sức sống quá ha Lee Chaeryeong?

Ai kia đang bận tò te làm quen với học sinh mới, nghe thấy tên liền giật bắn mình, cô ta quay lại nhìn nàng để xác định chủ nhân giọng nói rồi nở nụ cười đê tiện. Con nhỏ này lúc nào cũng nhăn nhở như vậy, đúng là hết nói nổi. Chaeryeong nhe răng phản bác:

- Tạo mối quan hệ thân thiện giúp các bạn mới làm quen với lớp không phải là công việc chính đáng của lớp trưởng sao! Đừng nhìn tui bằng ánh mắt kinh tởm kì thị như vậy chứ?

Quả đúng là như vậy, Lee Chaeryeong - lớp trưởng của 11A5, cũng là học sinh có thành tích xuất sắc nhất trong đám hổ báo cáo chồn này. Nhìn cô hiền lành đáng yêu như vậy thôi, chứ cô hiền lành đáng yêu thật! So với con sư tử Hwang Yeji, đúng là khác nhau một trời một vực, mà ai thực sự là vực thì chưa biết được đâu nha. Lúc này, Chaeryeong mới để ý cái con người tóc đen thùi lùi đứng ở sau lưng Yeji, đây không phải chị gái của bé Yuna mà cô đang cố làm quen đây sao? Định chào hỏi một câu ra vẻ cho thân thiện, Chaeryeong mới phát hiện ra cô ta đang nhìn mặt nàng bằng ánh mắt khinh thường nhất trong 17 năm cuộc đời nàng từng nghiệm qua, dẫu bất chấp mọi giông tố, đó là một sự khinh bỉ thấu tâm can, là một sự bôi nhọ đến tận cùng.

Chaeryeong: ?....

Chaeryeong:

-Ê, muốn đánh nhau hả?

Ryujin đảo mắt:

- Dạ đâu có. - Rồi cô lại ngó Yuna ra hiệu, ném cho Chaeryeong một khuôn mặt ngứa đòn - À, thêm nữa, em gái em không thích mấy nhỏ tóc đen đâu, đặc biệt là mấy bộ tóc xoăn đen xấu hoắc như này nè - nói rồi, cô chỉ chỉ vô hướng mái tóc bồng bềnh đang được thả ra của Chaeryeong.

Yeji hoảng hốt tròn mắt nhìn con bé bên cạnh. Tuyệt, giờ thì thôi xong rồi... Ai, rốt cuộc ai người đã tung tin đồn khen dễ thương hiền lành thế? Chaeryeong bay như tên bắn về phía của Ryujin nhưng đã bị Yeji và Yuna kìm kẹp giữ lại. Cô ta vùng vẫy như cá mắc cạn mà gào thét, tay chân vung vẩy khắp nơi:

- AAAAAAAAA CHÚNG MÀY TRÁNH RA, ĐỂ TAO CÀO VÀO MẶT NÓ!

- THÔI ĐI MÁ NỘI! - Yeji chật vật mãi mới giữ được Chaeryeong ở lại, trong khi phía bên kia, Ryujin lại thè lưỡi đắc ý tỏ vẻ tui hỏng biết hếtttt rồi bỏ về chỗ ngồi. Chỉ cần nhìn phát là đã biết bà cô già kia định lăm le em gái Yuna bé bỏng của cô rồi, nghĩ gì mà dễ ăn quá vậy?

Ba nữ sinh giằng co một lúc, Yeji cảm thấy hoàn toàn bất lực, ý định thả Chaeryeong ra cho chúng nó vồ nhau luôn đi!! Bao nhiêu cảm tình dành cho Ryujin của nàng từ nãy đến giờ biến đi đâu hết sạch. Hóa ra đây mới là cái lí do thực sự khiến nó xụ mặt ra khi nói về việc mình không được chọn làm người thừa kế giống như Yuna khi nãy ấy hả? Giờ thì nàng hiểu rồi, bố nó mà dám giao việc nhà việc nước cho con nhỏ mồm mép xéo sắc miệng lưỡi lươn lẹo lại còn xấu tính xấu nết thế này, nền kinh tế Hàn Quốc chắc chắn sẽ bị hủy diệt, mỗi ngày ăn năm quả nấm hạt nhân chắc chắn là vẫn còn hơi ít.

