Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Anh đã trở về.

Edit: Xiao Yi.

Rất nhanh, rượu được nhân viên phục vụ mang lại đây, còn tặng kèm một dĩa trái cây.

Chờ Ninh Vũ Hi rót rượu xong, Dư Triết Nhã liền nâng ly chạm ly với cậu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Nhìn dáng vẻ kiên cường nguỵ trang của cô, trong lòng Ninh Vũ Hi đau nhói.

Cậu biết, cô không hề ổn, dù chỉ một chút.

Trong thời gian Trương Tinh Thần xuất ngoại, tuy mọi người đều nghĩ rằng cô không sao cả, nhưng Ninh Vũ Hi biết, đôi khi cô sẽ thất thần, đôi khi nhìn chằm chằm một thứ tới mức ngẩn ra.

Không rơi nước mắt không đồng nghĩa với việc Dư Triết Nhã không đau lòng, có lẽ vì người mà cô muốn được anh lau nước mắt cho mình đã đi rồi, cho nên cô mới không khóc nữa.

Tửu lượng của Dư Triết Nhã không tệ, hơn nữa gần đây phải viết tác phẩm tốt nghiệp nên cô luôn tìm kiếm cảm hứng. Cô thường ngồi một mình dưới lầu ký túc xá vừa hát vừa uống rượu để tìm ý tưởng mới. Nhưng giờ phút này, Dư Triết Nhã thật hận bản thân lại không say...

Cô muốn say một chút, như vậy mới có thể xua tan hình ảnh của Trương Tinh Thần trong đầu.

Chỉ có như vậy... cô mới không đau lòng.

Vì mấy năm qua hay sáng tác nhạc nên Ninh Vũ Hi tiết kiệm được một số tiền có thể tự mua cho mình một căn chung cư ở trung tâm thành phố. Bình thường nếu cậu không về trường thì sẽ ở lại đó. Nếu Dư Triết Nhã uống say quá giờ về ký túc xá, cậu có thể đưa cô về đó ngủ.

Dù sao bây giờ cũng đang hè, cậu ngủ dưới sàn cũng không lạnh.

Chỉ trong chốc lát uống rượu như uống nước lã, Dư Triết Nhã uống sạch hơn nửa chai rượu. Nhưng mà tửu lượng của cô có tốt đi chăng nữa cũng không thể uống tàn mạt như vậy. Cô không biết tác hại của rượu nhiều tới thế nào ư?

Dư Triết Nhã uống tới hưng phấn, cả người uốn éo theo âm nhạc, còn gọi Ninh Vũ Hi nhảy cùng, nhưng Ninh Vũ Hi chỉ nhẹ hớp một ngụm rượu trong tay, ánh mắt nhìn cô, không nói.

Dư Triết Nhã mặc kệ không thèm nghĩ nhiều.

Trước đây, vì không muốn Khúc Lâm cứ làm khó Tống Cẩn Lệ nên từng giây từng phút, cô luôn duy trì vẻ bình thản ra bên ngoài. Cô lại không muốn bị nữ sinh khác cùng trường chế nhạo nên biểu hiện lúc nào cũng rất kiên cường, hệt như không có Trương Tinh Thần, cô vẫn có thể sống tốt.

Chỉ có bản thân cô biết được, Trương Tinh Thần chính là thân cây cắm rễ trong lòng mình.

Nếu muốn quên anh đi, Dư Triết Nhã phải nhổ tận gốc thân cây đó, nhưng như vậy sẽ khiến cô chết theo. Cho nên thà rằng đôi khi đau nhói còn hơn chết tâm thật sự. Chỉ là hôm nay, dường như thân cây đó dần điêu tàn, chậm rãi hoá thành một đống cặn bùn, mục nát không chịu nổi.

Dư Triết Nhã không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô chỉ nhớ rõ một chai rượu kia bị mình uống sạch rồi. Cô còn muốn uống nữa nhưng Ninh Vũ Hi cản lại, muốn lôi kéo cô, đưa cô về nhà.

Sau đó...

Hình như cô nhìn thấy Trương Tinh Thần.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, ăn vạ trên người anh, không chịu đứng xuống. Sau đó, cô được anh đưa về nhà, anh còn dịu dàng tháo trang sức giúp cô, hình như suốt chặng đường, cô vẫn luôn khóc, vẫn luôn đánh anh mắng anh, mắng anh là đồ tồi, mắng anh lừa gạt tình cảm của cô.

Những chuyện tiếp theo thì Dư Triết Nhã không nhớ rõ.

...

Dư Triết Nhã mở mắt ra.

Đầu óc của cô vẫn còn đau nhức, không biết mình đang ở đâu, cô thầm nghĩ: tất cả những chuyện đêm qua đều là mơ sao? Nơi này là đâu?

Hình như nhớ ra điều gì, Dư Triết Nhã đột nhiên nắm chặt góc chăn, hít sâu một hơi, mùi hương quen thuộc lập tức tràn ra khoang mũi.

Cô không nằm mơ.

Là Trương Tinh Thần.

Anh thật sự đã trở về.

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net