Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Sao mỗi lần nhìn tôi, mặt em cứ ngốc ra vậy?

Edit: Xiao Yi.

Mấy người Ninh Vũ Hi thấy vậy cũng không tiện từ chối, ai nấy liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó mọi người cùng nhau xuất phát.

Ba nam sinh trong ban nhạc phía trước vẫn luôn hưng phấn cảm khái về màn biểu diễn vừa rồi, thoạt trông đầy sức thanh xuân.

Phía sau là Khúc Lâm nhảy chân sáo bên cạnh Tống Cẩn Lệ. Anh nhìn cô gái đang mải chơi như vậy chỉ đành xoa xoa đầu cô, đôi lúc thì kéo cô vào lòng. Không biết Tống Cẩn Lệ thì thầm với Khúc Lâm cái gì, Dư Triết Nhã chỉ thấy cô nàng xấu hổ đấm nắm tay trắng nõn như phấn lên ngực Tống Cẩn Lệ mấy cái.

Dư Triết Nhã nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn Trương Tinh Thần đang đi bên phải mình.

Hôm nay anh mặc đồ rất tuỳ ý, mái tóc tuỳ ý rơi trên trán, trên người là cái áo hoodie màu trắng kết hợp với áo gió màu lam bên ngoài. Ống quần của anh được vén lên một chút, ngay trên cổ giày đá banh màu đỏ. Trong tay anh là bó hồng thật lớn mà Khúc Lâm vừa tặng cô.

Có lẽ là vì học sinh cả trường đều đã tới hội trường xem diễn nên sân trường lúc này rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn ấm áp ven đường là khắc hoạ nên đường nét của cơ sở nơi đây.

Có một chàng trai ôm bó hồng hộ tống bên người mình như thế, Dư Triết Nhã vô thức ngắm đến ngây người.

"Trên mặt tôi dính gì à?" Trương Tinh Thần cười khẽ, "Sao mỗi lần nhìn tôi, mặt em đều ngốc ra vậy?"

"Làm... làm gì có?" Dư Triết Nhã lúng túng dời mắt đi.

Trương Tinh Thần không vạch trần, chỉ thản nhiên nắm tay cô.

Hành động tự nhiên đến thế làm trái tim của Dư Triết Nhã đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, tuy chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi nhưng cái nắm tay đơn giản này vẫn khiến cô xấu hổ không thôi, chỉ đành đỏ mặt kệ cho anh nắm.

Có những người dù đứng trong bóng đêm cũng có thể khiến người khác nhìn thấy. Trương Tinh Thần chính là người như vậy. Anh không cần ai cho mình hào quang gì cả, bởi vì bản thân anh đã tự toả sáng rồi.

"Cậu chủ, vẫn lấy phòng cậu thường dùng khi tới đây phải không ạ?" Giám đốc khách sạn nhìn nhóm người vừa tới, lập tức cung kính hỏi Trương Tinh Thần.

Đột nhiên có người ngoài đi lại khiến Dư Triết Nhã muốn rút tay ra theo phản xạ, nhưng tay cô vẫn bị Trương Tinh Thần nắm chặt.

"Ừm, phiền chú thu xếp một chút." Trương Tinh Thần lạnh nhạt gật đầu với giám đốc Triều.

Khách sạn năm sao cao cấp thế này có một tầng là câu lạc bộ tư nhân chuyên dùng để tiếp đãi khách VIP, mục đích phục vụ thường dùng cho xã giao, như vậy sẽ không bị người khác quấy rầy.

Vị giám đốc kia không hề nhìn Dư Triết Nhã dù chỉ một chút, chỉ lễ phép bấm thang máy rồi mời mọi người đi vào.

'Ting' một tiếng, cửa thang máy mở ra, lên tới lầu câu lạc bộ tư nhân, đập vào mắt mọi người chính là khoang phòng rộng chừng một trăm mét, đèn tường sáng lên, cửa sổ đều dùng loại toàn cảnh nên tất cả cảnh sắc của phố thị đều rõ ràng trước mắt.

Bên trong khoang phòng được bài trí đơn giản nhưng có khí chất, một màn hình TV cực lớn đối diện dãy ghế sofa đen tuyền, cùng với đó là bộ bàn trà cũng màu đen nốt, trên đó là mâm đựng trái cây cực kỳ tinh xảo.

Vị giám đốc kia điều chỉnh máy lạnh xong, sau đó thấp giọng nói với Trương Tinh Thần mấy câu rồi lui ra ngoài.

Khúc Lâm mở hàng bài thứ nhất, bắt đầu hát lên.

Vốn dĩ trong phòng vừa lạnh vừa yên tĩnh, lúc này liền nhộn nhịp hẳn ra. Mọi người cũng xấp xỉ tuổi nhau nên ba người Ninh Vũ Hi không hề khách sáo nữa.

Trương Tinh Thần đặt bó hồng của Dư Triết Nhã xuống rồi đi tới quầy rượu lấy một chai Brandy [1] ra, quơ quơ với mọi người.

Mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng, sau khi khen rượu ngon, ai nấy đều nâng ly chúc mừng, "Năm mới vui vẻ!"

Bởi vì có đá viên nên mùi rượu nhạt đi một chút, Dư Triết Nhã không khó uống lắm, chỉ là khi nuốt xuống thì cổ họng có cảm giác hơi nóng cháy.

Trương Tinh Thần rít một điếu thuốc rồi kẹp bên tay trái.

Anh nhìn Dư Triết Nhã, vì âm nhạc trong phòng có hơi lớn nên anh thấp giọng bên tai cô, "Uống quen không?"

"Cũng được ạ, rượu rất thơm, chỉ là mạnh quá!" Khoảng cách bỗng nhiên thu hẹp thế này khiến Dư Triết Nhã có hơi xấu hổ mà nhìn anh, thành thật trả lời.

Trương Tinh Thần nghe xong cũng không nói gì, chỉ đứng dậy lấy cho cô một ly nước trái cây.

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/

_____

[1] Rượu Brandy: hình ảnh minh hoạ:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net