Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Cầu xin em.

Edit: Xiao Yi.

Trương Tinh Thần mặc cái áo thun màu trắng đơn giản và quần thể thao, tay cầm ly sữa bò nóng, mở cửa đi vào, "Em tỉnh rồi."

Dư Triết Nhã ngây người ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh.

Tất cả đều quen thuộc như vậy, hệt như lần đầu tiên cô tỉnh dậy ở nhà anh, mọi chuyện vẫn thế, chỉ là địa điểm thay đổi.

Trương Tinh Thần trưởng thành hơn chàng trai trong trí nhớ của cô rất nhiều. Dáng người của anh thoạt nhìn vững chắc hơn, sau khi cởi bỏ hơi thở niên thiếu, anh càng tăng thêm vẻ khó có thể tới gần. Trong ánh mắt của anh là nhuệ khí thấy rõ, vốn là một đôi mắt đẹp nhưng lúc này đây, nó lại như một dòng suối sâu, nhìn không thấy đáy.

Người mà lòng mình vương vấn bấy lâu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy, Dư Triết Nhã vốn có rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng lúc này đây, cô lại á khẩu không mở miệng được.

Cô không biết nói từ đâu, chỉ nhận lấy ly sữa bò, chậm chạp uống.

Trương Tinh Thần cũng không nói gì thêm, chỉ tham luyến vuốt ve mái tóc quăn như rong biển của cô. Thỏ con của anh, cuối cùng cũng đã quay về với vòng tay ôm ấp của anh rồi.

"Anh đính hôn rồi sao?" Dư Triết Nhã bị anh xoa đầu tới mức nước mắt chực tuôn. Vốn dĩ cô định tránh xa anh một chút, nhưng vì ký ức tận sâu trong cơ thể bị đánh thức làm cô tham luyến sự thân mật của anh.

"Sao cơ?" Trương Tinh Thần không nghe rõ cô nói gì, lại khom người tới, hít lấy hơi thở đặc trưng trên người cô, không muốn xa rời.

Thấy dáng vẻ của anh cứ như mọi chuyện không liên quan tới mình, Dư Triết Nhã liền tức giận, "Không phải anh đính hôn rồi sao? Còn tới tìm em làm gì?"

Cô muốn đẩy mạnh anh ra, nhưng vì cơ thể của anh cứng như bức tường, không hề di chuyển, cô chỉ có thể khó thở bật khóc.

"Sao em lại khóc rồi? Bé con mít ướt, đính hôn là giả, vì lợi ích thương trường thôi, không phải như em nghĩ đâu. Anh thừa nhận là anh đã cố tình để tin tức lọt ra." Trương Tinh Thần vừa dỗ, vừa lau nước mắt cho cô.

"Tại sao cố tình để tin tức lọt ra? Anh tới thành phố S hồi nào chứ?" Càng nghĩ, Dư Triết Nhã càng cảm thấy kỳ quái.

Gần đây, cô luôn có cảm giác ai hình như có người đi theo mình, nhưng lúc đó cô chỉ cho rằng vì mình thức đêm viết nhạc nên sinh ra ảo giác mà thôi.

"Hai ngày trước, anh... không chắc rằng em có còn đợi anh hay không." Nói tới đây, ánh mắt của Trương Tinh Thần có hơi tối xuống.

"Cho nên anh cố tình muốn thử em đúng không?" Dư Triết Nhã càng nói càng thấy ấm ức, "Thấy em đau lòng vì anh, khóc hết nước mắt vì anh, có phải anh đã lắm không hả?"

Ở lại nơi này, lúc nào tâm trạng của cô cũng khốn khổ, vậy mà Trương Tinh Thần còn nghi ngờ tình cảm của cô?

Mặc kệ đầu óc vẫn còn đau, Dư Triết Nhã kiên quyết muốn đứng dậy, mặc quần áo bỏ về. Cô không muốn ngu muội ở bên cạnh tên cầm thú này nữa, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà giết anh.

Nhưng Trương Tinh Thần chỉ chậm rãi nắm tay cô lại, sau đó dẫn cô tới một căn phòng nhỏ.

Bên trong đầy ắp ảnh chụp của Dư Triết Nhã. Có bức chụp cô khi tranh tài âm nhạc, có bức chụp cô tham gia biểu diễn ở trường, có bức chụp cô vui đùa với bạn bè, có... rất nhiều bức hiện hữu sự góp mặt của Ninh Vũ Hi.

Bởi vì góc chụp nên thoạt nhìn hai người rất thân mật, giống như một đôi đang yêu nhau.

"Còn có cái này." Trương Tinh Thần rất cẩn thận mở một cái hộp ra, trong đó là một nắm tóc dài được cột lại bằng cọng dây thừng màu xanh ngọc.

"Mấy năm nay, anh phải công tác nhiều, tới thời gian ăn cơm cũng không có, tự nhiên sẽ không còn nhớ em nhiều như trước. Nhưng mà không có em ở bên, chứng mất ngủ của anh ngày càng nghiêm trọng, lúc ngủ không được, anh liền lấy nắm tóc này ra để nhớ mùi."

"Mỗi lần như vậy, anh cảm thấy như có em bên cạnh. Nó đều là những sợi tóc rụng trong mấy ngày em còn ở nhà anh khi trước, anh đã... nhặt lại." Ngay sau đó, Trương Tinh Thần lại mở một cái hộp khác ra, "Còn cái này nữa."

Là cái quần lót mà Trương Tinh Thần khăng khăng muốn lấy của cô. Nó được anh cẩn thận cất trong cái hộp nhung, vì quanh năm suốt tháng đều có người lấy ra nên mép hộp đã có hơi mòn.

"Anh rất nhớ em. Những ngày không có em bên cạnh, cuộc sống của anh thật sự rất giày vò, ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng lý trí của anh luôn dặn anh rằng không được tìm em."

"Ba mẹ của anh ở kia vẫn sừng sững như núi, anh còn chưa đủ năng lực để em có thể nương tựa, cho nên anh đã nghiêm túc học tập, năm đầu sau khi tốt nghiệp, anh đã thành lập được công ty của riêng mình."

"Bây giờ anh đã làm được tất cả, cũng đã có đủ năng lực bảo vệ em, cho nên anh mới dám xuất hiện trước mặt em lần nữa. Triết Nhã, cầu xin em... có thể quay về bên anh được không?"

Ngay lúc này đây, Trương Tinh Thần yếu ớt hệt như đứa trẻ vậy.

Rõ ràng anh vừa kể mấy việc làm mà người khác nghĩ là biến thái cho cô nghe, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Dư Triết Nhã lại mềm nhũn.

Cô vẫn luôn cho rằng người bỏ đi chính là anh, bản thân cô mới là kẻ đáng thương, nhưng cô không ngờ để quyết định như vậy, anh cũng cần có dũng khí rất lớn.

Để rồi hiện tại, thừa nhận tất cả trước mặt cô.

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net