Đáng ra nàng phải nghi ngờ ngay từ đầu mới phải, mặc dù không biết gia cảnh thực sự nhà Ryujin thế nào, nhưng để có được một công ty riêng chắc chắn phải làm ăn vô cùng khấm khá. Người có đầu óc kinh doanh không dễ gì lại để một Beta, dù là con gái mình lên đứng đầu cả, nếu không phải do Yuna quá giỏi, thì chắc chắn là do... Yeji liếc mắt sang phía Ryujin, lúc này đang vô cùng nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngắm nhìn Chaeryeong nổi điên lên như một trò tiêu khiển. Nếu không phải do Yuna quá giỏi, chắc chắn con nhỏ Ryujin này vấn đề.

Ở một tình huống khác, được Yuna giữ vai ở đằng sau lưng, Chaeryeong sướng rơn tiếp tục giả vờ quậy phá, tay chân không yên mà giả đò quẫy đành đạch như con cá nóc, không hề biết rằng Yuna đã buông tay ngồi xuống ghế đọc sách từ đời nào. Để một mình cô đứng giữa lớp vừa cười khằng khặc vừa nhắm mắt giãy giụa.

Các bạn khác cùng lớp cũng câm nín, không ai nói gì. Chính xác hơn phải là không ai dám nói, họ đã quá quen với cái cảnh này rồi. Vả lại, nếu bây giờ chạy ra cứu giúp danh dự của Chaeryeong, khéo lại bị cái tay đang quẫy đạp kia quật trúng cho bẹo hình bẹo dạng mất, sát thương do Chaeryeong vô tình gây ra cho học sinh cùng lớp cùng lớp cũng kha khá, đó là lí do mà những lúc thế này, mọi người thường cố tránh xa cô hết mức có thể. Không phải ghét bỏ gì đâu, bọn này chỉ là còn muốn sống lâu lắm!

Sau một hồi im ắng, Chaeryeong tò mò vì không còn nghe thấy tiếng hét của Yeji nên quyết định mở mắt. Chỉ thấy Yeji đã về chỗ từ lúc nào, khoanh tay lắc đầu nhìn Chaeryeong ngán ngẩm. Cô quay lưng lại, thấy Yuna đang nhìn mình mà nở nụ cười tươi tắn.... Ôi, nụ cười trìu mến mới xinh xắn và đáng yêu làm sao, có thấy không hả Yeji! Đây mới chính là thái độ mà bạn bè nên có khi cô làm trò gì nhục nhã trước đám đông! Thái độ của tinh thần trượng nghĩa!

Ryujin ở bên cạnh nhìn một màn nước mắt cảm động nước mũi tèm lem khóc lên khóc xuống của Chaeryeong, liền quay sang Yeji mà nói nhỏ:

- Em có nên nói cho cô ta biết rằng nụ cười kia của Yuna chính là nụ cười khinh thường đặc trưng của nhà họ Shin không?

Yeji từ nãy đến giờ vẫn chưa thèm đá mắt sang nhìn Ryujin cái nào, nhưng trong lòng nàng hẳn là vẫn đang bụm miệng cười. Vừa vào học đã khuấy động không khí cả lớp, ồn ào hết cả lên. Chị muốn giận nó lắm, nhưng trêu Chaeryeong thì chị cũng làm hoài mà? Cuối cùng, chỉ đành bất lực mà cố vớt vát lại hình tượng cho con nhỏ đần kia:

- Con bé đó nhìn sát gái vậy thôi chứ cũng rất tốt, hết lòng vì bạn bè. Cưa cẩm là vậy chứ nó chẳng có ý gì với Yuna đâu, thấy gái cái san sát vô à. - Nàng trình bày, sao mình lại phải cứu giúp danh dự cho nó nhỉ? Dù sao nó cũng đâu còn cái gì để mà vớt đâu?

Ryujin chỉ ò một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy rồi. Cô cũng đâu có định giữ ấn tượng xấu với cô ta đâu. Chỉ là cảm giác không được kiếm chuyện trêu chọc ai do mới chuyển trường làm cô chịu không có nổi. Yeji cũng thôi không nói nữa, không khí của bàn nàng lại trở về căng thẳng như lúc ban đầu.

Trời! Ngột ngạt quá, Ryujin không nhịn được mà lại quay sang nhìn Yeji:

- Chị, cho em mua bù lại cốc nước sáng nay nha?

Ở một nơi nào đó, cửa lớp từ nãy đến giờ vẫn còn một người đang đứng... Lia chống nạnh phồng má, tủi thân thực sự! Ủa alo mọi người ơi, mọi người quên mất cái gì nè????? Không ai nhớ ra tui cũng ở trong lớp hả??


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net